49.

Sau khi xảy ra cuộc cãi vã, hai người lâm vào chiến tranh lạnh. Một lần nữa ta lại hoài nghi bọn họ đang giả bộ, thế nhưng trôi qua vài ngày, hai người bọn họ vẫn không thèm nhìn mặt nhau. Khi đó, ta mới có chút tin tưởng rằng có khả năng hai người thực sự giận nhau rồi.

Hỏng, cặp phu thê già cả, vấn đề lớn bao nhiêu đâu mà.

Thế nên, để xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ, ta đưa ra ý tưởng đến núi Phúc Vụ ở ngoại thành dạo chơi. Đêm xuống, ngồi trong căn phòng nhỏ, ta hâm lại chút rượu. Ta cố gắng phá vỡ sự im lặng, vừa cười vừa nói:

"Hình như đã rất lâu rồi ba người chúng ta không ra ngoài giải sầu cùng nhau. Lần cuối cùng, đại khái là lúc ta chưa xuất giá."

Lời vừa dứt, không ai trả lời. Ta lúng túng gãi gãi lông mày.

"Rốt cuộc thì hai người muốn làm gì?" Ta hỏi.

Lý Chẩm thoáng nhìn qua Cố Dung, không nói chuyện. Cố Dung dứt khoát không ngẩng đầu cũng không nâng mắt, im lặng là vàng.

"Hai người đây là tật xấu gì vậy hả?"

Ta không thể nhịn được nữa, uống cạn sạch rượu trong chén, trong miệng tê rần, mùi rượu nhất thời xông thẳng vào mũi. Mượn rượu nói vài lời, ta vỗ vỗ vai Lý Chẩm, nói:

"Yên tâm đi, có Cố Dung ở đây, có phủ Cảnh An Hầu ở đây, sớm muộn gì cũng có một ngày liễu ám hoa minh*"

(*) [柳暗花明] (Liễu ám hoa minh): Tìm được hy vọng, lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó. Trích trong "Du Sơn Tây thôn" của Lục Du:

莫笑農家臘酒渾,

豐年留客足雞豚.

山重水復疑無路,

柳暗花明又一村.

Phiên âm:

Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,

Phong niên lưu khách túc kê đồn.

Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Dịch nghĩa:

Đừng chê rượu đục của nông gia,

Năm khá khách lưu đủ lợn gà.

Sông khuất núi trùng ngờ tắt lối,

Liễu xanh hoa thắm lại thôn xa!

"Sớm muộn…" Lý Chẩm cười khổ: "Hiện tại nghe đến phủ Cảnh An Hầu, dường như trước mắt đã nhìn thấy thây ngang khắp đồng, m.áu chảy thành sông…"

Cố Dung vừa nhấp một ngụm rượu, lúc này mới nhướng mày: "Nghe lời này của ngươi, phủ Cảnh An Hầu ta đều là ác quỷ bò ra từ địa ngục phải không?"

"Lý Chẩm không có ý kia đâu." Ta nhíu mày, vươn tay đẩy đẩy Lý Chẩm.

Nhưng lời ta vừa kịp thốt ra, đã thấy Cố Dung nặng nề đặt chén rượu xuống, nhỏ giọng nói:

"Đó là có ý gì? Phủ Cảnh An Hầu ta tay cầm đao kiếm, làm tướng truyền đời, trăm năm dính m.áu, chẳng qua là để bảo vệ cho giang sơn của Lý thị. Bây giờ, ngược lại trở thành Đại la Diêm Vương hủy thiên diệt địa. Lời này nếu để cho tổ phụ ta nghe được, e là ở dưới hoàng tuyền cũng khó mà yên giấc."

Lý Chẩm thở dài: "Ta biết từ trước tới giờ cũng đã trăm năm, phủ Cảnh An Hầu trung thành nỗ lực. Nếu không phải như thế, làm sao ngày xưa ta có thể giúp ngươi che giấu thân phận, lựa chọn tin tưởng "lục tử xuất, thiên hạ vong" chẳng qua chỉ là trò cười trong thiên hạ."

Bộp một tiếng, Cố Dung vỗ bàn đứng dậy.

"Lý Chẩm, suy cho cùng, trong lòng ngươi chưa từng quên chuyện kia! Lục tử xuất, thiên hạ vong… Ngươi là sợ Cố Dung ta sẽ khiến cho giang sơn của Lý thị các ngươi diệt vong? Ngươi cho rằng, ta còn lạ giang sơn của Lý gia ngươi lắm sao?"

Lời vừa nói ra hệt sấm rền sóng dữ. Nhưng lời kế tiếp của Cố Dung mới thực sự là không lựa lời. Lúc đó, hắn cắn răng, nhả ra từng chữ vừa âm trầm lại vừa u ám.

"Lý Chẩm, nếu Cố gia ta thèm thuồng giang sơn bảo bối này của ngươi, vậy thì người ngồi trong điện Càn Khôn kia hẳn là phụ thân ta mới phải.”

Lý Chẩm nổi gân xanh, cánh tay khẽ run:

“Ngươi uống say rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, đứng dậy bỏ đi. Cố Dung đứng đó, sắc mặt tái mét.

Ta quơ chén rượu, nhìn Cố Dung một cách khó hiểu.

