35.

Thời điểm ta và Lý Chẩm trở lại phủ, Cố Dung ra ngoài cùng đã trở về. Hắn sai người làm cả bàn đồ ăn, nói rằng phải ăn mừng thật lớn.

"Ăn mừng điều gì?" Ta hỏi.

Lý Chẩm nhìn một bàn đồ ăn, dở khóc dở cười:

"Mặc dù Kế hậu đã ch.ết, phủ Đoan Vương vẫn chưa hoàn toàn biến mất ở Kinh thành đâu. Đoạn đường này ta đều suy nghĩ, cảm thấy A Trâm nói rất đúng, Đoan Vương sẽ không từ bỏ ý đồ. Hươu ch.ết về tay ai cũng còn chưa biết, ta là… ăn mừng cái gì?"

Cố Dung nở nụ cười: "Tất nhiên là đáng ăn mừng. Hôm nay Báo Tử báo tin, ta đã đi gặp một người. Hạ quyết tâm thêm một chút, cũng suy nghĩ cẩn thận một số việc. Hươu ch.ết về tay ai, e là sẽ thấy nhanh thôi."

Lý Chẩm nghiêng đầu quan sát Cố Dung, nheo đôi mắt làm ra vẻ đánh giá.

"Kế hậu ch.ết, dường như ngươi rất vui vẻ.”

"À, phải như vậy không?" Cố Dung ăn một miếng nấm, "À" một tiếng, giống như đang hồi tưởng. Hồi tưởng lại hồi tưởng, sau đó cười nói:

“Lại nói một chút, người vui mừng nhất hẳn là Tĩnh Vương mới phải.”

Cố Dung lãnh đạm nói, khoé mắt khẽ động, vẻ mặt lộ rõ quái dị.

“Cái gì?” Ta và Lý Chẩm hoàn toàn không hiểu nguyên do.

“Chuyện này liên quan gì đến Tĩnh Vương?” Lý Chẩm hỏi.

Đôi mắt Cố Dung hệt như ánh trăng đêm rằm chợt loé lên u ám, mắt nhìn Lý Chẩm lại thoáng nhìn qua ta, nói:

“Ta phái Báo Tử đi điều tra Thái Tử… À không, hiện tại là Dự Vương, chuyện Dự Vương cùng Đoan Vương bí mật sắp đặt sòng bạc ở Kinh thành… có thể…”

“Bí mật sắp xếp sòng bạc?!” Bỗng nhiên Lý Chẩm đánh gãy lời Cố Dung, trong đầu đều là chuyện liên quan đến sòng bạc kia. Chỉ nghe hắn cả giận, nói:

“Kể từ cuộc nổi loạn ở Bình Diêu Phường vào ba mươi năm trước, Tiên Hoàng đã nghiêm cấm thành lập các sòng bạc tư nhân trên phạm vi cả nước. Sòng bạc thuộc quyền sở hữu và quản lý của quan phủ, lợi nhuận thu về ngân khố của triều đình. Thậm chí đã từng có lệnh, nếu thành lập sòng bạc tư nhân, bất luận là dân thường, quan lớn hay hoàng thân quốc thích đều lập tức xử tử. Làm sao bọn họ dám?!”

Lý Chẩm vô cùng kích động, kích động đến mức tròng mắt sắp rơi vào chén rượu. Cố Dung cố gắng trấn an Lý Chẩm:

“Được được được… Đây không phải trọng tâm!”

Cố Dung âm thầm điều tra sòng bạc cũng không nói với Lý Chẩm. Cuộc đời Lý Chẩm hận nhất chính là đ.ánh b.ạc, người hắn kính trọng nhất là Tiên Hoàng. Nếu để hắn biết có người ở dưới chân Thiên tử mở sòng bạc tư nhân, gian dối kiếm lời, sợ là cho dù hắn phải lật tung Kinh thành cũng muốn đưa người kia ra trước công lý, căn bản sẽ không đợi được thời cơ chín muồi.

