Tiểu Hà Mễ (Tôm nhỏ) sau hai tuần thì xuất viện. Tô Ngải Chân vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, vội vàng giục dì Thu thu dọn đồ của bé con, cùng Nhã Quân đến thẳng bệnh viện.

Cậu ở trước cửa phòng bệnh nhi khoa, thấp thỏm chờ đợi. Năm phút sau, bác sĩ mới bế em bé ra.

Đứa nhỏ được bọc trong chăn màu xanh nhạt, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có miệng nhỏ mấp máy. Tô Ngải Chân bỗng chốc đỏ hoe khóe mắt, nhất thời không dám chạm vào bé.

“Rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì đâu.” Bác sĩ an ủi, “Ôm một cái đi.”

Tô Ngải Chân lúc này mới rưng rưng nước mắt đưa tay đón lấy con.

Nhỏ bé và mềm mại, thật khó tin được, sinh linh từng ở trong bụng mình lại xuất hiện trước mắt chân thật đến vậy. Bé con thật sự giống như một chú tôm nhỏ.

Cậu không muốn khóc ở bệnh viện, nơi đây người ra vào tấp nập, nhỡ đâu bị người khác bắt gặp thì ngại lắm.

Bế con ra xe, Tô Ngải Chân nhắn tin cho ba mình, báo đã đón bé con về nhà, nhưng Tô Thắng không trả lời ngay. Cậu cất điện thoại, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mềm mại của con.

“Ngải Chân, con đã đặt tên cho bé chưa?” Dì Thu lên tiếng hỏi.

“Tên ở nhà… gọi là Tảo Tảo đi.”

Nhã Quân lên tiếng: “Là chữ ‘Tảo’ trong ‘Sớm muộn’ sao ạ?”

“Là chữ ‘Tảo’ trong ‘Quả Táo’.” Tô Ngải Chân giải thích.

“Thật dễ thương. Lúc trước, Tạ Sở Ngọc cứ gọi bé là Tiểu Hà Mễ, nhưng mà gọi Tiểu Hà Mễ cũng rất đáng yêu nhỉ?”

Nghe đến tên Tạ Sở Ngọc, Tô Ngải Chân ngẩn người, nhưng sau đó liền làm như không nghe thấy gì, rời khỏi cổng bệnh viện. Nhìn qua lớp kính màu trà, cậu hình như nhìn thấy xe của Tạ Sở Ngọc vừa từ phía đối diện tiến vào, chạy rất chậm, cửa sổ ghế lái được hạ xuống một nửa, để lộ ra nửa gương mặt trên của Alpha với vầng trán đầy đặn cùng đôi mắt sâu thẳm.

“Ngải Chân, làm sao vậy?”

“Hửm? Không có gì.” Tô Ngải Chân cười cười: “Về thôi ạ.”

Buổi tối hôm đó, Tạ Sở Ngọc có gọi điện nhưng cậu đều không bắt máy.

Sáng hôm sau, lúc cho bé con bú, Tô Ngải Chân nhìn thấy tin nhắn Alpha gửi đến.

[Ngủ chưa?]

Tin nhắn này cậu không trả lời.

Tiểu Hà Mễ chưa đầy tháng, bởi vì đến lúc bé tròn một tháng thì vẫn còn đang ở bệnh viện, nên Tô Thắng tổ chức tiệc mừng đầy tháng cho cháu trai tại nhà. Ban đầu, Tô Ngải Chân thấy không cần thiết, nhưng ba cậu kiên quyết làm, còn nói sau khi từ bệnh viện về thì cũng phải tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ lấy may mắn. Cậu nhìn ra Tô Thắng rất cưng chiều Tiểu Hà Mễ, tổ chức tiệc cũng tốt, thế nên Tô Ngải Chân liền đồng ý.

Khách sạn được trang trí toàn bộ bằng bóng bay mà dì Thu cùng Nhã Quân chuẩn bị, còn chụp rất nhiều ảnh cho bé con. Tô Ngải Chân rất vừa lòng, cũng rất thích.

