Lúc mới ra mắt không có đồng nào trong túi, Lương Ngư từng ở phòng tầng hầm. Về sau nhận công việc người mẫu, chuyển sang thuê trọ thì hắn mới dư dả chút tiền để có thể đi dạo IKEA. Đương nhiên hắn hiện tại cũng không tới đây nữa rồi, vì dù chỉ là một chiếc bình hoa thì Lương Ngư cũng phải mua tác phẩm nghệ thuật đắt tiền.
Hai nam diễn viên siêu hạng A đi dạo IKEA chắc chắn không chỉ đơn thuần là để đi mua sắm. Trương Mạn bố trí không ít paparazzi, theo cách nói thịnh hành trong giới thì chính là quần chúng nhân dân đều thích thấy siêu sao thi thoảng để lộ một mặt giản dị như người thường.
Hứa Kinh Trập thật sự giữ vững thói quen chỉ lộ nửa mặt bên trái về phía ống kính suốt cả buổi. Kể cả những lúc paparazzi trốn quá kỹ, tới Lương Ngư cũng không phát hiện ra nhưng Hứa Kinh Trập lại có thể lập tức chú ý tới, để rồi điều chỉnh vị trí và góc độ bất cứ lúc nào.
Lương Ngư cảm thấy con người anh có chút buồn cười: “Anh có phải hơi để ý hình tượng quá rồi không?”
Hứa Kinh Trập liếc mắt qua hắn, bình tĩnh bảo: “Chúng ta đang làm việc.”
Lương Ngư hơi nhướn mày, như muốn trợn ngược mắt nhưng rồi nhịn xuống được. Hắn đột nhiên đưa tay kéo mặt Hứa Kinh Trập qua, để mặt hai người áp sát lại, Lương Ngư chọn góc đánh lừa thị giác, nhìn như đang hôn môi nhưng thật ra miệng chỉ chạm lên má đối phương.
Tư thế này được giữ nguyên trong vòng mấy giây rồi Lương Ngư mới tách ra một chút. Cánh tay hắn vẫn quấn quanh cổ Hứa Kinh Trập chưa bỏ xuống, ghé bên tai anh, nhỏ giọng cười bảo: “Thế này mới là làm việc nhé, thầy Hứa. Lần sau thân mật nhớ chủ động một chút.”
Cửa hàng IKEA ở Bắc Kinh rộng đến vô lý, cho dù paparazzi có yêu nghề tới đâu cũng không thể theo chụp ảnh mấy tiếng đồng hồ được. Hứa Kinh Trập còn thật sự mua đồ. Anh mắc kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà đã diễn là phải tròn vai, chọn mua cũng toàn là đồ đôi, ví dụ như dép đi trong nhà, khăn lau mặt và cả cốc đánh răng cùng kiểu dáng.
Lương Ngư từ đầu tới cuối buổi đều rất phối hợp. Hai người họ như một cặp tình nhân đồng tính bình thường, hơn nữa tình cảm còn ổn định, giống mấy đôi vợ chồng già dù bao năm cũng vẫn rất ngọt ngào và lãng mạn.
Đương nhiên, tới cuối hai nam chính cực kỳ chuyên nghiệp còn tới khu ăn uống, thưởng thức một bữa tối cực giản dị. Hứa Kinh Trập phải giảm cân nên chỉ gọi một phần salad rau. Lương Ngư đỡ hơn một chút, có ăn cả thịt gà.
Cô gái bê đồ ăn tới rõ ràng nhận ra hai người bọn họ. Hứa Kinh Trập tốt tính mỉm cười với cô. Đối phương lập tức lôi điện thoại ra, có lẽ vì quá kích động, thêm vào đó khoảng cách cũng quá gần nên ống kính xém chút nữa là đập vào mặt anh.
Lương Ngư hướng lòng bàn tay ra ngoài, thái độ cứng rắn cản lại, giọng điệu cũng không được vui vẻ: “Làm phiền đừng chụp nữa, để em ấy ăn trong bình yên đi.”
Cô gái kia vội vàng xin lỗi, không biết sao mặt lại đỏ bừng, nhưng cũng không phải vì khó xử hay gì mà thoạt nhìn lại có vẻ hưng phấn khó hiểu.
