Đóng cửa lại, Quý Dạng đánh giá căn hộ cô sẽ ở lại ít nhất một năm này. 

Nhà mới chưa từng ở qua, trong nhà chỉ có một cái bếp ga, bình nước nóng đơn giản. Cô còn đặc biệt thêm hai cái lò sưởi âm tường, còn những cái khác đều không có. 

Bao gồm cả tủ các thứ. 

Quý Dạng sợ có mùi hăng của chất tẩy nên không có ý định dùng đồ mới. Đồ dùng trong biệt thự thuộc về cô thì đã ở trong không gian hết rồi, bây giờ có gì dùng được ở đây thì lấy ra. 

Dù sao cô cũng chỉ có một mình, còn có không gian trong tay, nhu cầu sử dụng đồ gia dụng ít đi nhiều. 

Bình thường cô ăn uống thì sẽ lấy đồ ra từ trong không gian, so với lấy đồ từ chỗ khác thì rất thuận tiện. Đồ vật một khi vào trong không gian rồi, toàn bộ đều nằm trong phạm vi nhận thức của cô, muốn cái gì, nghĩ một cái thì sẽ xuất hiện trong tay. 

Do đó cô tìm trong không gian một chút, lấy ra ghế sofa, bàn ghế, một bộ nồi niêu xoong chảo, nồi cơm, tủ lạnh và các thiết bị điện khác; xong lại lấy một chút vật dụng thường ngày, bàn chải đánh răng, khăn rửa mặt, chậu, xô, quần áo mùa đông, máy tính, các đồ vật thường dùng mới dừng tay. 

Ban đầu cô tính nấu cơm vì điện nước ga đều có. 

Song lúc lấy muôi múc cơm, cô lại nghĩ đến ứng dụng đặt đồ ăn. 

Hai tháng trước đều ở bên ngoài bận rộn công việc, nên cho dù có không gian nhưng cái miệng này cũng phải chịu thiệt thòi. Không thể lại qua quýt nữa. Còn kỹ năng nấu nướng của cô... bản thân tự biết là được. 

Quý Dạng lập tức cầm điện thoại để đặt đồ ăn. 

Lúc bấm vào, toàn màn hình tràn ngập các loại đồ ăn ngon. Lúc trước cô ăn rất ít vì mặc dù ngon miệng, cô lại cảm thấy đồ ăn ngoài không vệ sinh, dùng dầu không tốt, thành phần thực phẩm không đủ tốt các kiểu. Quan trọng nhất là phải giữ gìn vóc dáng. 

Nhưng mà hiện tại, cô chỉ sợ lãng phí cơ hội nếm thử thức ăn ngon bao nhiêu năm mới có. 

Quý Dạng lựa chọn kỹ càng, đặt một tiệm ăn mất vài trăm tệ, lại có thật nhiều trà sữa mà trong tận thế không thể ăn được nữa. Mà hiện tại trở về nước, những loại thức ăn chín cũng phải được sắp xếp. Cô nhất định đảm bảo sau này sẽ không phải ngày nào cũng tự nếm đồ ăn bản thân làm đâu.

Tốc độ giao hàng hiện tại càng ngày càng nhanh, món sớm nhất nửa tiếng đã tới, là gà rán. 

Quý Dạng mở hộp, bị một mùi kích thích tấn công khứu giác, thơm đến chảy nước miếng. Cô nhanh chóng lấy một miếng gà lớn xốp giòn bên ngoài mềm mại bên trong, cắn một ngụm. 

"Rộp", tiếng giòn rụm nơi miệng vang lên. 

Lúc Quý Dạng sắp tiếp tục cắn miếng nữa, chuông cửa lại kêu, món thứ hai cô đặt tới rồi. 

Cô nhanh chóng lấy hai cái túi lớn, cảm ơn xong, túi còn chưa bỏ xuống, lại nghe thấy tiếng thang máy. 

Thật bận rộn và hạnh phúc nhận đồ ăn được giao về. Cô xác nhận đồ ăn đều đã tới xong, lại thưởng cho mỗi tay đua giao hàng một trăm tệ. 

Thật là vất vả. 

Lấy đồ rồi đóng cửa xong, cô thu đồ ăn vào không gian để giữ nóng. Không gian mười nghìn mét vuông, hiện tại tràn ngập đầy ắp vật tư nằm chồng chất. Vì lúc thu vật tư bận rộn, cũng không sắp xếp, rất nhiều vật tư từ nhà kho cũng là ban đầu để thế nào, cô thu vào thế ấy. 

