Trên đường về nhà ăn cơm, bé Tôm vô cùng hưng phấn, dán mắt ra ngoài cửa sổ ư ư a a không ngừng nghỉ. Tạ Sở Ngọc giữ chặt, không cho cậu nhóc lộn xộn: “Ngoan nào.”

Bé Tôm bĩu môi, bắt đầu cắn dây khóa trường mệnh, tiếng nước miếng vang lên chậc chậc. Tô Ngải Chân lấy khăn giấy lau cho cậu nhóc, không quên nói: “Em đừng hung dữ như vậy, dọa em bé sợ.”

Tạ Sở Ngọc nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn của Omega: “Anh xem nó có giống bị dọa không?”

Bé Tôm phối hợp vỗ tay hai cái, Tô Ngải Chân bất đắc dĩ cười: “Không được cắn nữa.”

Tạ Chính đã đợi sẵn ở nhà, người giúp việc làm một bàn đầy đồ ăn. Tô Ngải Chân nói với Tạ Chính: “Mấy người chúng ta ăn không hết đâu ạ.”

“Cứ chọn món con thích mà ăn, lâu lắm rồi bác không gặp hai đứa.”

Tô Ngải Chân chu đáo nói: “Vâng ạ, bọn con sẽ thường xuyên đến thăm bác.”

“Đưa bé Tôm cho bác bế nào.”

Tạ Sở Ngọc đưa con trai cho Tạ Chính. Bé Tôm một chút cũng không sợ người lạ, rất biết nịnh nọt ôm lấy cổ Tạ Chính. Tạ Chính vui mừng, gọi mọi người ăn cơm.

“Ngải Chân, có hợp khẩu vị không?” Tạ Chính hỏi cậu: “Con thích ăn gì cứ nói, lần sau đến bác sẽ bảo người chuẩn bị.”

“Bác trai, con không kén ăn đâu ạ, món nào cũng ngon.”

Một bữa cơm ai nấy đều rất hài lòng, chỉ có bé Tôm là không vừa ý, chưa được bao lâu đã bắt đầu quấy khóc, chắc là đói rồi. Tô Ngải Chân ôm cậu nhóc vào phòng cho bú sữa.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Tạ Sở Ngọc và Tạ Chính.

“Qua nước ngoài khám bác sĩ thế nào rồi? Có phương án điều trị nào chưa?”

“Đợi sức khỏe Ngải Chân tốt hơn một chút. Sinh con chưa được một năm, có thể đi lại được hay không thì còn phải xem xét, nhưng chắc là sẽ không đến mức bị liệt hoàn toàn.”

Tạ Chính hỏi: “Phải phẫu thuật sao?”

“Vâng, nhưng chuyện này không gấp.”

Tạ Sở Ngọc chậm rãi ăn cơm. Tạ Chính cười khẽ một tiếng: “Kết hôn như này cũng được chứ?”

Tạ Sở Ngọc khựng lại một chút, nhìn ông: “Ý bác là sao ạ?”

“Không có gì. Đứa nhỏ rất đáng yêu, chỉ là hơi nặng cân một chút, cần kiểm soát cân nặng.”

“Con biết.” Tạ Sở Ngọc hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Cũng không nặng lắm đâu.”

Tạ Chính chỉ là đưa ra lời khuyên từ góc độ của một bác sĩ, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe, thì trẻ con bụ bẫm một chút cũng đáng yêu.

“Đã đặt tên cho con chưa?”

Tạ Sở Ngọc nuốt xuống thức ăn, nói: “Tạ Tri Việt.”

“Trước đây con không phải nói muốn đặt tên là Vọng Chân sao?”

“Ngải Chân không đồng ý.” Tạ Sở Ngọc vẫn cảm thấy tiếc nuối, hắn rất hài lòng với cái tên đó, nhưng Omega không thích. Cậu còn rất nghiêm túc giải thích với hắn tại sao không đặt tên này, nói đến cuối cùng, hai má đều đỏ bừng, bỏ lại một câu: “Cứ không được là không được, Tiểu Sở, đừng đặt tên đó có được không?”

Tạ Sở Ngọc sao có thể không đồng ý, không đặt thì không đặt, Tô Ngải Chân vui là được.

Tô Ngải Chân cho con bú khá lâu. Tạ Sở Ngọc không yên tâm, bèn đến phòng xem cậu. Hắn gõ cửa, sau đó mới đi vào.

Bé Tôm đã ngủ say trên giường. Tô Ngải Chân để lộ nửa thân trên trắng nõn, thấy hắn bước vào vội vàng kéo áo xuống. Trong phòng bật đèn rất sáng, Tạ Sở Ngọc vẫn nhìn thấy đầu v* sưng đỏ của Omega.

“Tiểu Sở, sao em lại đến đây? Ăn xong rồi à?” Tô Ngải Chân không dám nhìn vào mắt hắn, quay sang kéo tay hắn: “Anh chưa ăn xong, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi.”

Tạ Sở Ngọc thản nhiên tiến lại gần, nhìn bé Tôm trên giường: “Ngủ rồi sao?”

“Buổi chiều nó ngủ không nhiều lắm, vừa rồi bú sữa một lúc thì ngủ thiếp đi.”

Tô Ngải Chân khép chặt hai tay trước ngực, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, như đang cố chịu đựng điều gì đó. Tạ Sở Ngọc ngồi xuống mép giường, nói: “Để em xem nào.”

“Cái gì cơ?” Tô Ngải Chân không dám nhìn vào mắt hắn, quay sang nắm lấy tay hắn: “Anh chưa ăn xong, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đã.”

Tạ Sở Ngọc trực tiếp đưa tay vén vạt áo cậu lên. Vì cho con bú thuận tiện, cậu luôn mặc quần áo rất rộng rãi. Hôm nay còn mặc áo phông của Tạ Sở Ngọc, rất mềm mại, thoang thoảng hương vị tin tức tố dễ ngửi.

“Tiểu Sở!” Tô Ngải Chân giật mình, nhưng đã không kịp nữa rồi. Alpha giữ chặt cổ tay cậu, chiếc áo bị vén lên, hai bầu ng.ực trắng nõn ửng đỏ lộ ra, đầu nh.ũ sưng tấy hình như bị rách da, còn rỉ ít máu. Tô Ngải Chân cắn môi: “Lạnh…”

“Bé Tôm cắn sao?” Giọng Tạ Sở Ngọc không hề dao động, nhưng sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Chỗ này chiều nay ở nhà hắn còn hôn qua, vẫn còn lành lặn, vậy mà bây giờ lại giống như hai quả mọng nước sắp rụng, nhìn vô cùng đáng thương.

Tô Ngải Chân không giấu được nữa, thành thật khai báo: “Hình như răng của nó sắp mọc rồi, nên rất thích nghiến, cắn vào…”

Tạ Sở Ngọc dùng đầu ngón tay chạm vào chỗ bị rách da, Tô Ngải Chân rụt vai run rẩy, bất lực nhìn hắn: “Anh không sao, bác trai chắc còn đang đợi, chúng ta ra ngoài trước đã.”

“Đau lắm không?”

“Không đau.”

Tạ Sở Ngọc ôm cậu ngồi lên đùi mình, dùng tay nâng bầu ng.ực mềm mại của cậu lên. Máu dính vào quầng v.ú, hắn há miệng liếm láp. Tô Ngải Chân khẽ thở hổn hển, cảm nhận được Alpha đang rất dịu dàng liếm láp mình, như đang dỗ dành. Cậu đưa tay luồn vào tóc Tạ Sở Ngọc: “Anh thật sự không sao, một chút cũng không đau. Hay là thôi không cho bú sữa nữa, cai sữa, chuyển sang uống sữa bột.”

Tạ Sở Ngọc không do dự: “Được.”

“Đúng rồi.” Tô Ngải Chân chợt nhớ ra điều gì đó: “Đây là phòng của em sao? Anh nhìn thấy ảnh của em trên bàn học, là hồi cấp hai phải không?” Tạ Sở Ngọc nhìn về phía bàn học, tiện tay kéo áo cho Tô Ngải Chân xuống: “Ừ, mười lăm tuổi.”

“Thật tốt.”

“Tốt gì?”

Lồng ngực vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay Alpha, Tô Ngải Chân bỗng chốc ngại ngùng. Cho con bú trong phòng của Tạ Sở Ngọc hồi còn đi học, còn làm những chuyện này nữa, thật là kỳ quái.

“Tối nay có muốn ngủ ở đây không?” Tạ Sở Ngọc hỏi cậu.

Mặt Tô Ngải Chân càng đỏ hơn, nói không cần. Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Alpha, hơi bực mình nói: “Không cho cười, anh không có ý đó.”

“Ừ.”

Tạ Sở Ngọc đẩy cậu ra ngoài, hai người ăn cơm xong, ngồi trò chuyện với Tạ Chính một lúc rồi mới về nhà. Bé Tôm ngủ suốt trên xe, về đến nhà đã được dì Thu bế đi.

Phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ. Tạ Sở Ngọc lấy một tuýp thuốc mỡ bôi vào chỗ da bị trầy xước trên ngực cho Tô Ngải Chân.

“Hôm nay đừng tắm rửa, đừng để dính nước.”

“Ừm.”

Lúc Tạ Sở Ngọc định đứng dậy, Tô Ngải Chân đã kéo hắn lại: “Tiểu Sở, hôm nay anh mua bộ đồ ngủ, đồ đôi.”

“Ừ.”

Tô Ngải Chân chớp chớp mắt, con ngươi sáng lấp lánh, nói: “Muốn mặc.”

Tạ Sở Ngọc nhướng mày, lại ngồi xuống: “Giặt chưa?”

Tô Ngải Chân ngẩn người: “Chưa, anh quên mất.”