May mắn thay, Lý Chẩm vẫn giữ được một tia lý trí, hắn thở sâu một hơi: “Ngươi nói tiếp đi.”

Cố Dung tiếp lời:

“Việc này điều tra cũng có một khoảng thời gian… Ta…”

“Có một khoảng thời gian?” Lý Chẩm trợn tròn mắt.

“Ngươi giấu diếm ta?” Nói rồi nhìn sang ta, rốt cuộc cũng hiểu rõ.

“A?! Thì ra hai người các ngươi cùng một giuộc giấu diếm ta!”

“Đến cùng thì ngươi có muốn ta nói hay không?” Cố Dung bực mình trợn trắng mắt.

Lý Chẩm chợt an tĩnh: “Ngươi nói đi…”

Vì thế Cố Dung lại tiếp tục nói:

“Ta phái Báo Tử đi điều tra…”

Vừa nói vừa nhìn Lý Chẩm chằm chằm. Lý Chẩm sửng sốt, giang tay: “Lần này ta cũng không có nói.”

Cố Dung hài lòng gật gật đầu rồi mới tiếp tục.

“Báo Tử tra ra phần lớn số tiền đều rốt vào hầu bao của Đoan Vương cùng Dự Vương, nhưng người quản sự chân chính lại không phải hai người bọn họ mà là một người gọi là Toàn Gia. Người này thần thông quảng đại, vốn dĩ hoạt động ở phương Nam, công việc chính là kinh doanh buôn lậu, mấy năm gần đây mới dấn thân vào sòng bạc. Hai năm trước đến Kinh thành, phạm vi hoạt động liên quan đến sòng bạc, buôn lậu, tiền trang ngầm*. Có thể nói là dư giả tiền bạc.”

(*) [地下钱庄] (Tiền trang ngầm): Ngân hàng ngầm, nơi ngày xưa gửi tiền vào. Hoạt động kinh doanh ngầm bất hợp pháp.

Ta không tự chủ được mà với tay tới: “Thần thông quảng đại như vậy… Thật không nghĩ tới, với trí thông minh của Dự Vương và Đoan Vương… Còn có thể thu phục được nhân vật lớn như vậy.”

Lý Chẩm hỏi: “Ngươi khẳng định… Toàn Gia không phải là người của Lục gia?”

Cố Duing gật đầu: “Ta chắc chắn.”

Dứt lời, thân mình nghiêng về phía trước, chậm rãi nói:

“Ta cùng Báo Tử tra xét hồi lâu, tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng bắt được quản sự Toàn Gia phụ trách hết thảy mọi việc. Các ngươi đoán xem thế nào?”

“Thế nào?”

Ta cảm thấy nóng lòng một cách kỳ lạ. Đôi mắt Cố Dung ánh lên trong trẻo, thong thả nói:

“Người kia thống trị sáu thành ở phương Nam trong vòng hơn mười năm, chỉ nghe danh mà không thấy mặt, lại chính là người bên cạnh Cẩm Phi nương nương lúc trước ở Nguyệt Nghiêu cung, An công công An Phúc Toàn.”

“An… An công công…” Lý Chẩm hơi sửng sốt.

“Không phải mười bảy năm trước hắn cũng đã đi theo Cẩm Phi nương nương trong trận hoả hoạn rồi hay sao? T.hi th.ể cũng đã tìm thấy, thế nào mà lại sống sót được?”

Cố Dung buồn bã nói: “Đừng quên, thời điểm đó người làm chủ Hậu cung chính là Triệu Hoàng Hậu. Sau khi Cẩm Phi ch.ết, cũng là nàng nuôi nấng Tĩnh Vương.”

“Ý ngươi là… Triệu Hoàng hậu che giấu chuyện này, lặng lẽ đưa An công công ra khỏi cung?” Ta hỏi.

Hỏi xong, ta lại lắc đầu: “Kinh thành lớn như vậy mà không có ai nhận ra hắn hay sao?”

