Tạ Sở Ngọc trên đường đi vượt liên tục mấy đèn đỏ, tiếng còi xe inh ỏi đến mức hắn gần như ù tai. Tô Ngải Chân được đưa vào phòng phẫu thuật, phần thân dưới bị liệt của cậu không thể chịu đựng được cơn đau đẻ thường, Nhã Quân nói Tô Ngải Chân bị băng huyết.
Tạ Sở Ngọc dựa người vào tường bên ngoài phòng phẫu thuật, vẻ mặt thất thần, đầu óc trống rỗng. Hắn thậm chí đột nhiên muốn hút thuốc.
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên trong hành lang, Tô Thắng đứng trước mặt hắn, giọng khàn đặc.
“Ngải Chân nói… muốn ly hôn với cậu.”
Tạ Sở Ngọc siết chặt nắm tay, cố gắng nhiều lần nhưng bất thành. “Con không đồng ý.”
Tô Thắng còn muốn nói gì đó, nhưng Tạ Sở Ngọc lại nói: “Bọn con sẽ không ly hôn.”
Tô Thắng im lặng. Là cha của Tô Ngải Chân, ông thừa nhận bản thân ít khi ở bên cạnh con trai. Ngải Chân từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ông luôn nghĩ đợi con trai lớn, tìm một Alpha tốt là lựa chọn đúng đắn nhất.
Công việc bận rộn, từ khi Tô Ngải Chân mang thai, ông càng hiếm khi gặp con trai.
“Ba, con sẽ tự chăm sóc đứa trẻ, chuyện ly hôn đã quyết rồi, là lỗi của con.”
“Lỗi của con? Đương nhiên là lỗi của con!” Ông như mọi khi, lớn tiếng trách mắng, nhưng nhìn con trai ôm bụng cúi đầu không nói lời nào, Tô Thắng lại phải nuốt ngược lời định nói vào trong, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chẳng phải con thích nó sao? Bụng to như vậy, chẳng mấy chốc là sinh rồi, con đột nhiên đòi ly hôn là sao? Nó bắt nạt con à?”
Tô Ngải Chân mỉm cười. “Đương nhiên là không, con chỉ là… muốn ly hôn trước khi bé chào đời.”
Càng lớn, có những lúc ông thực sự không hiểu nổi trong lòng con trai mình đang nghĩ gì. Dù thích hay không thích, Tô Ngải Chân luôn giấu kín trong lòng, không nói, ông cũng không tài nào đoán được.
“Ngải Chân, có phải nó với Tịnh Thu…”
Ông không nói hết câu, có lẽ cũng đoán được. Sắc mặt tái nhợt của Tô Ngải Chân đã cho ông câu trả lời.
“Ba, ba thấy con kỳ lạ lắm phải không?”
Tô Thắng ngẩn người. Tô Ngải Chân trông có vẻ rất đau lòng, rất hiếm khi ông thấy biểu cảm này trên gương mặt con trai.
“Thật ra, Tiểu Sở đối xử với con rất tốt. Chỉ là… con càng ngày càng kỳ lạ, con không nên để ý những chuyện vụn vặt đó, nhưng con không khống chế được. Nên con mới quyết định ly hôn, con nghĩ chia tay rồi con sẽ ổn hơn.”
Mang thai, kết hôn, càng thân thiết với Tạ Sở Ngọc, cậu lại càng trở nên nhút nhát. Cậu muốn yêu nhưng lại không dám mở lời, cứ luẩn quẩn mãi, rơi vào vòng xoáy không lối thoát.
Mùi hoa cúc trên người Tạ Sở Ngọc vốn rất bình thường, người không thể thoát ra chỉ có mình cậu.
“Thôi… tùy con vậy.” Cuối cùng ông chỉ có thể nói: “Có đứa bé bầu bạn cũng tốt.”
Người phát hiện Tô Ngải Chân vỡ ối là y tá. Phần thân dưới của Omega không còn chút cảm giác, ống quần đã sớm ướt đẫm. Tô Ngải Chân hoảng hốt nhìn chất lỏng trong suốt nhỏ giọt xuống đất.