Phân loại không rõ ràng. Quý Dạng nghĩ lúc nhiệt độ xuống không thể ra cửa, cô sắp xếp lại gọn gàng không gian một lượt, đoán chừng sẽ còn không ít chỗ trống. 

-----

Thiên tai đếm ngược 34 ngày. 

Quý Dạng bắt đầu vi vu khắp đất nước. 

Đất nước này cô vẫn chưa đi du lịch bao giờ, nhưng thời gian không đủ nên Quý Dạng muốn trước tiên mua về những món đồ đặc sản ở vài tỉnh nổi danh, như nguyên liệu làm lẩu; lẩu xào cay, lẩu xiên lạnh, cá thái lát trần trong dầu cay Tứ Xuyên, còn có mì lạnh Trung Hoa, xiên đồ nướng thịt bò thịt dê, mì khô nóng, mì kiềm lạnh, mì thịt bò, mì kéo sợi, vịt quay, vịt muối xì dầu, ngỗng nướng... 

Còn có các loại rau, hoa quả, thịt, cùng các loại thức ăn làm sẵn bán thành phẩm, cùng với thịt lợn, thịt gà chưa mua ở nước ngoài cũng có thể mua một phần. 

Đúng rồi, còn có hạt giống! 

Mặc dù không gian không thể trồng trọt, nhưng lỡ có ngày thiên tai kết thúc thì những cái này đều sẽ rất hữu ích. 

Chỉ là không thể mua nhiều, cô cũng không có nhiều thời gian vận chuyển hàng như vậy. Do đó mỗi loại cây ăn quả hai mươi cây, mỗi loại khác năm mươi cây; hạt giống mỗi loại một bao lớn, đặc biệt mua nhiều hạt giống giữ lại để trồng, trên hết là lúa nước, lúa cạn, lúa mạch những cái này. 

Hạt giống trồng thuốc Đông y cũng không thể quên. 

Mỗi lần Quý Dạng tới một thành phố, cô lại thuê một cái xe van, lái xe tới chỗ mua. 

Mỗi ngày mua sắm xong, trời cũng gần tối, trên đường trở lại khách sạn sẽ thấy các loại nhà hàng quán cơm tiệm ăn. Cô còn vào xem thử, nhìn thấy món mình thích thì sẽ bảo chủ quán gói cho cô năm mươi phần. 

Từ sáng đến tối, tốc độ tiêu tiền vẫn chưa giảm. 

Cô thật là vừa muốn đảm bảo bản thân được ngủ ngon, vừa hận không thể nhanh chóng tới lui các quán ăn cả ngày lẫn đêm. 

Chủ yếu là mỗi tỉnh đều có đặc sản đồ ăn ngon của nó, mà Quý Dạng lại không có cách nào đi tất cả các nơi. Nhưng với một vài tỉnh có tiếng, cô đều lui tới một lần. 

Trong thời gian này, nhà kho cô thuê tại thành phố Trường Nam còn chưa trả. Cô liên hệ một vài lái buôn bán thuốc Đông y, đặt mua với mỗi người rồi gửi tới nhà kho, còn bản thân cô sẽ tiếp tục lên mạng mua các loại thức ăn. 

Các loại đồ ăn đóng hộp, hoa quả đóng hộp, thịt hộp, dưa muối, đậu phụ thối, các loại lẩu vị tự nhiên, các loại chân gà lá chanh không xương, thịt thỏ xé, chân thỏ tê cay, lưỡi vịt cay, lưỡi vịt kho, thịt thỏ lạnh, đùi gà lạnh... mỗi ngày ùn ùn liên tục được gửi tới nhà kho. 

Dịp Tết dương lịch với sinh nhật cô cũng rất bận bịu, cứ thế im hơi lặng tiếng trôi qua. Không lâu sau, mọi người lại chuẩn bị chào đón Tết âm lịch. 

Đếm ngược tới thiên tai còn 20 ngày, Quý Dạng trở về thành phố Trường Nam, cuối cùng thu hàng hóa trong kho xong, kết thúc hợp đồng với người phụ trách kho. 

Điều này đã được thỏa thuận trước rồi, mua sắm cũng đã ba tháng. 

Hai bên một bên kiếm tiền, một bên kiếm hàng, hài hòa tạm biệt. 