“Một chén rượu mà thôi…. Chàng là giả say hay là say thật.”

Cố Dung cắn răng, không nói gì.

Không biết qua bao lâu, hắn đặt mông ngồi lên ghế, lẩm bẩm trong miệng:

“Trâm Trâm, nếu là nàng… Nàng sẽ làm gì?”

Ta thở dài: “Chàng là nói… đến chuyện đoạt vị, hay là về Lý Chẩm?”

Cố Dung bất đắc dĩ động động khoé miệng:

“Liên quan tới… làm sao khiến Lý Chẩm từ bỏ ý nghĩ ngu ngốc đàm phán trong hoà bình.”

Ta vươn tay nắm lấy tay Cố Dung. Tay hắn lạnh buốt, hơi run rẩy, vào giây phút chạm nhau, hắn trở ngược tay nắm lấy tay của ta.

Ta nhẹ nhàng nói: “Có lẽ chàng không nên nghĩ đến chuyện thuyết phục hắn nữa. Theo như lời Lý Chẩm nói cùng với suy nghĩ của chàng, thực sự không có biện pháp ổn thoả nào sao?”

Cố Dung nhìn ta, lông mi run rẩy, khoé mắt hơi co giật, thanh âm hắn chứa đầy bất đắc dĩ cùng bi thương:

“Trâm Trâm, hiện giờ Tĩnh Vương đã biết thân phận thực sự của ta. Ta không có đường lui cho nên chỉ có thể thành công không thể thất bại. Thân ta gắn liền với toàn thể phủ Cảnh An Hầu, nếu nàng là ta, có sẵn sàng mạo hiểm không?”

“Nhưng nếu như phát động chiến tranh… Chúng ta nắm được bao nhiêu phần thắng? Nhất định sẽ thắng sao?” Ta hỏi.

Cố Dung nghẹn nơi cổ họng: “Rất lớn… Nhưng… Không phải tuyệt đối?”

Dứt lời, hắn nhìn ta, sau đó nói:

“Có thể da ngựa bọc thây, Cố Dung ta cũng sẽ ch.ết trên chiến trường, tuyệt đối sẽ không ch.ết trên đoạn đầu đài. Trâm Trâm, dù sớm hay muộn, cuộc chiến này không thể nào tránh được. Nếu ngày sau Tĩnh Vương đăng cơ, ta cũng tuyệt đối không ngồi chờ ch.ết. Nhưng tới lúc ấy, Tĩnh Vương danh chính ngôn thuận, ta thực sự không có lấy nổi một phần thắng.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút sau đó nói:

“Nếu thực sự có ngày đó… Trâm Trâm, đồng ý với ta, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Kinh thành, đừng bao giờ trở lại. Báo Tử sẽ đưa nàng tới nơi an toàn. Đừng tin tưởng Tĩnh Vương, hắn không xứng đáng dù chỉ là một chút với chân tình của nàng.”

Thanh âm Cố Dung trầm thấp, lại vô cùng chói tai, thẳng một đường nện vào trái tim ta.

“Chàng điên rồi sao?” Ta trừng mắt: “Ta nói cho Cố Dung chàng biết, nếu không phải chàng dẫn ta đi, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Kinh thành. Còn có, nếu chàng ch.ết, ngay ngày mai ta sẽ gả cho Tĩnh Vương, sẽ không vì chàng mà rơi lấy một giọt nước mắt. Bởi chàng tự cho rằng bản thân vô cùng rộng rãi mà không để tâm đến chân tình của người khác, thực sự chỉ trong một khắc ta cũng không muốn nhớ đến chàng.”

Ta bị Cố Dung chọc giận đến đầu cũng sung huyết, đau nhức đến muốn nứt ra. Ta hung hăng trừng hắn, phẩy tay áo bỏ đi. Sau khi trở về phòng, ta lặng lẽ dán tai lên trên cửa, nghe được động tĩnh ở bên ngoài. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, đến rất gần của phòng ta. Bước chân kia chợt ngừng trước cửa, ta chờ đợi hắn tới gõ cửa, nhưng hồi lâu sau lại chỉ nghe được tiếng bước chân rời đi.

Lại một lần nữa, ta tức đến muốn to cả đầu. Nằm trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Lăn lộn hồi lâu, cuối cùng quyết định khoác áo choàng ra ngoài một chút. Mới bước ra khỏi phòng đã thấy một người đang ngồi trong viện. Nhìn ra là Lý Chẩm đang ngồi trong sân, không biết đang nhìn cái gì, nghĩ điều đến điều gì.

Nghe được âm thanh phía sau lưng, Lý Chẩm quay đầu. Nhìn thấy ta thì cười yếu ớt:

“Nếu không buồn ngủ thì tới đây, ngồi cùng ta một lát.”

Hai… Hai người này, hôm nay muốn thay phiên nhau cùng ta tâm sự à?

Ta bước tới, ngồi xuống ghế, lẳng lặng chờ Lý Chẩm mở miệng. Đêm xuống, gió lạnh thổi bay tóc mái của Lý Chẩm, hắn nhìn về phía ta, dường như vô cùng mỏi mệt, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Hắn đột nhiên nói.