“Con…”
Đến bệnh viện, vào phòng phẫu thuật, tất cả đều diễn ra rất nhanh. Đứa bé sau khi ra đời lập tức được đưa vào khoa nhi cấp cứu, còn Tô Ngải Chân sau khi phẫu thuật vẫn luôn hôn mê.
Không còn chiếc bụng nhô lên, cả người Tô Ngải Chân trông gầy gò đến lạ thường. Tạ Sở Ngọc ngồi bên giường bệnh, nhớ lại lần cuối cùng ôm Omega. Lúc đó Tô Ngải Chân thật ấm áp, toát ra mùi hương hoa hồng dễ chịu.
Hắn do dự rất lâu, muốn nắm tay cậu, nhưng cuối cùng chỉ dám dùng ngón tay xoay quanh đầu ngón tay Omega rồi nhẹ nhàng móc lấy.
Không dám chạm vào nhiều, bàn tay xinh đẹp đó dường như lúc nào cũng đầy vết kim chích. Rõ ràng cách đây không lâu, cậu còn phải vào viện vì sốt, vậy mà giờ lại nằm đây.
Tạ Sở Ngọc vẫn là không nhịn được đưa tay ra, luồn xuống dưới bàn tay Tô Ngải Chân, đến gần cậu hơn.
“Chỉ là nắm tay thôi mà, muốn nắm thì cứ nắm, có gì to tát đâu.”
Giọng nói khàn đặc đến mức run rẩy. Tạ Sở Ngọc phát hiện mình sắp không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi, tầm nhìn cũng trở nên mờ đi. Khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của Tô Ngải Chân giống như món đồ sứ dễ vỡ, làn da trắng đến mức trong suốt.
Dì Thu bảo Nhã Quân về nhà thu dọn đồ đạc cho Tô Ngải Chân, tiện thể mang theo đồ dùng đã chuẩn bị cho em bé. Bà không biết hai người lớn bé khi nào mới được xuất viện, hơn nữa Nhã Quân còn trẻ tuổi, đôi mắt đã đỏ hoe như sắp khóc.
Dì Thu thở dài: “Cứ để cậu Sở ở đây đi, cháu đừng về nữa, dì về đây. Thuận tiện nấu cơm, Ngải Chân tuy không ăn được, nhưng cậu Sở vẫn phải ăn chứ.”
“Vâng.”
Trước khi rời đi, dì Thu lo lắng nhìn vào phòng bệnh. Tạ Sở Ngọc ngồi bên giường Tô Ngải Chân, tay hai người đan vào nhau, tư thế rất nâng niu. Bóng lưng Alpha trông thật lạnh lẽo và cô đơn. Có lẽ là ảo giác của bà, cũng có thể là do bóng đèn hắt xuống, phần ống tay áo màu đen của Tạ Sở Ngọc trông rất tối, như thể bị ướt một mảng.
Cây cối trong bệnh viện bắt đầu đâm chồi nảy lộc, thời tiết ấm áp trở lại. Đến ngày thứ năm, Tô Ngải Chân vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Tạ Sở Ngọc đến khoa nhi, đứa con của hắn và Tô Ngải Chân vẫn nằm trong lồng kính. Đó là một bé trai.
Làn da nhăn nheo, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không nhìn ra giống ai.
Nhân viên y tế nhắc nhở hắn: “Bây giờ vẫn chưa thể vào, nhưng hiện tại mọi thứ đều ổn, cậu đừng quá lo lắng.”
Tô Thắng thường đến vào buổi tối. Ban ngày, khi nào rảnh rỗi, Tạ Chính sẽ ghé qua xem sao, không quên an ủi Tạ Sở Ngọc: “Đừng lo lắng, ba đã nói chuyện với giám đốc khoa sản rồi, cậu ấy không sao đâu. Đúng rồi…” Nhìn Tạ Sở Ngọc lúc nào cũng lo lắng, ông bèn hỏi: “Đứa bé đặt tên gì rồi?”
Tạ Sở Ngọc không trả lời, chỉ nói: “Chờ Tô Ngải Chân tỉnh đã.”
“Được.”