Cố Dung cười khẽ: “Trong cung bế tắc, vốn dĩ hắn cũng không thường xuyên tiếp xúc với bên ngoài, sau đó lại bị lửa thiêu bỏng khuôn mặt, lại kinh doanh ngầm, ngươi nói xem còn có ai có thể nhận ra hắn?”

Lý Chẩm hồi lâu không lên tiếng, lúc này mới chịu mở miệng, do dự nói:

“Nhưng nếu như nàng có lòng bất bình thay Cẩm Phi, vì sao không trực tiếp…”

Thì thào lẩm bẩm, Lý Chẩm bất chợt mở mắt trừng trừng, lúc sau lại lắc đầu nói:

“Thực sự là giỏi tính toán…”

Cố Dung gật đầu cười, gắp một miếng thịt kho tàu vào trong bát, lại gỡ đi phần thịt mỡ, sau đó gắp khối thịt nạc vào trong bát của ta. Vừa mân mê, vừa trò chuyện:

“Không thể không nói, Triệu Hoàng hậu thực sự rất thông minh. Nàng giữ lại một thân tín bên người Lý Hưng, lại khiến Tĩnh Vương phải kính trọng. Đáng tiếc, nàng lại sinh ra một nhi tử ngu xuẩn, chỉ vì sòng bạc mà đưa An công công từ phương Nam trở về Kinh thành. Tự cho rằng cái gì mà nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tên ngu xuẩn… Trên đời này, nơi nguy hiểm nhất sẽ không biến thành nơi an toàn nhất.”

Toàn bộ quá trình, Lý Chẩm nhìn chằm chằm về phía Cố Dung, nhíu mày: “Nàng có ăn thịt mỡ cũng không ch.ết được. Ngươi còn muốn tại thời điểm kích động lòng người làm ra loại chuyện lề mề chậm chạp này à?”

Cố Dung liếc nhìn ta, lại thoáng nhìn qua Lý Chẩm:

“Được được được, ta cũng gắp một miếng cho ngươi.”

Nói rồi Cố Dung cũng gắp cho Lý Chẩm một miếng thịt kho tàu. Lý Chẩm nhìn chằm chằm miếng thịt có màu sắc không tồi trong bát, nhíu mày:

“Cố Dung, ta cũng không ăn thịt mỡ.”

36.

Lúc đó, Cố Dung nói rằng người đứng phía sau tiền trang cùng sòng bạc kia lại chính là An công công, người bị lửa lớn thiêu rụi ở Nguyệt Nghiêu cung năm ấy và được kết luận là đã ch.ết.

Theo manh mối mà Báo Tử thám thính được, rốt cuộc Cố Dung cũng gặp được hắn, đồng thời biết được chân tướng trận hỏa hoạn năm đó.

Trước đây, Cẩm Phi nương nương diện mạo đoan trang diễm lệ, tính tình trầm tĩnh, nhiều năm qua nhận được thánh sủng lại có An Quốc Công nâng đỡ, nhất thời ở hậu cung là phong quang vô lượng*. Anh Quý Phi là người âm hiểm ngoan độc, ỷ có phủ Thừa Tướng chống lưng, đã mua chuộc được cung nữ bên người Cẩm Phi, để nàng hạ thuốc ngủ rồi dùng một mồi lửa thiêu rụi Nguyệt Nghiêu cung, Cẩm Phi nương nương cũng bởi vậy mà ch.ết oan uổng.

(*) [风光无两] (Phong quang vô lượng): [风光] là ánh hào quang, huy hoàng,… [无两 ]là không có người thứ hai, không ai so được, nghĩa là chói lóa tỏa sáng, vinh quang,… không ai sánh bằng…

An công công từng chính mắt nhìn thấy, nhanh chân vọt vào đám cháy cứu người nên mới bị bỏng. Cuối cùng, được người của Triệu Hoàng hậu cứu sống, cũng giúp nguỵ tạo hiện trường đã bỏ mình, bí mật sắp xếp tới phương Nam tĩnh dưỡng. Sau khi nghe xong, Lý Chẩm nặng nền thở ra một hơi:

“Tĩnh Vương không đơn giản mà.”