Hứa Kinh Trập vẫn ký tên cho cô. Lúc rời đi đối phương nhỏ giọng nói: “Chúc hai thầy như cá gặp nước, đêm đêm cá nước vui vầy.”
“?” Hứa Kinh Trập không hiểu lắm nhưng vẫn cảm ơn theo thói quen.
Sau khi cô gái kia rời đi, anh mới bảo Lương Ngư: “Thật ra chụp ảnh cũng không sao mà, lúc nãy anh dữ quá.”
Lương Ngư có lẽ cảm thấy anh thật khó hầu, “chẹp” một tiếng: “Không phải anh bảo nửa mặt bên trái của anh đẹp hơn sao?”
Biểu cảm của Hứa Kinh Trập có chút ba chấm. Lương Ngư nhìn anh chằm chằm một lúc, đột nhiên duỗi tay qua, xòe năm ngón, cả lòng bàn tay gần như ụp lên mặt anh.
“Mặt anh nhỏ thật.” Hắn hỏi, “Có gọt mặt không vậy?”
Hứa Kinh Trập ngả đầu ra sau, gạt tay Lương Ngư xuống. Má anh bị cọ nên ửng lên hai mảng, tóc mái cũng hơi rối.
“Vừa nãy có bị chụp không?” Hứa Kinh Trập quan tâm chuyện này nhất, lấy màn hình đen của điện thoại làm gương soi để chỉnh lại đầu tóc.
Lương Ngư vui vẻ: “Chụp cũng chụp rồi, liếc mắt đưa tình có hiểu không?”
Hứa Kinh Trập: “……..”
Tối Trương Mạn sắp xếp xe bảo mẫu tới đón hai người. Nhân viên mới Chu Hiểu Hiểu lúc thấy hai người sau khi lên xe rồi vẫn còn nắm tay thì có biểu cảm thật khó tả.
Cô biết rõ tất cả đều là giả, tuyệt đối không thể thật lòng thật dạ đi ship couple được, nhưng hai nhân vật chính lại quá chuyên nghiệp, quá liều mạng. Cho dù là đường hóa học công nghiệp, cũng không thể ngăn cản hai vị tuyệt sắc mỹ nam hàng đầu trong ngành vừa có nhan sắc vừa có diễn xuất khoe khoang tình cảm một cách thật màu mè, biến đống đường giả này thành rực rỡ sắc màu rồi ép đổ vào miệng người ta.
Lúc Chu Hiểu Hiểu lướt Weibo cùng xem ảnh và video của paparazi, không chỉ một lần nghi ngờ bản thân thực sự đã ship trúng CP thật rồi. Quay qua lại thấy Trương Mạn đang cùng Hứa Kinh Trập phân tích chỉ số lưu lượng và độ nóng, Dương Kiệt Thụy thì đang gọi điện thoại không biết là mắng chửi blogger nào, kêu bọn họ đăng ảnh dìm gây war.
“……” Chu Hiểu Hiểu co mình lại ở hàng cuối cùng, trên điện thoại còn mới điểm danh trong super topic[1] của CP “Cá nước vui vầy”, cả người tái nhợt, vừa mê mang vừa phân liệt.
Cô khổ quá. Cục đường cô ăn vừa ngọt tới khé cổ lại vừa mắc trong họng, quả thực làm cô nghẹn muốn chết.
“Lên hot search liên tục rất dễ khiến người qua đường thấy phản cảm.” Trương Mạn cuối cùng tổng kết lại, “Hai người tiếp theo đây cũng không cần cố tình xuất hiện chung hay là khoe khoang tình cảm gì cả, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Có điều các bước đính hôn, kết hôn trong kế hoạch vẫn phải thực hiện. Cuối năm thầy Lương có phim Tết ra rạp, thầy Hứa tới lúc đó sẽ sắp xếp thời gian,” Cô quay qua hỏi Dương Kiệt Thụy, “Bên cậu lập kế hoạch hợp tác nhé?”
Có thể thấy Dương Kiệt Thụy tương đối thỏa mãn, lập tức đồng ý: “Cái này thì không vấn đề gì, nhất định sẽ để thầy Lương gửi thầy Hứa một bao lì xì dày!”