Nhã Quân ở lại bệnh viện chăm sóc Tô Ngải Chân, còn Tạ Sở Ngọc rất ít khi đến công ty. Hắn vừa mới từ phòng bệnh của Tô Ngải Chân ra thì nhận được điện thoại của Lục Chiêu, đang định nghe máy thì dì Thu gọi đến, hắn đành cúp máy của Lục Chiêu trước.
Dì Thu bảo hắn về nhà một chuyến. Trước khi nhập viện, Tô Ngải Chân đã chuẩn bị tinh thần ly hôn, không định ở lại đây nữa. Đồ đạc của cậu vốn ít ỏi, phần lớn đều đã chuyển đi, chỉ còn lại một ít đồ linh tinh trong phòng vẽ.
“Cậu Sở, cái này đưa cho cậu.”
Dì Vương đưa cho hắn một phong thư, phong bì màu hồng nhạt.
“Đây là cậu Ngải Chân đưa cho tôi, bảo tôi đưa cho cậu.”
Tạ Sở Ngọc không nhận lấy ngay, trái tim đột nhiên đập nhanh vài nhịp. Phong bì hơi ngả vàng, có vẻ đã cũ, nhưng được bảo quản rất tốt.
“Lúc nào?” Tạ Sở Ngọc hỏi.
“Tuần trước, trước khi về ăn cơm, cậu Ngải Chân đưa tôi và nói, chờ cậu ấy chuyển đi rồi đưa cho cậu. Tôi có hỏi sao cậu ấy không tự đưa, cậu ấy nói… không dám.”
Dì Thu ở bên cạnh Tô Ngải Chân đã lâu, hiểu rõ tính cách Omega, bà bèn nói thẳng: “Cậu Ngải Chân nhạy cảm, chuyện gì cũng thích giữ trong lòng. Lúc mang thai, tâm trạng luôn u uất, nhưng chỉ cần cậu ở bên, cậu ấy sẽ rất vui vẻ. Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, làm gì có chuyện động tí là ly hôn, tổn thương tình cảm lắm.”
Tạ Sở Ngọc chậm rãi nhận lấy phong thư từ tay dì Thu, siết chặt trong tay. Dì Thu xoay người dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện, chỉ còn lại một mình Tạ Sở Ngọc trong căn nhà rộng lớn.
Cửa phòng vẽ mở toang. Tạ Sở Ngọc bước vào, đứng trước bức tranh vẽ hắn và Tô Ngải Chân nắm tay nhau, mở phong thư ra.
Tiểu Sở,
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, thật ra anh không nên viết bức thư này, nhưng anh vẫn muốn ghi lại điều gì đó, coi như là để dành cho bản thân một kỷ niệm.
Bởi vì từ rất lâu trước đây, anh đã quyết định sẽ tỏ tình với em vào ngày em trưởng thành, nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Hôm em đến kỳ phân hóa, anh tình cờ ở bệnh viện nên đã lẻn vào nhìn em. Lúc đó anh thực sự không nghĩ nhiều, chỉ thấy Tiểu Sở thật đáng thương, chỉ có một mình, thật tội nghiệp.
Em ôm anh, lúc đó anh còn chưa biết em sẽ phân hóa thành gì. Trong đầu óc anh trống rỗng, chỉ cảm thấy nhịp tim của em nhanh quá, kéo theo nhịp tim của anh cũng đập nhanh theo. Anh thầm nghĩ, chàng trai ngầu như Tiểu Sở chắc chắn sẽ không phải là Omega đâu nhỉ?
Quả nhiên, em đã phân hóa thành Alpha.
Thật tốt.
Nhưng Tiểu Sở vừa mới phân hóa thành Alpha thật sự rất đáng thương, anh không nỡ, nên cũng ôm lấy em. Người em nóng quá!
Ấm áp lắm.
Chỉ là tiếc là không biết tin tức tố của em có mùi gì.
Anh cũng không nhớ rõ là mình thích em từ lúc nào. Có lẽ là từ lúc em vô tình hôn anh trong kỳ phân hóa, cũng có thể là vì mùi hương của em khiến anh cảm thấy rất an tâm.
Thích một người, đâu thể nói rõ ràng như vậy.
Lúc đó em còn nhỏ quá, anh thật sự không thể nào thốt ra hai chữ “thích em” với một Alpha nhỏ hơn mình hai tuổi, vì vậy anh chỉ có thể chờ, rồi lại chờ đến ngày em trở thành bạn trai của Tịnh Thu.