Ta hơi sửng sốt, cố gắng cong khoé môi:

“Lý Chẩm, ngươi có thể tin tưởng ta như tin tưởng Cố Dung, vĩnh viễn là như vậy.”

Lý Chẩm hồi lâu sau không đáp lại. Lúc mở miệng, lại kèm theo tiếng thở dài chậm rãi:

“Thực ra, Tĩnh Vương tới tìm ta.”

"Tĩnh Vương?" Ta nhìn Lý Chẩm, nhíu mày: "Hắn tìm ngươi làm gì?"

"Vốn chỉ là vài lời vô vị nước chảy mây trôi, nhưng lại hệt như từng mũi đao hết lần này tới lần khác đâm vào trong lòng ngươi."

Lý Chẩm nói, lắc đầu cười khổ.

"Cố Dung có biết không?" Ta hỏi.

Lý Chẩm khẽ gật đầu: "Cho nên… Cố Dung càng thêm bất mãn đối với Tĩnh Vương."

Nói xong lại cười ý vị thâm trường: "Ngươi biết đấy, tiểu tử Cố Dung từ nhỏ đã chướng mắt Tĩnh Vương. Hiện tại… xem như đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương."

Ta thở dài: "Lý Chẩm… Thực ra… ngươi có từng nghĩ tới hay không. Cố Dung và Tĩnh Vương trở mặt như thế, nếu ngày sau Tĩnh Vương leo lên Vương vị, tuyệt đối sẽ không chừa cho Cố Dung một con đường sống."

Lý Chẩm lắc đầu: "Không… không đợi Tĩnh Vương leo lên Vương vị."

Ta giương mắt nhìn, chỉ bắt gặp ánh mắt Lý Chầm khẽ chớp:

"Ý của ta là… Cố Dung sẽ không ngồi chờ ch.ết. Hắn sẽ không trơ mắt nhìn Tĩnh Vương ngồi lên Hoàng vị, hắn sẽ t.ạo ph.ản. Cho nên, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thoái vị cho Tĩnh Vương. Ta chỉ là… hy vọng có thể đoạt quyền trong hoà bình. Tỷ như… dựa vào nơi này."

Nói xong, Lý Chẩm chỉ chỉ đầu của mình.

Không thể phủ nhận, Lý Chẩm hiểu quá rõ Cố Dung, Nhưng chính vì hiểu quá hoá lo lắng. Ta hiểu suy nghĩ của hắn, cũng hiểu cái lý của Cố Dung. Trong lúc nhất thời, ta cũng không biết nói điều gì để khuyên nhủ an ủi hắn, chỉ có thể nói:

"Ta thừa nhận… Cố Dung có chút xúc động. Nhưng ý định ban đầu của hắn đều là ý tốt."

Lý Chẩm khẽ thở dài.

"Hôm đó, Tĩnh Vương nói với ta hai câu, hai câu này ta cũng không nói cho Cố Dung biết. Một khi nói ra, chỉ sợ màn đêm chưa kịp buông xuống, hắn đã gi.ết tới phủ Tĩnh Vương rồi."

"Lời gì?" Ta hỏi.

Lý Chẩm yếu ớt nói.

"Câu đầu tiên, hắn nói… Chúng ta mới là huynh đệ ruột thịt, chúng ta cùng mang họ Lý, bất kể là người nào leo lên đế vị, giang sơn này đều là giang sơn của Lý thị."

"Câu thứ hai thì sao?" Ta lại hỏi.

Lý Chẩm trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói:

"Hắn nói… Nếu như sau này phủ Cảnh An Hầu rơi vào tay Cố Dung, phủ Cảnh An Hầu kia sẽ không còn là phủ Cảnh An Hầu nữa."

Ta nặng nề mở miệng, lẳng lặng nhìn Lý Chẩm.

"Ngươi không tin Cố Dung mà đi tin Tĩnh Vương? Cũng bởi vì… cái gọi là huynh đệ ruột thịt của các ngươi? Các ngươi tự hỏi lòng mình đi, những năm gần đây người luôn ở bên cạnh ngươi là ai?"

Sắc mặt Lý Chẩm lộ vẻ lo lắng:

"A Trâm, không phải ta nghi ngờ Cố Dung. Chỉ là hắn quá nóng nảy, nếu sau này khôi phục thân phận, lại tiếp nhận phủ Cảnh An Hầu, ta sợ hắn sử dụng quân quyền lãng phí, tăng gi.ết chóc khắp thiên hạ."

"Cố Dung hắn không phải kẻ s.át hại người."

Ta lắc đầu.

Lý Chẩm nhìn ta, không hề nháy mắt.

"A Trâm, nếu như… ta nói chính là nếu như… có một ngày ta và Cố Dung không thể không cầm kiếm đối chọi… Ngươi sẽ đứng về phía ai?"

Ta nhìn Lý Chẩm, hồi lâu không đáp lời.

Lý Chẩm cười khổ: "Vấn đề này là ta hỏi sai rồi… dựa vào tình cảm của ngươi và Cố Dung… có lý nào lại đứng về phía ta được."

"Không…" Vẻ mặt ta bình tĩnh, ngữ khí thờ ơ lạnh nhạt: "Nếu có ngày đấy, ta sẽ gi.ết ch.ết hai người các ngươi."

Lý Chẩm chớp mắt một cái, nhìn ta chằm chằm, chậm rãi nuốt nước bọt.

Ta cười, giúp hắn nắm thật chặt cổ áo: "Ài? Làm sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này? Trời lạnh đừng để bị cảm. Chớ sợ chớ sợ, chỉ cần hai ngươi tiếp tục tương thân tương ái, ta bảo đảm tính mạng hai người các ngươi không có gì phải lo ngại. Lời này, hãy nhớ kỹ, cũng giúp ta truyền lời với Cố Dung nữa đấy."

Đêm đó, gió mát nhưng tâm người lạnh, trong lòng ta khó chịu, Lý Chẩm cũng ngủ không yên giấc.

Về sau rất nhiều năm, Lý Chẩm nhớ lại vẻ mặt cùng ngữ khí của ta ngày hôm đó, hắn nói vốn dĩ đang chuyện trò giữa những vui đùa lại nhận ra nghiêm túc ẩn trong nghiêm túc. Hắn nói, lúc đó hắn trở về phòng, cả đoạn đường sinh ra ảo giác, tựa như nghe được tiếng ta mài đao xoèn xoẹt.

50.

Từ ngày dạo chơi ở ngoại ô trở về, quan hệ giữa Lý Chẩm và Cố Dung tốt hơn được một chút. Cũng không biết có liên quan tới lời đe dọa của ta vào đêm hôm đó hay không.

Hai người bọn họ không ai đề cập đến vấn đề đoạt vị nữa. Nhưng ta cảm thấy bọn họ không phải là đồng thanh nhất trí, mà những việc có liên quan đều gắng sức thi đua với nhau.

Trong vòng nửa tháng qua, hai người bọn họ thao tác mạnh bạo hung hãn, ra chiêu lộn xộn lại thiếu nhất quán, ngược lại đã hù dọa đến Đoan Vương hồi lâu cũng không dám động cựa, hắn không biết đến cùng thì chúng ta ở bên này đang muốn làm trò gì.

Thành thật mà nói, không chỉ riêng hắn, ngay cả ta cũng không biết bọn họ muốn làm gì.

Thời gian cứ hai tháng cứ trôi qua mơ hồ như vậy.

Vào tháng thứ ba sau khi Lý Chẩm lên ngôi Thái Tử, Thánh Thượng bỗng nhiên khâm điểm Tĩnh Vương tới Lâm Phần xử lý án quan mất trộm bạc. Nói là Thánh Thượng khâm điểm, trên thực tế lại do Thái Hậu làm chủ. Từ ngày Thánh Thượng bệnh nặng, mỗi ngày lâm triều trong khổ sở, Thái Hoàng Thái Hậu từ chùa Vạn An trở về, buông rèm chấp chính đã hơn một tháng.

Nói đến đây, Lý Chẩm lên ngôi Thái Tử, ít nhiều cũng nhờ vào Thái Hậu thổi gió bên tai.

Tĩnh Vương rời đi, Cố Dung lại bắt đầu không yên lòng. Đối với chuyện Tĩnh Vương thoát khỏi tầm mắt, hắn vô cùng để ý.

Sáng sớm hôm nay, Thánh Thượng nghỉ triều, bữa cơm ở Đông Cung cũng hơi trễ một chút. Lý Chẩm múc canh hoa quế, đưa cho ta và Cố Dung. Lúc ấy, Cố Dung uống một ngụm canh, hàm hồ nói:

"Lý Chẩm, đã đến lúc chúng ta hành động rồi."

Tay Lý Chầm ngừng lại, sau đó cười nhạt:

"Hôm nay không nói đến chuyện này."

Cố Dung đặt bát xuống, nghiêm túc nhìn Lý Chẩm.

"Chuyện cho tới bây giờ, vẫn còn cứng đầu cứng cổ không chịu thông suốt có phải không?"

Lý Chẩm múc một muỗng canh hoa quế, chậm rãi nói: "Ta vẫn giữ câu nói kia, cũng vẫn chủ trương kia. Hiện tại ta đã là Thái Tử, việc chúng ta phải làm chỉ là nghĩ cách chuyển giao quyền lực một cách bình ổn. Trong tình thế hiện nay, đối với chúng ta mà nói, điều quan trọng nhất là thủ mà không phải là công. Nếu như..."

Lý Chẩm còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười lạnh của Cố Dung.

"Lý Chẩm, ngươi cho rằng tiến vào Đông Cung rồi thì có thể kê cao gối ngủ ngon sao? Tĩnh Vương này tự cao tự đại, tâm cơ thâm trầm lại có tật xấu trọng tình trọng nghĩa. Ngày xưa, cố Hoàng Hậu Triệu thị có ơn dưỡng dục đối với hắn, hắn liền không dám tranh giành cùng Thái Tử. Một ngày nào khác, người leo lên Đế vị không phải là Thái Tử, dù là ai đi nữa hắn cũng đều không phục."

Hồi lâu sau không thấy Lý Chẩm nói gì, sắc mặt dần trắng bệch. Ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Lý Chẩm, dường như hắn thực sự có chút tức giận.

"Cho nên, ngươi muốn làm gì?" Hồi lâu, cổ họng Lý Chẩm mới gian nan thốt ra một câu.

Đáy mắt Cố Dung lộ ra lạnh lẽo, miệng nhả ra từng chữ sắc bén:

"Tiên hạ thủ vi cường*"

(*) [先下手为强] (Tiên hạ thủ vi cường): Ai ra tay (hạ thủ) trước kẻ địch, người đó sẽ chiếm được lợi thế. Chính lợi thế đó sẽ trở thành sức mạnh khiến cho người hạ thủ trước dành được chiến thắng.

"Ngươi muốn gi.ết Tĩnh Vương?"

Lý Chẩm nhíu mày: "Ngươi biết rõ chuyện này không có khả năng, không nói đến hiện tại hắn ở Lâm Phần, nếu như ở Kinh thành cũng sẽ không dễ dàng ch.ết trong tay ngươi."

"Ta đang nói đến Thánh Thượng. Gi.ết Thánh Thượng, làm giả chiếu truyền ngôi cho ngươi."

"Không có khả năng!" Lý Chẩm giận dữ: "Ngươi đây là mưu phản!"

Cố Dung lạnh lùng nhìn Lý Chẩm:

"Ngươi có biết không, ngươi vừa ngồi lên ngôi vị Thái Tử, căn cơ bất ổn, nếu như không lâu sau Thánh Thượng đột nhiên băng hà, trong ngoài triều chính có được bao nhiêu người ủng hộ ngươi? Chỉ có truyền chiếu chỉ mới có thể giúp ngươi thuận lợi kế thừa đại thống."

"Vì cái này mà ngươi muốn ta gi.ết chính phụ hoàng của mình?"

Lý Chẩm không thể tin nổi, con ngươi phóng đại, thanh âm đều đã run rẩy, không rõ là kinh sợ hay là giận dữ.

Cố Dung cắn răng, chỉ hận rèn sắt không thành thép:

"Thánh Thượng đã triền miên trên giường bệnh từ lâu, cái ch.ết đối với ông ấy cũng là giải thoát! Một mũi tên trúng hai đích, sao lại không làm?"

“Tóm lại ta không đồng ý!” Lý Chẩm tức giận đến mức vỗ bàn một cái: “Đánh trận… Ta hứa sẽ thương lượng cùng ngươi. Chuyện này, không có đường thương lượng!”

Lúc lâu sau, âm thanh trầm thấp chậm rãi truyền đến:

“E là đã chậm.”

“Ngươi có ý gì?” Lý Chẩm trừng mắt phẫn nộ.

Ta có dự cảm không lành.

Cố Dung nhàn nhạt nói: “Ngày mai, chén thuốc hạ độc sẽ đúng giờ đưa vào tẩm cung của Thánh Thượng, chiếu thư cũng đã cất giấu cẩn thận.”

Ầm…!

Trái tim ta bị bóp chặt, đờ đẫn nhìn về phía Cố Dung:

“Cố Dung chàng đang nói đùa đúng không?”

Nhưng ánh mắt Cố Dung lạnh lẽo kiên định: “Nếu không có điều bất ngờ xảy ra, đêm mai Thánh Thượng sẽ băng hà. Chúng ta hẳn là nên chuẩn bị một chút.”

“Ngươi…!”

Lý Chẩm đứng bật dậy, đáy mắt thoáng chốc đã giăng đầy tơ m.áu. Hắn không tranh chấp cùng Cố Dung, chỉ vội vã bước về phía cửa.

“Ngươi đi đâu!” Cố Dung hét lớn.

“Đi gặp phụ hoàng!”

Lý Chẩm vừa dứt lời, chân bước tới cửa.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ta không biết phải làm gì cho phải, vừa nghiêng đầu đã thấy ánh mắt tàn nhẫn của Cố Dung, hắn âm trầm u ám nói:

“Ta đã nói, chậm rồi.”

Dứt lời, thong thả vỗ tay. Cơ hồ chỉ là trong khoảnh khắc, Báo Tử từ trên không giáng xuống, đánh ngất Lý Chẩm, lại khiêng hắn men theo đường cũ trở về.

“Cố Dung…”

Ta kinh ngạc không nói nên lời, nhìn Cố Dung với ánh mắt không tệ:

“Chàng… Chàng làm gì vậy?”

Cố Dung thở dài: “Lý Chẩm dung túng địch giả nhân giả nghĩa, sẽ làm hỏng đại sự.”

“Nhưng… Nhưng…” Ta ậm ừ mãi cũng không nặn ra được chữ thứ hai.

“Không sao đâu.” Ánh mắt Cố Dung sáng rực như ngọn đuốc cháy:

“Còn nhớ rõ lời ta nói không? Chúng ta phải đẩy Tĩnh Vương vào tử địa. Thánh Thượng băng hà, Đoan Vương ắt sẽ tạo phản. Tĩnh Vương muốn mượn tay Đoan Vương để diệt trừ chúng ta, hắn ngồi một bên ngư ông đắc lợi, tất nhiên cũng sẽ cử binh vào thời khắc mấu chốt. Tới lúc đó… nếu Lý Chẩm có chiếu truyền ngôi, phủ Cảnh An Hầu có thể “thanh quân trắc, tĩnh quốc khó” xuất quân thảo phạt loạn thần tặc tử. Chỉ có như vậy mới có thể một đòn dọn sạch trở ngại, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạ.”

Dứt lời, Cố Dung đặt tay lên vai ta, ôn nhu nói:

“Trâm Trâm, ngày mai ta sẽ đưa người của Thẩm phủ đến nơi an toàn. Nàng không cần lo lắng. Chờ gió tanh mưa m.áu này qua đi, hết thảy chỉ còn lại mây tan trăng sáng.”

Ta không rõ đến cùng thì ta đã quay trở về phòng bằng cách nào, rõ ràng chỉ cách vài bước chân lại tựa như đi mất mấy canh giờ. Sau khi trở về phòng, ta cứng đờ người đóng cửa lại, mất hồn mất vía ngồi phịch xuống giường.

Nửa đời bé nhỏ của Cố Dung là ký ức rất quan trọng đối với ta. Từ năm lên tám cho tới hai mươi hai, ta quá hiểu Cố Dung, tuy hắn có chút liều lĩnh bốc đồng, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người không từ thủ đoạn nhằm đạt được mục đích. Những gì hắn làm ngày hôm nay nhìn có vẻ hợp tình hợp lý nhưng lại không giống với người mà ta quen biết.

Có lẽ đây chính là điều mà Cố Dung đã nói trước đó, không thể không đánh vỡ vòng vây để thoát khỏi tử địa mà Tĩnh Vương đã sắp đặt gọn ghẽ. Hắn dùng cách nghịch chuyển càn khôn để đẩy ngược Tĩnh Vương vào tử địa. Nhưng Lý Chẩm thì sao? Hắn sẽ thực sự phóng túng để tay Cố Dung vươn tới Hoàng Cung… mưu hại Thánh Thượng hay sao…

Nhìn bóng cây lắc lư ngoài cửa sổ, ta trằn trọc khó ngủ.

​​Lúc ấy, ta không biết rằng trong đêm khuya tĩnh lặng, tin tức đã truyền ra từ Đông Cung, có một kẻ ngốc ở Lâm Phần sắp sửa chạy ngàn dặm về Kinh thành để đối đầu với tình thế nguy hiểm đã được sắp đặt dành riêng cho hắn.

51.

Ngày hôm sau, Lý Chẩm tỉnh lại, lại bị Cố Dung nhốt trong nhà lao ngầm trong Đông Cung.

“Người đâu!”

Hắn một mực hô hào.

Ta ở bên ngoài ngục tối vẫn luôn cắn ngón tay, nóng ruột đi đi lại lại. Tiếng Lý Chẩm la hét khiến ta vô cùng lo âu, giờ phút này lại không biết Cố Dung đã đi đâu. Ta không dám lộ diện, rất sợ Lý Chẩm sẽ cầu xin ta thả hắn. Cũng sợ bản thân ta nhắm mắt không đành trước thỉnh cầu của hắn, mở cửa lao cho hắn, cũng mở ra đại hoạ.

Ta không biết bản thân đã bồi hồi bao lâu, rốt cuộc Cố Dung cũng xuất hiện. Báo Tử đi bên cạnh hắn, cả hai đều đeo mặt nạ, nhìn có chút kinh hãi.

Gần đây, đi đến chỗ nào Cố Dung cũng dẫn theo Báo Tử. Ta vốn không quá hiểu rõ về hắn. Dù sao thì nhóm mật thám cũng không biết Cố Dung là nam nhân, ở trước mặt bọn họ, Cố Dung còn phải nhéo nhéo giọng nói chuyện. Ngày thường, nếu như không có chuyện thực sự cần thiết sẽ không mấy khi trông thấy bọn họ. Nhưng từ khi hắn cùng Lý Chẩm xảy ra mâu thuẫn, dường như Báo Tử được quan tâm hơn nhiều, ngày ngày xuất hiện bên cạnh hắn. Ngay ngày hôm qua, dường như ta đã vỡ lẽ… gần đây Cố Dung quật ngã Lý Chẩm, có Báo Tử ở bên cạnh, thuận tiện hơn rất nhiều.

Ta khẽ thở dài, đi theo hai người bọn họ vào trong ám lao, yên lặng tránh trong góc tối. Ta thực sự không đành lòng nhìn vào mắt Lý Chẩm.

Lúc ấy, Lý Chẩm điên cuồng đập vào cửa lao, thanh âm nghẹn ngào run rẩy, hệt như sư tử phẫn nộ khi bị con mồi khiêu khích.

“Cố Dung! Ngươi thả ta ra! Ngươi có biết hay không, ngươi làm như vậy không chỉ là mưu nghịch, mạo muội khai chiến sẽ hại ch.ết bách tính trong toàn Kinh thành!”

Cố Dung chậm rãi đi qua, tới gần sát cửa lao, thanh âm trầm thấp:

“Lý Chẩm, ngươi hẳn là tin tưởng ta.”

Hai mắt Lý Chẩm đỏ bừng, xoáy sâu vào mắt Cố Dung:

“Ta đã từng, thực sự tin tưởng ngươi… Có lẽ, cho tới hiện tại cũng rất tin tưởng. Nhưng ta tuyệt đối không cho phép, bất luận là kẻ nào. Cố Dung, bất luận kẻ nào nhiễu loạn yên bình của bách tính.”