Trong bữa tiệc, cậu lại gặp được Khương Lý.

“Chào cậu, Ngải Chân.”

“Chào cậu.”

Lúc này, Chung Yến Đình đang dắt theo con trai là Khương Lai đến. Cậu bé cười híp mắt gọi cậu: “Chú ơi, em bé đâu ạ? Cháu xem được không ạ?”

Tô Ngải Chân mỉm cười xoa đầu thằng bé, đáp: “Được chứ, lát nữa là cháu có thể gặp được em bé rồi.”

Khương Lai hưng phấn lay lay tay Chung Yến Đình: “Hay quá! Con rất thích em bé, ba ơi, chúng ta mau đi xem em bé đi!”

Chung Yến Đình chiều theo, kéo tay cậu bé đi: “Thích con nít vậy thì để ba với ba sinh cho con một đứa em nhé.”

“Chung Yến Đình, anh nói bậy bạ gì đấy.” Khương Lý đỏ mặt, không đi theo hai người, quay sang nói với Tô Ngải Chân: “Anh Tạ không đến sao? Mình không thấy anh ấy đâu cả.”

Tô Ngải Chân không giấu diếm, đáp thẳng: “Bọn mình ly hôn rồi.”

Tuy rằng tạm thời vẫn chưa ly hôn, nhưng kết quả này chắc là sẽ không thay đổi nữa.

“Hả?” Khương Lý kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Tô Ngải Chân vẫn tươi cười thì cũng không tiện hỏi nhiều. Miệng lưỡi cậu ta vốn vụng về, không biết nên nói gì, chỉ nghĩ cần an ủi đối phương một chút. Ai ngờ, Tô Ngải Chân lại lên tiếng: “Cũng không có gì, ly hôn là chuyện bình thường mà, phải không?”

“Ừ nhỉ.” Khương Lý nói: “Lúc trước, mình với Chung Yến Đình còn chia tay tận mấy năm.”

Chung Yến Đình thật sự không có hứng thú với con cái nhà người ta, thấy Khương Lý đã đến thì liền quẳng con trai sang, một mình đi toilet, không ngờ lại đụng phải Tạ Sở Ngọc đang hút thuốc trong đó.

Tên kia mặc một bộ vest đen, không thắt cà vạt, cúc áo sơ mi mở ra hai cúc, mái tóc hơi rối bời, nhìn có vẻ như vừa từ công ty đến.

“Lén lén lút lút trốn trong này làm gì vậy?”

Tạ Sở Ngọc lạnh nhạt đáp: “Hút thuốc.”

“Chậc.” Chung Yến Đình bực bội nói: “Dập đi.”

“Cậu biến đi.”

Chung Yến Đình không những không biến mà còn tiện tay đóng cửa lại, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hóng hớt: “Tâm trạng không tốt à? Cũng phải ha, nghe mẹ tôi nói tiệc đầy tháng của con trai cậu mà cậu ấy cũng không thèm báo cho cậu biết. Cơ mà sao cậu lại biết được nhỉ? Chắc là bác Tạ nói cho cậu biết chứ gì? Dù sao hai người cũng là người một nhà.”

Tạ Sở Ngọc rít một hơi thuốc, nhả ra làn khói trắng xóa, giọng khàn khàn hỏi: “Nói đủ chưa?”

“Chưa đâu. Chỉ là thấy cậu ra nông nỗi này mà tôi thấy buồn cười thôi.”

“Buồn cười?”

“Tô Ngải Chân sắp sửa ly hôn với cậu rồi mà còn không buồn cười à?”

Tạ Sở Ngọc khẽ cười một tiếng: “Vậy vợ con trốn cậu một năm, chẳng lẽ không buồn cười à?”

Nghe vậy, Chung Yến Đình cũng không hề tức giận, ngược lại còn tốt bụng nhắc nhở: “Ít ra Khương Lý bây giờ rất yêu tôi. Còn Tô Ngải Chân thì chưa chắc.”

Rõ ràng Tạ Sở Ngọc khựng người lại, ngón tay đang kẹp điếu thuốc khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống đất.

“Tạ Sở Ngọc.” Chung Yến Đình nghiêm mặt, nhìn thẳng đối phương: “Năm đó, cậu vì Tô Ngải Chân mà đánh nhau với tôi, không phải rất ngầu sao? Sao bây giờ lại giống như con rùa rụt cổ vậy?”

Tạ Sở Ngọc nghiến răng, dập tắt điếu thuốc: “Cút.”

“Tính tình tôi bây giờ tốt thật đấy, đến mức gặp mặt mà còn nhịn không đánh cậu, tất cả là nhờ phúc của Khương Lý.”

Vừa nói Chung Yến Đình vừa xoay người định vào bồn tiểu, Tạ Sở Ngọc gọi giật lại.

“Tại sao cậu biết được viên kẹo kia là của Tô Ngải Chân đưa?”

Dù sao lúc đó ngay cả Lục Chiêu cũng cho rằng chủ nhân của viên kẹo là Tô Tịnh Thu, mà bản thân Tô Tịnh Thu cũng không hề phủ nhận.

Chung Yến Đình nghiêng đầu, khinh thường đáp: “Liên quan gì đến cậu?”

Tạ Sở Ngọc núp ở một góc khuất, nhìn toàn bộ bữa tiệc từ đầu đến cuối. Tô Ngải Chân mặc một chiếc áo len dệt kim màu đen tuyền, làm nổi bật làn da trắng nõn, dường như hơi mũm mĩm hơn một chút, trông tâm trạng rất tốt.

Hắn bất giác nhớ đến hôn lễ của mình và Tô Ngải Chân. Khi đó, Omega cũng ngồi yên lặng như vậy, có người nói chuyện thì đáp lại, không có ai để ý đến thì tự mình uống nước, chỉ là hiện tại đã có thêm một đứa con.

Là con của hai người.

Nhã Quân đẩy Tô Ngải Chân rời khỏi bàn tiệc, Tạ Sở Ngọc cũng lặng lẽ đi theo, Omega vào phòng vệ sinh, Nhã Quân đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy hắn thì sững người: “Tạ tiên sinh…”

Tô Ngải Chân một mình vào phòng vệ sinh cởi áo khoác, sau đó vén áo thun bên trong hơi ướt lên, bầu ngực trắng nõn nà lấp ló sau lớp áo, đầu nhũ chảy ra một ít sữa. Cậu đưa tay xoa bóp nhẹ, vẫn thấy hơi căng tức. Thật ra, lượng sữa của cậu không nhiều, nhưng lại rất dễ bị căng sữa, con trai thì đang được Tô Thắng bế đi gặp khách, nên cậu đành tự mình ra ngoài hút sữa một chút.

Vừa hút được vài phút, ngoài mùi sữa nhàn nhạt, chóp mũi Tô Ngải Chân còn ngửi thấy mùi hương thực vật quen thuộc, tim cậu bất giác run lên, đã lâu lắm rồi cậu không ngửi thấy mùi hương này.

Cậu vội vàng buông áo xuống, quay đầu lại, thì nhìn thấy Tạ Sở Ngọc xuất hiện sau lưng.

“Tiểu Sở?”

Ánh mắt Alpha nhìn xuống, không biết đang nhìn chỗ nào trên người cậu, khiến Tô Ngải Chân cảm thấy rất xấu hổ: “Sao em lại ở đây?”

Tạ Sở Ngọc tiến lại gần cậu hai bước: “Anh không gọi cho em, nên em chỉ có thể tự mình đến thôi.”

Tô Ngải Chân nắm chặt vạt áo, không dám nhìn hắn: “Anh đã nói với bác Tạ rồi.”

“Sao lúc đó không trực tiếp báo cho em?”

Tô Ngải Chân cố ý nói: “Giờ em không phải cũng biết rồi sao?”

Nghe vậy, Tạ Sở Ngọc có chút ấm ức nói: “Lúc nào em cũng là người biết sau cùng.”