Quý Dạng cũng không quan tâm đến nhà kho nữa, bắt đầu chuyên tâm đi khắp nơi tích trữ thức ăn đã nấu. 

Còn có rất nhiều cửa tiệm tiếp tục mở cửa bán hàng mà. 

Khi khách trong tiệm ít đi, Quý Dạng lại yêu cầu một hơi vài chục đến cả trăm phần, mặt mày chủ tiệm liền tươi cười rạng rỡ vui mừng hớn hở cảm thấy thật hạnh phúc, cho lượng thức ăn còn nhiều hơn so với bình thường. 

Quý Dạng cũng rất vui vẻ, cô đi từ nhà hàng Michelin tới những hàng quán đường phố, mỗi ngày đều tới một chỗ. Trong thời gian rảnh rỗi, cô sẽ dùng ý thức trong không gian lắp ráp giá, kệ. 

Khung kệ để hàng cô đã mua, chỉ là vì vấn đề vận chuyển, toàn bộ đều tháo rời. 

Ban đầu Quý Dạng còn muốn kiếm vài người giúp lắp lại, cuối cùng có một buổi tối muộn nhàn rỗi không có việc gì, ý thức trong không gian thử lắp chúng lại, nhẹ nhàng đơn giản. 

Cái kệ hàng inox vài chục cân, trong ý thức của cô lại nhẹ tựa lông hồng. 

Thật tuyệt! 

Quý Dạng lập tức bỏ qua việc tìm người, mỗi lần có thời gian rỗi thì lại lắp một cái, để đồ vật linh tinh trong không gian ngăn nắp chỉnh tề lên kệ hàng, còn gắn nhãn mác, như vậy thời điểm tìm đồ không cần quét qua cả cái không gian nữa. 

Vừa lắp xong một cái nữa, Quý Dạng nhìn nhìn điện thoại, nhận ra đã đến thời gian hẹn giao bữa ăn đầu tiên cô đặt vào buổi trưa. Cô lập tức lái xe, tới cửa nhà hàng. Phục vụ đã sớm chuẩn bị người sắp xếp đồ ăn đã đóng gói vào trong xe. 

Tổng cộng gồm hai trăm phần. 

Quý Dạng đóng cửa xe, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại có người gọi lớn: "Quý Dạng!" 

Ý thức Quý Dạng chợt khựng lại. 

Âm thanh kia liền có chút kích động: "Đúng là chị, Quý Dạng, chị sao lại nghèo túng sa sút đến mức dùng cái xe cũ nát này? Là bố không cho chị tiền sao?" 

Quý Dạng quay đầu nhìn người đang đi tới. Đã gần đến mùa xuân, thời tiết cũng là lúc lạnh nhất, nhưng cô ta vẫn ăn mặc phong phanh, áo khoác ngoài tinh xảo rộng mở, để lộ thân hình duyên dáng bên trong. 

Tóc dài gợn sóng xinh đẹp được chăm sóc tỉ mỉ xõa trên vai, kiểu trang điểm khéo léo, các loại trang sức cũng hoàn hảo, vừa phải và có chừng mực. 

Hoàn toàn là một cô nàng thành phố thời thượng, so với cô ta thời điểm tận thế cực nóng trong ký ức khác nhau một trời một vực, giống như hai người hoàn toàn khác biệt. Mà lúc sau bọn họ đều bị thiên tai hành hạ đến không còn hình người, tình cờ gặp lại chỉ nhìn một cái, từng người lại đường ai nấy đi. 

Ai cũng không có công phu như trước tận thế đánh qua đánh lại như vậy. 

Người này là em gái cùng cha khác mẹ với cô, Quý Tư Nguyệt, nhỏ hơn cô vài tháng tuổi. Ông Quý lúc vợ mang thai vượt tường, giấu giếm tới hơn một năm, tiểu tam ôm con gái xuất hiện đúng vào tiệc sinh nhật một tuổi của Quý Dạng, làm mẹ cô Kiều Nghi giận dữ giậm chân tại chỗ. 

Mà lúc sau mẹ cô ly hôn, tháng thứ hai liền tái giá với một người đàn ông trung niên đã góa vợ, còn có con riêng. 