Đáy mắt Cố Dung dường như xuất hiện từng tầng băng mỏng, một chữ lại một chữ chất vấn:

“Ngươi thực sự để tâm… đến tột cùng là yên bình của bách tính… hay là… ta đi quá giới hạn quyền lực của ngươi?”

Lý Chẩm cứng đờ.

Một lát sau, bỗng nhiên Cố Dung lùi về phía sau, lạnh lùng nói một câu:

“Thả hắn.”

Lời vừa rơi xuống, Báo Tử suy sụp bước tới mở cửa lao. Sau khi Lý Chẩm thoát ra, không hé nửa lời, chạy về phía cửa nhanh như gió. Mà Cố Dung nhìn theo bóng dáng Lý Chẩm, nặng nề nói:

“Lý Chẩm, ngươi biết mà, có Báo Tử ở đây, ngươi chạy không thoát khỏi Đông Cung.”

Lý Chẩm dừng một chút, cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ tiến về phía trước. Báo Tử chắn trước mặt hắn, vẻ mặt lãnh đạm lại có cảm giác áp bức vô hình. Đột nhiên Lý Chẩm quay đầu lại, hàm răng nghiến chặt.

“Cố Dung, ngươi thực sự phải làm đến mức này sao?”

“Đã khai cung, mũi tên không thể quay lại.”

m thanh Cố Dung trầm thấp.

Chúng ta cứ giằng co như vậy ở trong ám lao, không ai lên tiếng cũng không ai cử động. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng cười khổ của Lý Chẩm. Cố Dung chậm rãi bước về phía Lý Chẩm, thâm âm đã nhu hoà hơn rất nhiều. Hắn cố gắng trấn an cảm xúc của Lý Chẩm:

“Lý Chẩm, mọi việc ngươi đều có thể giao cho ta. Điều ngươi cần làm là tiếp nhận chiếu chỉ truyền ngôi vào hôm nay, thuận lợi đăng cơ trước khi Tĩnh Vương trở về. Một khi Tĩnh Vương có đủ thời gian, hắn trở lại Kinh thành trước khi ngươi đăng cơ, hoặc hắn biết được chiếu truyền ngôi là giả, ta và ngươi… vĩnh viễn không có thời gian xoay sở.”

Lý Chẩm không nói gì, trầm mặc một hồi lâu, lắc đầu cười khổ: “Chuyện đến mức này, ta còn có lựa chọn khác sao?”

“E là không có.” Cố Dung nghiêm túc nói.

Dứt lời, bầu không khí lại quay về yên tĩnh vốn có, bên trong ám lao, ánh sáng ảm đạm, không khí bức bối. Ta không dám hé nửa lời, sợ phá vỡ sự yên ắng vốn có sẽ kéo theo từng đợt sóng gió cắn nuốt người ta. Thời gian trôi qua thật lâu, có người phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

“Ta đói…” Lý Chẩm thở dài.

Cố Dung hơi sửng sốt, sau đó nụ cười lan vào trong đáy mắt:

“Cơm trưa đã chuẩn bị xong xuôi. Ta biết ngươi nhất định sẽ thông suốt.”

Cố Dung liếc mắt nhìn ta, trong mắt lộ vẻ vui sướng. Nhưng ta nhìn đến bộ dạng của Lý Chẩm thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, làm sao cũng không vui nổi. Trên đường, Cố Dung hưng phấn trò chuyện cùng Lý Chẩm về việc bài trí sự tình trong đêm. Theo dự đoán của hắn, nếu Lý Chuẩn thuận lợi đăng cơ, Tĩnh Vương phần lớn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, mà Đoan Vương chân đất không sợ mang giày hơn phân nửa là sẽ tạo phản, quân binh của phủ Cảnh An Hầu đã tập kết ở biên cương, nếu có động tĩnh bất thường có thể khống chế ngay lập tức.

Thanh âm Cố Dung nặng nề, lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên Lý Chẩm nghiêng người, rút trường kiếm bên hông Báo Tử, ghì ở trên cổ Cố Dung.

“Thái Tử Phi…!”

Báo Tử kinh hãi, không dám nhúc nhích. Ta mở to hai mắt nhìn Lý Chẩm:

“Lý Chẩm! Ngươi đang làm gì vậy?! Bỏ kiếm của ngươi xuống!”

“Bỏ kiếm của ta xuống?” Lý Chẩm cười lạnh.

“Nếu ta bỏ xuống, có phải sẽ biến thành con rối giống như Đoan Vương không?!”

“Lý Chẩm! Ngươi muốn gi.ết ta?!”

Đáy mắt Cố Dung hằn tia m.áu. Ta nắm lấy trường kiếm kia, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đây không phải thời điểm bội bạc vô ơn, Lý Chẩm, ngươi điên rồi sao?”

Lý Chẩm lạnh lùng cười: “Ta điên rồi. Nhưng Cố Dung hắn thì thế nào? Không điên hay sao?”

Nói xong, Lý Chẩm gắt gao nhìn Cố Dung chằm chằm:

“Ngươi đã hỏi ta, đến tột cùng thì ta để tâm đến yên bình của bách tính hay là người đi quá giới hạn quyền lực của ta. Vậy ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, Cố Dung ngươi liều ch.ết tương trợ, là vì ta, hay là vì chính ngươi!”