Giọng nói có phần bất đắc dĩ và cả sự tủi thân không giấu nổi. Hắn tiến thêm hai bước, ngồi xổm trước xe lăn của Tô Ngải Chân, nhìn cậu thật lâu, cuối cùng không nhịn được dang tay ôm lấy cậu.

Tư thế mặt đối mặt khiến hai người kề sát nhau. Tô Ngải Chân cảm nhận được hai bầu ngực vừa mới hút sữa dán lên lồng ngực rắn chắc của Tạ Sở Ngọc, khiến cậu không khỏi xấu hổ.

“Em buông anh ra trước đã.”

“Tô Ngải Chân.”

Alpha ghé sát tai cậu, thấp giọng nói: “Anh cho người ta đón Tiểu Hà Mễ về sớm một hôm mà không nói với em, em cũng không biết, còn chuyện tổ chức tiệc đầy tháng cũng là do bác Tạ nói cho em biết.”

Ngửi thấy mùi hương tin tức tố của Tạ Sở Ngọc, Tô Ngải Chân cảm nhận được nhịp tim hai người như muốn hòa vào làm một. Alpha ôm cậu rất chặt.

“Anh nói muốn bình tĩnh, bây giờ đã hơn hai tháng rồi, vậy cũng đủ rồi đúng không? Ngày anh xuất viện, em đã muốn nói với anh, em không đồng ý ly hôn. Trước khi anh sinh Tiểu Hà Mễ em cũng đã nói rồi, tại sao anh không tin? Anh cho rằng em đang lừa anh?”

“Anh…”

“Những bức thư anh viết, em đều đã đọc cả rồi. Sao anh có thể vừa đưa thư tình cho em, lại muốn ly thân với em chứ?”

Tô Ngải Chân phản bác: “Đó không phải thư tình.”

“Tại sao anh trả lại tất cả mọi thứ, mà lại chỉ giữ lại lá bùa bình an?” Tạ Sở Ngọc chắc chắn Omega biết lá bùa bình an.

“Tiểu Sở.” Tô Ngải Chân muốn đẩy hắn ra khỏi vai mình, hơi thở hai người quyện vào nhau. Cậu nhìn thấy nốt ruồi nơi đáy mắt ẩn hiện của Tạ Sở Ngọc, bất giác dũng cảm hỏi: “Em biết lý do anh muốn ly hôn, vậy còn em, tại sao lại không đồng ý?”

Đôi mắt Omega trong veo như cũ, Tạ Sở Ngọc nhìn thật lâu, sau đó đưa tay luồn qua eo cậu, di chuyển xuống mông, trực tiếp bế cậu lên.

Tô Ngải Chân sợ bị ngã, theo bản năng ôm lấy hắn, hai chân buông thõng một cách tự nhiên: “Bỏ anh xuống.”

Tạ Sở Ngọc vùi đầu vào cổ cậu, hít hà hương thơm hoa hồng chỉ thuộc về riêng Tô Ngải Chân, mang đến cảm giác thật an bình.

“Bởi vì…” Giọng Tạ Sở Ngọc rất khàn, khiến Tô Ngải Chân phải ghé sát tai hắn mới có thể nghe rõ.

“Bởi vì em thích anh, chẳng phải đã nói hôn nhân cần có tình yêu mới có ý nghĩa sao? Nếu nó có ý nghĩa, tại sao lại phải ly hôn?”

Tô Ngải Chân ngẩn người vài giây, tim đập loạn xạ. Alpha ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cậu, trong đó chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của mình. Cậu muốn tìm kiếm một chút giả dối trong đôi mắt đen láy đó, nhưng cậu không thể phân biệt được, thứ duy nhất tồn tại chính là chính mình.

“Anh đã nói em đừng thương hại anh.” Dưới ánh mắt nóng bỏng của Tạ Sở Ngọc, cậu bất giác thua trận.

“Em cũng nói rồi, em không hề thương hại, càng không xem anh là người khác.”

Nói xong câu đó, Tạ Sở Ngọc chợt nhớ đến lần đầu tiên của mình và Tô Ngải Chân, hắn đã gọi nhầm tên cậu thành Tô Tịnh Thu. Hắn rất hối hận, cũng rất áy náy. Cơ thể đang run rẩy trong lòng cho hắn biết rõ, Omega không hề tin những lời hắn nói.