Cố Dung lắc đầu cười cười: “Ta đã sớm biết hắn không phải cái thứ tốt lành gì.”

Nói xong lại cố ý liếc mắt về phía ta, nói thêm: “Hắn buộc chính mình và Trâm Trâm ở cùng một chỗ, mượn tay chúng ta loại bỏ những thứ mà bản thân hắn không loại bỏ được, giúp hắn xử lý những người mà hắn muốn nhưng lại không tự tay xử lý được. Hiện tại, lại thuận theo cái thang này mà leo lên, muốn mạng của Kế hậu để vỗ về oan ức của mẫu phi hắn. Ta vẫn luôn cho rằng, mục tiêu của hắn chỉ là Đoan Vương, lại không hề nghĩ tới đây mới là mục đích cuối cùng của hắn. Không thể không nói, hắn quả thực rất thông minh.”

“Ngươi nói là… Là Tĩnh Vương… Đi tìm Kế hậu?” Ta hỏi.

Cố Dung vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chưa chắc là tự mình đi gặp mặt, có thể là qua giấy tờ, có thể là qua phong thư, cũng có thể… lần đó hắn tiến cung cũng đã gặp qua Kế hậu.”

“Thật là… Tính toán không hề bỏ sót…” Ta ngạc nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác toàn thân bức bối không thoải mái.

Cố Dung lắc đầu, khí lạnh tràn ra trong đáy mắt:

“Biết rõ Tĩnh Vương đang lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng không thể không nương theo bố cục mà hắn sắp đặt sẵn. Đây mới chính là điều hắn thực sự khiến người ta chán ghét nhưng lại không thể không khiến người ta bội phục.”

Lý Chẩm thở dài, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?’

Lý Chẩm hiểu rất rõ Cố Dung, hắn không phải là quả hồng mềm để mặc người nắn bóp. Vẻ mặt này, ánh mắt này, rõ ràng là đang không vui, rõ ràng nói cho chúng ta biết, hắn sẽ không từ bỏ ý định.

Quả nhiên, Cố Dung giật giật khoé môi, lộ ra ý cười cổ quái: “Ta hận nhất là bị bài binh bố trận. Nếu như Lý Tự hắn thích bài binh bố trận người khác như vậy, ta cũng cho hắn nếm thử một chút mùi vị bị lợi dụng, xem hắn cảm thấy như thế nào.”

Dứt lời, Cố Dung chậm rãi giơ chén rượu lên, ý cười vẫn như cũ, từng chữ từng chữ nặng nề:

“Ngày hôm nay chúc mừng, chính là chúc ngày mai Tĩnh Vương Lý Tự của chúng ta khổ mà không nói nên lời, cùng… thân bất do kỷ.”

37.

Khi đó, lời nói của Cố Dung vô cùng càn rỡ lại cũng thật mơ hồ.

Bầu không khí có chút căng thẳng, ta và Lý Chẩm bốn mắt nhìn nhau. Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, Lý Chẩm hoảng hốt giơ ly tới, nhưng vẻ mặt u sầu ảm đạm nào có gjống bộ dáng cam tâm tình nguyện chúc mừng.

Bưng ly rượu lên, Lý Chẩm do dự nói: “Tĩnh Vương người này tâm cơ thâm trầm, muốn lợi dụng hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu muốn để hắn biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, e là so với lên trời còn khó hơn.”

“Thế à?” Cố Dung nhấp một ngụm rượu, cười khẽ, đáy mắt lộ vẻ khinh thường:

“Hắn thông minh, Lý Chẩm ngươi và Cố Dung ta đều là kẻ ngu xuẩn cả sao? Chỉ cần tìm đúng điểm yếu, có mắc kẹt tới ch.ết cũng không có cách nào thoát ra.”

Lý Chẩm không uống rượu, tay dừng giữa khoảng không như bị điểm huyệt. Chỉ nhìn hắn rồi khẽ thở dài, chậm rãi nói:

“Nhưng vấn đề là Tĩnh Vương từ trước tới nay cao ngạo lãnh đạm, căn bản không điều gì có thể uy hiếp được hắn. Ngay cả cữu cữu An Quốc Công của hắn cũng sẽ không ảnh hưởng được tới hắn.”

Hai người bọn họ nói chuyện, dư vị cùng hương thơm của rượu vương trong miệng ta, bỗng nhiên trong đầu lại nhớ tới một chuyện. Trước đây, khi Cố Dung lật đổ Thái Tử, đã tra ra chuyện Tĩnh Vương thường lui tới vào ban đêm. Về sau, lại bởi vì ta… mới không giải quyết được. Giờ phút này, bỗng nhiên ta tỉnh ngộ, lẩm bẩm:

“Phế Thái Tử… Dự Vương Lý Hưng…”

Dút lời, ta nhìn về phía Cố Dung.

Cố Dung cười: “Vẫn là Trâm Trâm thông minh.”

“Lý Hưng…” Lý Chẩm rõ ràng sửng sốt.

“Nhưng Tĩnh Vương và hắn… cũng không tính là thân cận.”

Ta đặt chén rượu xuống, lắc lắc đầu: “Còn nhớ rõ không? Cố Dung đã từng nói, sau khi Thái Tử bị phế, Tĩnh Vương nhiều lần ra vào phủ trong đêm. Ngày thường cũng không tính là quan hệ thân thiết, vì sao thời điểm ấy lại liên tiếp bái phỏng? Ta nghĩ… chỉ có hai khả năng. Một là, giữa bọn họ có chuyện mờ ám, Tĩnh Vương sợ Lý Hưng bị phế truất sẽ liên lụy sâu rộng nên tìm hắn để thương lượng. Nhưng nếu là như vậy, ở nơi đầu sóng ngọn gió chỉ sợ ứng tránh không kịp, cho dù kìm nén không được cũng nên đợi cuồng phong qua đi. Vội vã nóng nảy như vậy không phải là tính cách của Tĩnh Vương. Vậy chỉ còn khả năng thứ hai, Tĩnh Vương… cùng với Thái Tử thực sự có chân tình, hắn quan tâm Thái Tử mới cam tâm tình nguyện đi ngược cuồng phong mưa bão.”

Lý Chẩm hơi hé miệng, nửa ngày cũng không thấy nói gì. Lát sau, dường như đã tỉnh ngộ, lại thở dài khe khẽ:

“Triệu Hoàng Hậu… Là bởi vì Triệu Hoàng Hậu…”

Mắt Cố Dung hơi loét, bên miệng tạo thành độ cong:

“Những năm gần đây, để tránh tai mắt nên ngoài mặt tuy nói Tĩnh Vương cùng Lý Hưng không thường xuyên qua lại nhưng sau lưng vẫn thu dọn không ít cục diện rối rắm thay hắn. Bằng không, với cái óc heo kia của Lý Hưng đã sớm bị phế từ lâu, còn phải chờ ta tự mình ra tay nữa chắc?”

Nghe đến đây, Lý Chẩm nhẹ nhàng cười:

“Tam ca này của ta từ trước đến nay thanh cao ngạo nghễ. Ta cho rằng hắn đối với ai cũng đều hờ hững lạnh nhạt, lại không nghĩ còn có tình nghĩa như vậy đối với phế Thái Tử.”

Cố Dung khẽ nhướng mày, hừ một tiếng:

“Làm sao? Không nỡ tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế với hắn?”

Lý Chẩm cong môi, nhún vai: “Nếu ta không tranh giành Hoàng vị, chỉ sợ còn chưa kịp ch.ết trong tay mấy huynh đệ của ta thì đã phải ch.ết trong tay người nào đó rồi.”

Cố Dung gật gật đầu: “Biết là tốt, thành thật một chút cho ta.”