“Lý Chẩm!”

Ta hét lớn một tiếng. Lý Chẩm e là điên rồi, thực sự điên rồi mới có thể nói ra lời này với Cố Dung. Khoé môi Cố Dung khẽ run rẩy:

“Ta cho rằng… Ngươi và ta sớm đã không cần phân chia rõ ràng đến như vậy. Không nghĩ tới ngươi vẫn luôn để ý hết thảy mọi việc ta làm, mục đích ban đầu của ta là vì cái gì.”

Lý Chẩm cười chua xót, lắc lắc đầu:

“Cố Dung à Cố Dung, ngươi làm sao lại không rõ… Ta và ngươi hoàn toàn ở hai thái cực. Ngươi không thể thay ta quyết định… Ngươi đây là chà đạp lên cuộc đời của ta!”

“Cho nên ngươi muốn gi.ết ta?” Ánh mắt Cố Dung sắc bén, hung hăng trừng Lý Chẩm.

“Ta sẽ không gi.ết ngươi.” Yết hầu Lý Chẩm khẽ trượt, đáy máy phủ kín một tầng sương mù. Hắn chậm rãi buông kiếm, nói:

“Ngươi đi đi.”

“Cái gì?” Cố Dung nhăn mày.

“Ta nói, ngươi đi đi.” Lý Chẩm nhìn thẳng vào Cố Dung, chậm rãi lên tiếng:

“Việc này ta tự có cách giải quyết.”

Lúc đó, ta thực sự rất muốn khóc. Nhưng dường như khẩn trương cực độ xen lẫn sợ hãi khiến ta không biết phải biểu lộ như thế nào. Vẻ mặt ta co quắp, giọng điệu chân thành lại nặng nề đến mức ngột ngạt khó tả.

“Cho dù hiện tại ngươi chạy tới Hoàng cung, e là… cũng không kịp nữa rồi.”

Lý Chẩm không nhìn ta, hắn vẫn một mực nhìn Cố Dung, một chữ lại lặp lại một chữ: “Ta nói, ta tự có cách giải quyết.”

Cố Dung nắm chặt tay, hỏi:

“Lý Chẩm, ý của ngươi là, không cần đến ta cũng không cần đến phủ Cảnh An Hầu phải không?”

“Đúng.” Thanh âm Lý Chẩm lộ ra lạnh lẽo.

Cố Dung cười lạnh: “Ta sớm nên tin lời Tĩnh Vương nói.”

“Nói cái gì?” Lý Chẩm hỏi.

“Còn quan trọng sao?” Cố Dung lạnh giọng:

“Quan trọng là giữa ta và ngươi không có sự tín nhiệm, phủ Cảnh An Hầu ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi. Từ hôm nay trở đi, Lý Chẩm ngươi sống hay ch.ết đều không liên quan đến ta.”

Dứt lời, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía ta:

“Trâm Trâm, theo ta đi.”

Cố Dung kéo tay ta, mặt lạnh như sương giá. Ta nhìn Lý Chẩm, miễn cưỡng kéo khoé miệng, vẫn còn ý định thuyết phục:

“Lý Chẩm… Ngươi nghe Cố Dung nói một…”

Trong nháy mắt ta nói ra câu kia, bỗng nhiên cảm giác toàn thân lạnh buốt. Lòng ta tựa như chìm sâu dưới đáy biển. Ánh mắt Lý Chẩm phủ đầy sương lạnh, hắn nhìn ta chằm chằm, giọng lạnh nhạt:

“Thẩm Mạnh Trâm, ở trong lòng ngươi, Lý Chẩm ta mọi việc đều phải nghe Cố Dung hắn sao?”

Ta bị bộ dạng của Lý Chẩm dọa cho sợ hãi. Nếu nói thời điểm vừa mới bắt đầu, ta luôn cảm thấy còn có đường lui. Giờ khắc này, đại não ta hoàn toàn trống rỗng, đã triệt để mất đi ý thức tự chủ.

“Hắn sẽ không cảm kích.” Ánh mắt Cố Dung như đao kiếm, sau đó hắn nhìn ta, nói:

“Nếu nàng không đi, ta liền đi trước. Hai canh giờ sau, tới phủ Cảnh An Hầu tìm ta, ta đưa nàng rời khỏi Kinh thành.”

“Rời khỏi… Kinh thành?” Ta sững sờ tại chỗ, tới khi kịp phản ứng lại thì Cố Dung đã bước ra cửa.

Ta lại nhìn thoáng qua sắc mặt xanh mét của Lý Chẩm, đầu óc nóng lên, lập tức đuổi theo Cố Dung, miệng gọi với: “Cố Dung… Cố Dung… Cố…”

Bỗng nhiên, đầu ta bị nện xuống một gậy, một trận đầu váng mắt hoa, trước mắt đều trở nên mơ hồ không rõ, sau đó liền ngất đi. Bởi vì ta bất tỉnh quá nhanh và đột ngột, ta cũng không biết rốt cuộc là ai đã đánh mình. Mặc dù ta cực kỳ hoài nghi Lý Chẩm, nhưng hắn có ch.ết cũng không thừa nhận, ta chỉ có thể giống như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ mà không nói ra được. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play