Trương Mạn vui vẻ ra mặt: “Cũng không cần phải tốn kém như vậy. Chỉ cần sau có vai diễn phim điện ảnh nào hay thì nhớ nói tốt vài câu giúp thầy Hứa nhà bọn tôi là được, tiến cử một chút…..”
“Tôi bảo này.” Lương Ngư đột nhiên cắt ngang. Hắn ngồi bên cạnh Hứa Kinh Trập, vì cao nên chỉ có thể cố gắng duỗi chân ra trước. Cả người chỉ với tư thế ngồi cũng tạo cảm giác áp lực vô cùng lớn cho người khác, “Chuyện tuyên truyền cho phim Tết từ từ hẵng bàn tới. Trước mắt cũng không phải bọn tôi không có công việc, không giáp mặt với cánh báo chí. Mấy người đã suy nghĩ kỹ xem làm cách nào để khống chế số lần lên hot search chưa?”
Đây là lần đầu tiên Trương Mạn bị người ngoài nghi ngờ năng lực làm việc, có chút bối rối trả lời: “Chắc chắn sẽ chuẩn bị danh sách câu hỏi….. Đương nhiên cũng cần hai thầy bớt thể hiện trước ống kính một chút.”
Lương Ngư cười mỉa: “Cái gì mà bớt thể hiện cơ? Chị tưởng bớt thể hiện là sẽ không lên hot search sao? Mấy người muốn thấy người ta giật tít kiểu ‘Tình cảm thay đổi khi ngày cưới kề cận’ sao?”
Trương Mạn: “……”
Lương Ngư: “Còn nữa, đã bảo là đang trong thời kỳ yêu đương say đắm rồi, nhẽ nào bọn tôi yêu đương say đắm lại không đi hẹn hò buổi nào? Ngày nghỉ dùng làm cái gì? Ở nhà lăn giường hả?”
Trương Mạn nghe thấy hai chữ “lăn giường” thì trong lòng giật thót. Cô trong vô thức nhìn về phía Hứa Kinh Trập, biểu cảm của anh vẫn coi như điềm tĩnh, hình như không quá để tâm chuyện này.
Dương Kiệt Thụy chỉ đành bảo: “Thật ra nếu không được thì có thể bỏ tiền chặn mà.”
Dương Kiệt Thụy ngoan ngoãn ngậm miệng, anh ta không nên mở miệng.
“Thực ra chuyện lên hot search cũng không vấn đề gì.” Hứa Kinh Trập cuối cùng cũng lên tiếng. Anh nhìn Lương Ngư, kiên nhẫn nói: “Khiến mọi người thấy phản cảm không phải là việc lên hot search nhiều mà là nội dung hot search. Rất nhiều nghệ sĩ đến cả mấy chuyện cỏn con, lông gà vỏ tỏi cũng có thể leo lên hot search ngồi, nói thật thì cả bản thân nghệ sĩ lẫn fan cũng không thật sự muốn thấy.”
Anh nghĩ một chốc, tiếp tục bảo: “Nếu chất lượng nội dung hot search ổn thì chắc hẳn mọi người sẽ không quá phản cảm đâu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Trương Mạn lập tức bổ sung, “Ví dụ như cánh báo chí phỏng vấn hỏi hai người làm sao quen nhau này, quá trình yêu đương này, đã từng tặng nhau món quà có ý nghĩ nào chưa này…. Tôi thấy lên hot search với những chủ đề kiểu này sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu tôi là fan thì cũng thích xem đấy.”
Dương Kiệt Thụy vỗ tay cái bộp, giả bộ như rất hiểu: “Cái này gọi là, là…. Chính chủ múa may trước mặt fan couple?!”
Lương Ngư tức đến bật cười: “Cái gì mà món quà có ý nghĩa cơ? Thư tình à? Tôi viết không nổi đâu nhớ. Tôi mới tốt nghiệp cấp II đã ra đời kiếm ăn rồi. Mù chữ. Nhà nghèo nên đành chịu thôi.”
Hứa Kinh Trập đưa mắt nhìn hắn, cũng không lộ chút ghét bỏ nào. Anh bảo: “Tôi viết thư tình cho anh là được rồi, anh phụ trách tổng hợp nhé?”
—-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT