Tiếng gió rít lên bên ngoài khung cửa xe, con đường trải dài xa lạ. Nắng sớm 9 giờ ấm áp chiếu rọi, khiến Tô Ngải Chân khẽ nheo mắt. Kể từ khi đôi chân bị liệt, cậu gần như không ra khỏi nhà, chứ đừng nói đến việc phải di chuyển một quãng đường dài như thế này để ra nước ngoài.

Tạ Sở Ngọc chỉ mang theo một tài xế. Bên phía bệnh viện đã được liên hệ trước, bọn họ đến đất nước A sớm hơn một ngày.

“Tiểu Sở.” Tô Ngải Chân hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Khách sạn sao?”

“Ừm, anh mệt không?”

Tạ Sở Ngọc ngồi sát cạnh cậu. Không biết từ lúc nào, vai của hai người đã dựa vào nhau. Trong xe vẫn còn thoang thoảng hương thực vật nhàn nhạt đặc trưng của Alpha.

“Cũng ổn.”

Trên máy bay, cậu gần như đã ngủ suốt chặng đường. Giờ phút này lại cảm thấy hơi đói bụng. Tô Ngải Chân đưa tay lên xoa xoa bụng, tưởng rằng Tạ Sở Ngọc không để ý. Nhưng bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm.

“Anh muốn ăn gì sao?”

Tín hiệu đèn đỏ được bật lên. Tô Ngải Chân nhìn thấy cửa hàng tiện lợi ven đường vẫn đang mở cửa. Cậu do dự một lúc, rồi mới nói: “Đến khách sạn ăn cũng được. Đừng để trễ.”

Tạ Sở Ngọc bảo tài xế dừng xe bên đường. Hắn định xuống xe vào cửa hàng tiện lợi.

“Tiểu Sở…” Tô Ngải Chân cảm thấy hơi ngại, trong lòng có chút áy náy, “…cũng không đói lắm.”

“Đến khách sạn còn ít nhất nửa tiếng nữa.” Tạ Sở Ngọc mở cửa xe, nói với cậu, “Anh ở trên xe chờ em, em về ngay đây.”

Tô Ngải Chân mím môi, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Cậu hạ cửa kính xe xuống. Dù cách một khoảng không xa, Tô Ngải Chân vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Alpha đang cẩn thận lựa chọn đồ trên kệ hàng. Bất giác cậu bắt đầu suy nghĩ, không biết Tạ Sở Ngọc sẽ mua gì ngon cho cậu?

Trong cửa hàng tiện lợi có rất nhiều đồ ăn vặt, bánh mì và bánh quy. Tạ Sở Ngọc lấy mỗi thứ một ít, thuận tiện lấy thêm hai chai nước.

“Hi.”

Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện mùi hương xa lạ, không giống tin tức tố mà giống hương nước hoa hơn. Tạ Sở Ngọc ngẩng đầu lên nhìn. Đó là một chàng trai rất trẻ, không phải người nước A. Cậu ta mặc một chiếc áo phông đơn giản, đeo tai nghe, dùng tiếng nước ngoài chào hỏi Tạ Sở Ngọc.

“Có chuyện gì sao?” Tạ Sở Ngọc hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Chàng trai nọ nghe thấy tiếng Trung, liền cười toe toét, “Tôi cũng là người Trung Quốc, thấy cậu… có vẻ rất thân thiết.”

Tạ Sở Ngọc lười biếng để ý đến loại người tự luyến này. Hắn cầm đồ lên chuẩn bị thanh toán. Chàng trai kia liền lẽo đẽo theo sau, ban nãy còn tỏ vẻ nhiệt tình, lúc này lại ấp úng mãi mới nói được: “Có thể cho tôi xin cách liên lạc được không?”

Tạ Sở Ngọc thanh toán xong, cầm đồ quay người định rời đi. Chàng trai nọ vội vàng đuổi theo. Thấy Tạ Sở Ngọc sắp bước ra khỏi cửa, cậu ta bèn nói thẳng: “Tôi học ở đây. Cửa hàng tiện lợi này rất đông người Hoa. Trước đây tôi chưa từng gặp cậu.”

Tạ Sở Ngọc quay người lại. Bất chợt hắn nhìn thấy Tô Ngải Chân đang ngồi trong xe. Mái tóc của Omega đã hơi dài, cúi gằm mặt xuống. Hắn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt gầy gò. Lông mi của cậu dưới ánh nắng như thể được đặc tả, không nhúc nhích chút nào.

“Có thể sao?” Chàng trai kia vẫn đang hỏi.

Tạ Sở Ngọc quay mặt lại, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn nhìn chàng trai nọ, đáp: “Tôi đã kết hôn rồi, hay là cậu hỏi vợ tôi đi.” Ánh mắt Tạ Sở Ngọc hướng về phía chiếc xe ven đường, “Nếu anh ấy đồng ý, vậy thì có thể.”

Khuôn mặt của chàng trai lập tức đỏ bừng, lùi về sau mấy bước, “Xin lỗi… Xin lỗi… Tôi thật sự xin lỗi, tôi cứ tưởng…” Lại luống cuống nói lời xin lỗi, “Tôi không biết cậu đã kết hôn. Tôi không thấy cậu đeo nhẫn.”

Câu cuối cùng rất nhỏ, lí nhí trong miệng. Nhưng Tạ Sở Ngọc vẫn nghe thấy. Hắn lướt qua chàng trai kia, đi về phía xe.

Tạ Sở Ngọc mở cửa xe, ngồi vào trong. Tô Ngải Chân nhìn hắn, mỉm cười hỏi, “Mua gì thế?”

Tạ Sở Ngọc không trả lời, cúi đầu nhìn xuống đôi tay đan vào nhau của cậu, thừ người nói: “Bánh mì và bánh quy, anh muốn ăn gì?”

“Bánh quy.”

Tiếng xé bao bì bánh quy trong xe có vẻ chói tai. Tạ Sở Ngọc đưa bánh quy cho cậu. Tô Ngải Chân nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Cậu ăn rất chậm, một bên má phồng lên, âm thanh nhai bánh cũng vì thế mà trở nên ồm ồm. Tạ Sở Ngọc hỏi cậu: “Ngon không?”

“Ngon.” Tô Ngải Chân lấy một cái đưa cho Tạ Sở Ngọc, “Em cũng ăn đi.”

Tạ Sở Ngọc nhận lấy bánh, trực tiếp cắn một miếng trên tay Tô Ngải Chân. Đôi môi khô ráo chạm vào mu bàn tay của cậu. Tô Ngải Chân cố tình lờ đi cảm giác tê dại kia. Suốt chặng đường đến khách sạn, hai người đều im lặng không nói gì.

Tô Ngải Chân chỉ ăn một gói bánh quy rồi uống thêm nước, bụng đã no rồi. Phòng suite trong khách sạn rất rộng. Cậu bỗng cảm thấy buồn ngủ. Nhưng Tạ Sở Ngọc không cho cậu ngủ, mà trực tiếp bế cậu từ trên xe lăn vào phòng tắm.

“Làm gì vậy?”

“Rửa mặt.” Tạ Sở Ngọc đặt Tô Ngải Chân ngồi trên bệ rửa tay, mở vòi nước, cầm lấy khăn mặt thấm ướt, nhìn cậu chằm chằm: “Mặt mũi dính đầy vụn bánh quy kìa.”

Omega đỏ mặt, đưa tay lên lau lau, “Sao em không nói sớm, còn nữa không?”

“Còn.”

“Ở đâu?”

Tạ Sở Ngọc đứng chen vào giữa hai chân Tô Ngải Chân. Hai người gần đến mức Tô Ngải Chân chỉ cần ngẩng mặt lên là có thể chạm vào Tạ Sở Ngọc.

“Đâu?” Tô Ngải Chân nhìn hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi.

Vụn bánh quy chỉ còn dính một chút xíu ở bên mép, có thể lau bằng tay. Nhưng Tạ Sở Ngọc lại lựa chọn dùng miệng. Hắn ngậm lấy vùng da đó, liếm sạch vụn bánh.

“Không có gì muốn hỏi tôi sao?” Tạ Sở Ngọc lên tiếng hỏi.

Tô Ngải Chân cảm thấy nóng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch. Tay cậu chống lên vai Tạ Sở Ngọc, không nói.

Tạ Sở Ngọc thở dài, hỏi: “Người gặp ở cửa hàng tiện lợi, anh biết là ai không?”

Vẻ ngoài của chàng trai kia lúc nãy rõ ràng là đang bắt chuyện với Tạ Sở Ngọc, Tô Ngải Chân nhìn ra được.

“Cậu ta có nói gì với anh không?”

Tô Ngải Chân ngẩn người, lắc đầu nói không có.

Tạ Sở Ngọc tiếp tục nói: “Cậu ta hỏi xin em cách thức liên lạc.”

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tô Ngải Chân. Đôi đồng tử đen láy, trong veo của Omega lóe sáng, như đang u buồn, lại như đang ngẩn người. Tạ Sở Ngọc nhất thời mềm lòng.

“Em nói với cậu ta, phải hỏi vợ tôi. Nếu vợ tôi đồng ý, tôi sẽ cho.” Giọng điệu Tạ Sở Ngọc rất nhẹ nhàng: “Anh đồng ý không?”

Tô Ngải Chân không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Sở Ngọc, ánh mắt cậu đảo đi nơi khác, “… Cậu ta không có … Không có nói chuyện với anh.”

Tạ Sở Ngọc thay cậu trả lời: “Vậy chính là không đồng ý.”

Nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, nắm lấy cằm Tô Ngải Chân, bắt cậu ngẩng đầu lên, “Tô Ngải Chân, nếu như cậu ta thật sự hỏi anh, anh sẽ không đồng ý có đúng không? Nói chuyện.”

Giọng điệu Tạ Sở Ngọc trở nên gấp gáp. Tô Ngải Chân nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình trong mắt Tạ Sở Ngọc. Tim cậu đập nhanh hơn, dái tai cũng nóng ran.

“Cậu ta… Không phải đã không hỏi sao.”

“Vậy nếu như cậu ta hỏi thì sao? Anh có đồng ý hay không?”

Tô Ngải Chân thật sự suy nghĩ vấn đề của Tạ Sở Ngọc một cách nghiêm túc. Hành động này của cậu khiến Tạ Sở Ngọc tức giận, hắn cúi xuống ngậm lấy môi cậu.

Omega luôn giữ mọi chuyện trong lòng, đặc biệt là những chuyện liên quan đến ba chữ Tạ Sở Ngọc. Thực ra Tạ Sở Ngọc không tìm ra được cách nào khác để giải quyết vấn đề của Tô Ngải Chân. Hắn cúi người xuống hôn Tô Ngải Chân, lòng bàn tay ôm lấy cổ cậu, buộc Tô Ngải Chân ngẩng mặt lên đón nhận nụ hôn của mình.

Thật ra cũng không đau, nhưng Tô Ngải Chân vẫn khẽ rên lên một tiếng. Đôi môi mềm mại lướt qua khóe miệng Tạ Sở Ngọc. Tô Ngải Chân cụp mắt xuống. Cậu biết Alpha đang tức giận. Về phần tức giận vì chuyện gì, cậu cũng đoán được phần nào, nhưng lại không chắc chắn.

Tạ Sở Ngọc lại ngậm lấy môi Tô Ngải Chân. Nói là hôn, chi bằng nói là đang trút giận. Nhưng Tô Ngải Chân lại không hề cảm thấy đau. Cậu há miệng ra, mặc cho Alpha muốn làm gì thì làm. Đầu lưỡi bị mút mát đến mềm nhũn. Tô Ngải Chân đưa tay ôm lấy cổ Tạ Sở Ngọc, gò má cậu đã sớm đỏ bừng.

Tạ Sở Ngọc hôn đủ rồi mới buông ra. Khóe môi kéo ra một sợi chỉ bạc. Hắn đưa lưỡi liếm lấy, Tô Ngải Chân ngẩn người nhìn hành động của hắn, đầu óc ong ong.

“Vậy… sẽ không đồng ý. Tiểu Sở, không cho số liên lạc.” Tô Ngải Chân nhíu mày, nghe như đang bàn bạc, “Được không?”

Tạ Sở Ngọc há miệng định nói rất nhiều điều, nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào. Cuối cùng hắn chỉ nói một chữ: “Ừm.”

Vòi nước vẫn đang xả. Tạ Sở Ngọc tắt vòi nước, vắt khô khăn mặt, một tay giữ đầu Tô Ngải Chân, một tay cầm khăn lau mặt cho cậu. Lau đến môi lại càng nhẹ nhàng hơn. Bởi vì nơi đó bị hắn hút đến sưng đỏ. Tạ Sở Ngọc cố ý lau rất chậm, Tô Ngải Chân muốn mím môi cũng không được.

“Xong rồi chứ? Tiểu Sở, sạch rồi.”

Tạ Sở Ngọc mới chịu buông khăn mặt ra. Hắn luồn hai tay qua chân Tô Ngải Chân, ôm cậu vào lòng, để cậu đối diện với mình.

“Ngủ một chút đi, anh mệt rồi.”

Tô Ngải Chân nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

Tạ Sở Ngọc đặt cậu nằm trên giường, đắp chăn cẩn thận. Hai người nằm quá gần nhau. Tô Ngải Chân bị kéo vào lòng Tạ Sở Ngọc. Ngực hai người kề sát, có thể cảm nhận rõ nhịp tim của đối phương.

“Sao thế?”

Omega chui vào lòng Tạ Sở Ngọc, bất động.

“Ngủ đi.”

“Tô Ngải Chân.”

“Ừm…”

“Bây giờ chúng ta là quan hệ gì, anh có biết không?”

Tô Ngải Chân trầm mặc không nói. Hít lấy mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên người Alpha. Cậu cố gắng thốt ra ba chữ “quan hệ vợ chồng” nhưng lại không sao nói ra khỏi miệng. Cuối cùng Tạ Sở Ngọc là người nói thay cậu.

“Quan hệ yêu đương.”

Tô Ngải Chân ngẩng đầu khỏi lồng ngực Tạ Sở Ngọc, vẻ mặt nghi hoặc. Tạ Sở Ngọc vẻ mặt đương nhiên nói: “Bức thư tình anh đưa cho em, em đã nhận được, cũng đã đồng ý lời tỏ tình của anh. Cho nên bây giờ chúng ta, chính là quan hệ yêu đương.”

“Tiểu Sở…” Tô Ngải Chân theo bản năng muốn nói gì đó, lại bị Tạ Sở Ngọc chặn lại. Gáy bị hắn ấn xuống, cậu lại một lần nữa nằm gọn trong lồng ngực Alpha. Tạ Sở Ngọc mỗi nói một chữ, Tô Ngải Chân lại càng cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy dị thường.

“Có chuyện gì cứ nói trực tiếp với em, ngủ đi.”

Tạ Sở Ngọc thật sự rất mệt, hắn rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Nhưng Tô Ngải Chân vẫn rất tỉnh táo. Khuôn mặt Alpha toát lên vẻ mệt mỏi tột độ. Lúc nhắm mắt lại, nốt ruồi đen ở đuôi mắt trái trở thành điểm nhấn nhất trên gương mặt ấy. Tô Ngải Chân duỗi tay sờ lên nốt ruồi, nhẹ nhàng miêu tả đường nét trên gương mặt của Alpha.

Quan hệ yêu đương. Đối với Tô Ngải Chân mà nói, nó còn xa lạ hơn cả ba chữ “quan hệ vợ chồng”, nhưng nó lại khiến trái tim cậu không kìm được mà mềm nhũn.

Câu “Biết rồi” mãi không nói ra khỏi miệng. Tô Ngải Chân rúc vào lòng Tạ Sở Ngọc, nhẹ giọng nói với hắn:

“Anh không trốn tránh em.”

Sau khi nhận được thư của Tạ Sở Ngọc, cậu chỉ là không biết nên đối mặt với hắn như thế nào mà thôi. Cậu vẫn luôn có thói quen như vậy.

Chẳng trách Tạ Sở Ngọc lại tặng cậu con rùa. Bởi vì Tô Ngải Chân chính là quán quân “giải nhẫn nhịn” không sai được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play