Lý Chẩm bị uy hiếp, liên tục gật đầu. Sau đó, bỗng nhiên nhìn về phía ta: “Có nghe thấy không, ngươi cũng thành thật một chút đi.”

“Ta…?” Ta nhất thời câm nín, không nghĩ tới tên nhóc Lý Chẩm này chỉ cần rời mắt một cái thì bản lĩnh đã cao siêu như vậy rồi. Quả nhiên, Cố Dung nghe thấy, đã ghim vào lòng, dưỡng như nghĩ đến điều gì, nhíu mày nhìn ta chằm chằm:

“Trâm Trâm, lúc trước ta đồng ý với ngươi không đụng đến Tĩnh Vương. Nhưng lúc này đây, ngươi phải nghe lời ta.”

“Ta…?” Ta khổ nhưng không nói được nên lời, cực lực nhẫn nhịn, trịnh trọng nói:

“Các ngươi yên tâm đi, ai xa ai gần ta đều phân biệt rõ ràng. Về sau, những việc liên quan đến Tĩnh Vương không cần phải cân nhắc đến ta. Ta và hắn không có chút liên quan nào.”

“A? Chậc chậc chậc. A Trâm của chúng ta quả nhiên là Quỷ Kiến Sầu vô tình mà.” Lý Chẩm cười khá khó coi, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía Cố Dung.

Mặt mày Cố Dung hớn hở, nện một chưởng trên bàn, hét lớn một tiếng:

“Tốt!”

Chỉ thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, trong mắt như có cả ngân hà rực sáng, nói ra từng chữ:

“Cho nên, năm đó Triệu Hoàng Hậu trói Tĩnh Vương và An công công lại cùng một chỗ, hiện tại chúng ta chỉ cần trói Thái Tử lại, chẳng khác nào trói lại Tĩnh Vương, hắn vui mừng cũng được, mà không vui mừng cũng phải vui mừng cho ta!"

Lúc đó, hai người chúng ta cụng ly, vô cùng sâu kín nhìn về phía Cố Dung.

"Cố Dung à Cố Dung, ngươi rất thông minh. Trước đây còn còn biết bán cả ân tình cho ta mà."

"Cái… Cái gì?" Cố Dung trừng mắt nhìn.

Ta cược là hắn đã nghe rõ ràng. Ta hừ hừ cười:

"Trước đây, ngươi bán ân tình cho ta, khiến ta nghĩ rằng ngươi vì ta nên mới bỏ qua cho Tĩnh Vương. Trên thực tế, ngươi còn chưa nắm chắc được mối quan hệ giữa Tĩnh Vương và Thái Tử nên muốn chờ thêm một chút, chờ thời cơ chín muồi mới động thủ có phải không? Bởi vì chuyện này, ngươi lừa gạt ta sáu lần ở Thúy Trúc Hiên, khiến ta phải bỏ ra bảy tám lượng bạc. Ngươi cũng thật là lợi hại đấy!"

"Hả…?" Cố Dung gãi gãi chóp mũi, ậm ừ hồi lâu, bỗng nhiên quay sang nhìn Lý Chẩm.

"Lý Chẩm à, không phải ngươi nói… Có bức tranh mới muốn cho ta nhìn một chút hay sao…"

Lý Chẩm đang thưởng thức bữa ăn, nghe vậy thì cười trào phúng: "Đột nhiên nói cái gì mà…"

Lý Chẩm nói được một nửa, Cố Dung cười lớn, vỗ vỗ tay Lý Chẩm:

"Đừng rề rà nữa, đi thôi."

"Hơn nửa đêm rồi, ngươi nhìn cái…"

Lý Chẩm vừa mở miệng còn chưa nói được một nửa, bỗng nhiên như bị rút gân mà la lên một tiếng, thân thể vặn một cái, cổ cũng căng ra. Ta biết, nhất định Cố dung đã giẫm vào chân hắn. Nhìn thấy vẻ mặt hiền lành tươi cười của ta, rốt cuộc Lý Chẩm cũng hiểu ra. Chỉ thấy hắn đứng bật dậy, lưu loát nói:

"A Trâm, hai chúng ta đi ngắm hoa. Tạm biệt."