Cậu chợt cảm thấy hụt hẫng. Rõ ràng lúc ngủ trưa dậy còn nhớ đến chuyện này, muốn bảo dì Thu giặt bộ đồ ngủ mới, kết quả vẫn quên mất. Tuy không phải chuyện gì gấp gáp, nhưng hôm nay không mặc được vẫn thấy hơi tiếc, đó là bộ đồ đôi đầu tiên của cậu và Tạ Sở Ngọc.

Là minh chứng cho mối quan hệ thân mật.

Khi Tạ Sở Ngọc cầm hai bộ đồ ngủ đến, Tô Ngải Chân vẫn còn ngơ ngác. Cậu bị Alpha cởi sạch quần áo, sau đó mặc bộ đồ ngủ mới vào. Cúc áo lần lượt được cài lên. Tuy chưa giặt, nhưng trên đó tỏa ra mùi hương rất thơm, rất mềm mại, không hề ma sát da thịt. Alpha cũng thay bộ đồ ngủ tương tự ngay trước mặt cậu, sau đó lên giường, ôm cậu vào lòng, mặt đối mặt, hôn lên mũi cậu.

“Vui chưa?”

Tô Ngải Chân cúi đầu, bộ đồ ngủ caro màu xám nhạt kiểu dáng giống hệt nhau, chỉ là kích cỡ khác nhau. Tim cậu đập nhanh, yết hầu Alpha ngay trước mắt, khoảng cách rất gần.

“Ừm.” Tô Ngải Chân thỉnh thoảng lại nói chuyện với hắn: “Lục Chiêu không phải mở cửa hàng mẹ và bé sao? Sao lại bán cả đồ ngủ đôi?”

“Cậu ta cái gì mà không bán? Không phải còn bán cả nội y gợi cảm à?”

Tô Ngải Chân ngây người nhìn hắn mấy giây, cuối cùng dời mắt: “Có sao?”

“Không có à?”

“Không biết.”

Tạ Sở Ngọc nói: “Báo cáo cậu ta, cho người điều tra kỹ một chút.”

Tô Ngải Chân vội vàng ngăn cản: “Báo cáo làm gì? Việc làm ăn của cậu ấy đang tốt đẹp.”

“Lần sau kêu cậu ta tặng thêm một bộ nữa, tha cho cậu ta.”

“Tặng gì cơ?”

Tạ Sở Ngọc không trả lời, cúi xuống hôn cậu. Cậu chỉ mặc độc một chiếc quần lót, mép quần bị kéo xuống. Ngón tay Tạ Sở Ngọc luồn vào, thành thạo xoa nắn huyệt khẩu, rất nhanh nơi đó đã trở nên mềm mại ẩm ướt.

Ngực cậu vẫn còn hơi đau, Alpha hôm nay cũng không động vào nơi này. Cậu vừa mới bôi thuốc, tỏa ra mùi bạc hà mát lạnh. Tạ Sở Ngọc một tay nâng mông cậu, một tay nâng cằm cậu lên để hôn.

Q.uy đầu cứ chà xát bên ngoài, khiến cậu ngứa ngáy trong lòng. Tạ Sở Ngọc lại không chịu đi vào, chỉ có âm thanh ma sát của nước chảy. Cuối cùng, đến khi cậu sắp không chịu nổi nữa, dương vậ.t mới từ từ tiến vào.

“Ưm…”

Ngón tay Tạ Sở Ngọc lướt từ bắp đùi đến xương cụt, dòng điện tê dại kích thích não bộ, cậu vô lực tựa vào vai Alpha.

Bọn họ đã làm tình rất nhiều lần, thân thể sớm đã quen thuộc với từng động tác của Tạ Sở Ngọc. Hai người mặc quần áo giống nhau, nhưng nửa thân dưới lại trần trụi, kề sát vào nhau. Chỉ cần cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy côn th.ịt to dài nóng bỏng ra vào trong cơ thể, kèm theo tiếng nước dỉu dặt khi va chạm mãnh liệt, còn có cả hương vị tin tức tố hòa quyện vào nhau. ** bị Alpha nắm trong tay vuốt ve, tai cậu như thể sắp không nghe thấy âm thanh nào khác nữa.

“A… buông… buông ra…”

“Anh Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc luôn thích gọi cậu là anh trên giường, cậu luôn nhịn không được mềm lòng.

“Ừm, Tiểu Sở, chậm một chút…”

Tô Ngải Chân áp sát tai hắn, mò mẫm tìm được bàn tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau. Chiếc nhẫn trên ngón áp út lóe sáng dưới ánh đèn. Tô Ngải Chân vô thức siết chặt nơi đó, thở hổn hển, rất khẽ, rất khẽ gọi Tạ Sở Ngọc là ông xã. Tạ Sở Ngọc siết eo cậu, đâm mạnh hơn.

Ban nãy còn nói không tắm, kết quả là sau một hồi quấn quýt đến tận nửa đêm, bọn họ vẫn đi tắm.

Lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy Tạ Sở Ngọc nói gì đó về kết hôn, cứ ngỡ là đang nằm mơ nên mặc kệ, chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play