Hình như cần phải cho đối phương thêm chút thời gian, hắn nên từ từ thôi.

Nhưng câu nói vừa rồi của Chung Yến Đình: “Tô Ngải Chân chưa chắc đã còn thích hắn”, khiến hắn thật sự sợ hãi.

“Em không phải… vì cái chết của Tô Tịnh Thu mà ghét bỏ anh.” Hắn ấp úng, không biết nên diễn đạt thế nào cho phải, chỉ có thể cố gắng lựa chọn những gì Tô Ngải Chân dễ nghe nhất mà nói: “Em không ghét anh, em hy vọng anh…”

Hắn không muốn buông tay Tô Ngải Chân. Từ khi phân hóa đến giờ, bọn họ đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm rồi.

Giọng Tạ Sở Ngọc mang theo chút van nài, khẽ chạm môi lên khóe môi Tô Ngải Chân: “Chẳng phải anh từng khao khát tình yêu của em sao?”

Omega siết chặt cổ áo vest của hắn, đầu ngón tay trắng bệch, cố gắng muốn đẩy hắn ra, nhưng lập tức bị Tạ Sở Ngọc siết chặt.

Hắn hôn lên môi cậu, từng chút một, giọng nói khàn đặc: “Em cho anh câu trả lời, đừng rời xa em.”

Bên ngoài, Nhã Quân vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, nhìn thấy Tô Ngải Chân được đẩy ra ngoài, đôi mắt và sống mũi đều đỏ ửng, ngay cả bờ môi cũng sưng đỏ.

“Ngải Chân?”

“Đi thôi.”

Trước khi rời đi, Tạ Sở Ngọc còn tặng cho cậu một món quà: “Món quà cho Tiểu Hà Mễ.”

“Là gì vậy?” Tô Ngải Chân không nhận lấy, dường như đang đợi câu trả lời của hắn, xác nhận xong mới quyết định có nhận hay không.

“Khóa trường mệnh.”

Tô Ngải Chân do dự, nhưng cuối cùng Tạ Sở Ngọc đặt thẳng lên đùi cậu. Rõ ràng chỉ là một món quà cho trẻ con, hộp quà cũng không lớn, nhưng cậu lại cảm thấy nó rất nặng.

Kết thúc bữa tiệc, Tô Ngải Chân ngồi trên xe nhìn thấy Alpha đứng ở góc đường bên ngoài khách sạn, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó lướt qua nhau.

Về đến nhà.

“Ngải Chân, mệt rồi phải không? Mau vào phòng nghỉ ngơi với Tảo Tảo đi con.”

“Dạ.” Tô Ngải Chân gật đầu đáp.

Trên đường về, Tảo Tảo đã bú no nê, lúc này đang ngủ ngon lành. Tô Ngải Chân ngồi bên giường nhìn con trai say giấc, không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu mới mở tấm chăn quấn bé ra, lấy từ trong áo trong của con một sợi dây màu đỏ, mở bàn tay ra, bên trong là một vật được bọc trong lớp vải lụa màu đỏ, thêu chữ “Chân”.

Cậu mân mê món đồ một lúc, sau đó mở hộp khóa trường mệnh Tạ Sở Ngọc tặng. Bên trong là một tấm thiệp trắng, cậu lấy nó ra, bên dưới mới là chiếc khóa trường mệnh tinh xảo nhỏ nhắn.

Tô Ngải Chân vừa nhìn chiếc khóa vừa nhìn con trai, đầu ngón tay miết nhẹ lên tấm thiệp, chất liệu cứng cáp, khi lật mặt sau, cậu thấy một dòng chữ, là nét chữ của Tạ Sở Ngọc:

“Bình bình an an

Trường mệnh bách tuế”
Bùa bình an cho vợ

Khóa trường mệnh cho con trai

Ừm, rất tốt!

___

Editor: 枣枣 tảo này là quả táo tàu nha mấy ní.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play