Dứt lời, hai người bọn họ kề vai nhau sánh bước, rời đi tựa như hai con rối gỗ. Mắt thấy tiệc đã tàn, ta đứng dậy ra ngoài. Ra tới cửa, nhìn thấy hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu sau lưng ta, cách đó không xa, ta lờ mờ nghe thấy Cố Dung nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng chất vấn Lý Chẩm:

"Ngắm hoa cái gì mà ngắm hoa… là tranh mà!! Ngươi là đồ đần à Lý Chẩm?!!!"

38.

Từ lúc phủ Đoan Vương âm thầm tuyên chiến, Cố Dung cùng Lý Chẩm từ thành Bà Nhã trở về, dường như chúng ta không có ngày nào nhàn rỗi. Ban ngày vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, ban đêm nếu như không phải nghĩ cách tính kế người khác thì chính là nghĩ cách để không bị người khác tính kế.

Thời gian mới đó đã hơn một tháng. Trong thời gian này, Lý Chẩm để Cố Dung về phủ Cảnh An Hầu, thỉnh Cảnh An Hầu ra mặt sắp xếp cục diện nhằm khiến cho Lục Sanh tin rằng phủ Vân Vương và phủ Cảnh An Hầu đều nằm dưới trướng Dự Vương, làm ra biết bao nhiêu chuyện cũng chỉ vì muốn giúp Dự Vương đoạt lại ngôi vị Thái Tử, thuận lợi đăng cơ. Cũng hứa hẹn rằng, Dự Vương sẽ nạp nữ nhi của Lục thị làm Chính Phi, sau này Hoàng Hậu cũng chỉ có thể mang họ Lục.

Khi ấy, Lục Sanh đã hỏi: "Vì sao là Dự Vương mà không phải là Vân Vương?"

Cảnh An Hầu đáp: "Mẫu phi của Dự Vương Lý Hưng chính là đích thê của Thánh Thượng, là Cố Hoàng Hậu Triệu thị. Lý Hưng là đích trưởng tử cao quý của Thánh Thượng, là thiên hạ chính thống.”

Nhớ tới hết thảy mưu đồ của chúng ta, những lời này nghe mới buồn cười làm sao. Nhưng nó lại thực sự được nói ra từ miệng của Cảnh An Hầu. Dù sao thì trong mắt thế nhân, Cảnh An Hầu cũng là người cương trực lại hết sức cứng nhắc, không mấy linh hoạt.

Thực ra, nhìn bề ngoài Cảnh An Hầu là người thành thật ngay thẳng nhưng bụng dạ cũng thâm sâu không ít, chỉ là thế nhân không nhìn thấu mà thôi. Nếu không phải như thế, năm đó Thánh Thượng cũng không dễ bị lừa gạt đến vậy. Hiện tại, lý do này nghe có vẻ hơi gượng ép nhưng lại phù hợp với khí thế chính nghĩa bừng bừng của phủ Cảnh An Hầu. Thế nên, nhờ có Cảnh An Hầu ra mặt bảo đảm, Lục Sanh bị thuyết phục đến bảy tám phần.

Về phần tại sao nhất định phải nhờ Cảnh An Hầu ra mặt, nói ra cũng rất kỳ quái nhưng lại thú vị. Trước đây, khi Lục Sanh và lão Cảnh An Hầu nhất mực đối chọi nhau, đã trôi qua vài thập niên, phủ Cảnh An Hầu cùng phủ Thừa Tướng như nước với lửa. Thế nhưng, chân chính khiến cho Lục Sanh liếc nhìn một cái, e cũng chỉ có một mình lão Cảnh An Hầu mà thôi. Thế nên, cũng chỉ có phủ Cảnh An Hầu tới bái phỏng mới có thể khiến cho Lục Sanh ghi tạc vào lòng.

Chuyện này bàn luận trước sau cũng mất đến mười ngày. Hiện tại hay tin, Lục Sanh nói bóng nói gió cuối cùng vẫn là đồng ý.

Vào bữa tối, ta yên lặng ngồi gặm móng heo cùng thịt kho tàu, Lý Chẩm và Cố Dung vẫn còn đang sắp xếp kế hoạch ngày hôm sau, muốn tới phủ Dự Vương nói rõ sự tình. Bởi dù sao chuyện Lý Hưng đăng cơ đến chính bản thân hắn còn không biết. Lý Chẩm chỉ sợ Cố Dung dũng mãnh trong đơn độc, hỏi:

"Vì sao ngươi lại cảm thấy Dự Vương sẽ đứng về phe chúng ta? Lừa gạt Lục Sanh, đối với hắn mà nói cũng đâu có gì tốt?"

Cố Dung gắp một miếng rau xanh, ngay lập tức chậc lưỡi: "Nhiều dầu quá…"

Nói xong lại ghét bỏ hạ đũa xuống.

"Kể từ khi Lý Hưng bị phế truất, Thánh Thượng lạnh nhạt với hắn đã lâu, khó có cơ hội trở mình. Với hoàn cảnh hiện tại của hắn, dựa vào cái gì để tranh giành cùng Tĩnh Vương? Chỉ bằng Đoan Vương trở về Lục gia cầu xin một chỗ dựa cũng khiến Lý Hưng hắn theo không kịp. Hươu ch.ết vào tay ai cũng không rơi vào tay Lý Hưng hắn. Cho tới bây giờ, hắn còn có sự lựa chọn nào khác hay sao? Vị trí Thái Tử vô cùng náo nhiệt, chẳng lẽ hắn không lo lắng cho tương lai của mình? Cơ hội tốt để lập công như thế chắc hẳn hắn sẽ không bỏ qua."

Ta mơ hồ "À" một tiếng.

"Ngược lại đúng là Đoan Vương đã lập công đầu tiên. Nhưng có hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất, hắn làm cách nào để thoát ra ngoài? Vấn đề thứ hai, hắn không có cơ hội đăng cơ Thái Tử, vô duyên vô cớ lập công là có ý đồ gì? Chỉ vẻn vẹn muốn lấy lòng Lý Chẩm thôi sao?"

Lý Chẩm nhẹ gật đầu: "A Trâm nói đúng, tỉ như Dự Vương cần một huynh đệ để hợp tác, vì sao hắn không chọn Tĩnh Vương? Dựa vào đâu mà hắn hợp tác cùng chúng ta?"

Lúc Lý Chẩm nói một câu này, ta đang nuốt miếng rau xanh cũng phát nghẹn ở cổ họng, đúng là muốn mạng của ta mà.

"Ta nói rau này quá nhiều dầu mỡ rồi mà! Dinh dính nhơn nhớt, ngươi còn nhất định phải ăn, nghẹn phải không? Nên thế!"

Có Dung vừa nhíu mày vừa lẩm bẩm, lại dùng lực vỗ vỗ sau lưng ta, không biết còn tưởng hắn muốn gõ ta ch.ết. Một lát sau, miếng rau xanh nghẹn nơi cổ họng cũng trôi xuống, ta cũng bị vỗ đến ho khan không ngừng. Ta không vô duyên vô cớ mà mắc nghẹn. Ta nghẹn là bởi vì bỗng nhiên Lý Chẩm khơi gợi lại cho ta một đoạn ký ức cách đây không bao lâu.

Lúc ấy, ta thở hổn hển, ho khan đến mức tròng mắt đã đỏ au, khóe mắt vẫn còn vương vài giọt lệ, kiên trì mở miệng:

"Bởi vì… khụ khụ… Ờ… khụ khụ… Bởi vì hắn… Hắn không tin Tĩnh Vương." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play