Nếu là Quý Dạng, cô nghĩ Kiều Nghi nữ sĩ còn là kiểu tư tưởng không đủ thoáng, thấy như vậy thì cũng nên trực tiếp bao nuôi một vài tiểu tình nhân tuổi trẻ rạng ngời chứ. Như ông Quý, tiểu tam thượng vị thành công xong, tiểu tứ, tiểu ngũ liền theo sát, mỗi người đều trẻ đẹp độc thân. 

Như vậy mới đúng, Kiều Nghi thiệt rồi. 

Nhưng mà tiểu tam thì vẫn là tiểu tam, có thể nhẫn nại, đối với mấy chuyện này chẳng để ý chút nào. Bà ta ôm Quý Tư Nguyệt, lại sinh một bé trai, an ổn ngồi trên cao làm nữ chủ nhân của Quý gia, sống xa hoa lãng phí, còn có sức bồi dưỡng con gái vào công ty tranh đoạt quyền. 

Nhưng hai năm trước chuyện đó đã bị Quý Dạng tranh cãi phản đối kịch liệt, do đó Quý Tư Nguyệt cũng nhìn Quý Dạng cực kỳ không vừa mắt. Lúc này gọi cô lại, kích động như vậy, đương nhiên không phải vì cửu biệt trùng phùng*, mà là thấy người mình ghét trở thành một con đỗ nghèo khỉ nên cười trên nỗi đau của người khác. 

*Cửu biệt trùng phùng: đã lâu không gặp 

Quý Tư Nguyệt chỉ nhìn cô không nói gì cả, cho rằng cô đang xấu hổ. Cô ta hất mái tóc dài, cười khanh khách: "Aiya, chị trải qua cuộc sống không tốt vậy mà không nói tiếng nào với cô em gái này, nếu không phải em vừa lúc bồi khách hàng ăn cơm thì còn chưa biết đâu." 

Nói rồi lấy điện thoại ra: "Cho chị một triệu, không cần khách khí." 

Quý Dạng có chút muốn cười, trên mặt lại không có biểu cảm gì. 

Trước lúc sống lại cô chắc chắn sẽ tức giận, nhưng hiện tại thì một chút cảm giác cũng không có, thậm chí có chút bình thản. Tuy rằng cô còn thừa hơn vài triệu, nhưng ai lại sợ nhiều tiền nhỉ? 

Lúc bão tuyết bắt đầu, trật tự cũng chưa loạn, chỉ là giá cả tăng vọt, đến lúc sau khẳng định phải giả vờ tiêu tiền mua chút vật tư. 

Mà trước thiên tai, cô còn có thể mua các loại ngọc cẩm thạch chưa được mài bóng, giá hời hơn không chỉ một chút. 

Vì thế cô thản nhiên nhận tiền, nói: "Vậy cảm ơn nhé." 

Cảm giác như đánh vào bị bông mềm, Quý Tư Nguyệt ngỡ ngàng một hồi, nhìn Quý Dạng đang yên lặng, sắc mặt dường như không để tâm tới lời cô ta, làm sao lại cảm thấy có gì đó sai sai. 

Nếu là lúc trước, Quý Dạng biết bản thân vào công ty khẳng định sẽ náo loạn một hồi, cuối cùng náo đến bố cô ta, bị mắng một trận là nhẹ. 

Trong lòng cô ta thấy không đúng, không chịu được lại nói: "Phải rồi, em nhớ Tết là sinh nhật chị phải không? Bố làm việc rất bận không nhớ tới, không bằng hôm nay về nhà em, một nhà cùng nhau dùng bữa?" 

Quý Dạng xua tay: "Không cần, tôi còn có việc, chúc cô may mắn." 

Quý Tư Nguyệt: ? 

Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng Quý Dạng đã lập tức lên xe. Xe van tuy rằng nhìn thô sơ, nhưng lái rất tốt, rất nhanh xe đã rời đi. 

Chỉ còn lại Quý Tư Nguyệt bị khói xe phả đầy mặt, thầm mắng: "Xui xẻo!" 

Cái gì mà may mắn? 

Cô ta hiện tại rất may mắn đấy nhé. 

Quý Dạng không biết bị cái gì, đã rất lâu không thấy mặt. Cô ta nhanh chóng tận dụng thời gian này, có một chỗ đứng vững chắc trong công ty. Đến lúc sau Quý Dạng muốn phản ứng lại, cũng không thể đuổi cô ta đi được! 

Đều là lỗi của lão bà chết tiệt đó, rõ ràng cả hai đều là cháu gái bà ta, lại cố tình chỉ thiên vị một mình Quý Dạng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play