Rất tiếc, nhưng cũng không quá tiếc nuối, bởi vì Tịnh Thu là em trai anh, nó là một đứa trẻ ngoan. Anh vẫn luôn tự trách bản thân về sự ra đi của nó.
Em có phải vì chuyện này mà ghét anh không?
Anh không muốn em ghét anh, nhưng anh lại bất lực. Anh chỉ mong Tạ Sở Ngọc mười tám tuổi có thể vui vẻ.
Sinh nhật vui vẻ.
…
Nhìn lại bức thư này mà mình viết mấy năm trước, anh thấy ngại quá, toàn là những lời vô nghĩa.
Tiểu Sở, những gì anh viết đều là thật lòng. Ban đầu, anh không định đưa bức thư này cho em, nhưng anh nghĩ chúng ta đã kết hôn, con cũng đã được hơn bảy tháng tuổi rồi, vậy anh cũng coi như là Omega của em rồi nhỉ? (Xin lỗi vì tự nhận mình là Omega của em, coi như đây là chút ích kỷ của anh, em đừng để ý nhé.) Vậy thì anh nói chút tâm sự, chắc cũng không sao.
Ba đã giới thiệu cho anh rất nhiều Alpha, anh nói thật với em, anh kết hôn với ai cũng được, bởi vì anh không thích họ, cũng không mong họ thích anh. Nhưng em thì khác, bởi vì thích em, nên anh khao khát được em đáp lại, cũng khao khát tình yêu của em. Chính sự tham lam này khiến anh trở nên ngày càng không giống chính mình.
Sau khi mang thai, anh có rất nhiều suy nghĩ, bản thân anh cũng không rõ nữa.
Đứa bé ngày càng lớn trong bụng anh, anh không muốn tiếp tục tự dằn vặt bản thân trong tâm trạng này, nên đã chọn ly hôn với em.
Hôn nhân phải có tình yêu mới có ý nghĩa. Anh không phải là Tịnh Thu, mỗi lần em ôm anh, nhìn anh, anh đều muốn nói với em như vậy, nhưng ngày hôm đó trên xe, anh hỏi em, em nói em không xem anh là Tịnh Thu. Vậy thì có lẽ là do anh tự mình đa tình.
Nói ra rồi thoải mái hơn nhiều.
Tiểu Sở, anh không thích mùa đông, nhưng may mắn thay mùa xuân đã đến rồi.
…
Tạ Sở Ngọc đến bệnh viện vào chiều hôm sau. Hắn mua một bó hoa hồng ở tiệm hoa ven đường, bó hoa được gói rất đẹp. Hắn cắm hoa hồng vào bình hoa trong phòng bệnh, đặt bên cạnh giường Tô Ngải Chân.
Hắn như thường lệ ngồi bên giường bệnh, ghé sát vào Tô Ngải Chân, nhìn cậu hồi lâu rồi từ trong túi áo khoác lấy ra một vật hình vuông. Vật đó được bọc bằng lụa đỏ, bên trên thêu mấy chữ, bên ngoài bọc một lớp nhựa trong suốt, ngoài cùng được buộc bằng sợi dây màu đỏ.
“Lục Chiêu nói ở ngoại ô có một ngôi chùa rất linh thiêng, vốn định đưa anh đi cùng, nhưng anh đang nằm viện, hôm qua em đã tự mình đi rồi.”
Tạ Sở Ngọc đặt vật đó vào tay Tô Ngải Chân, dịu dàng nói: “Là bùa bình an, nghe nói cầu gì được nấy. Trước đây em không tin mấy thứ này, nhưng người ta nói như thật, nên em cũng cầu nguyện.”
Nói xong câu đó, không biết Tạ Sở Ngọc nghĩ đến điều gì, cúi đầu khẽ cười. Tay Tô Ngải Chân rất mềm, không cầm được bùa bình an, Tạ Sở Ngọc bèn nắm lấy bàn tay và các ngón tay của cậu, miết nhẹ nhàng lên đầu ngón tay mềm mại, in lên đó một nụ hôn rất dịu dàng.
“Tô Ngải Chân, bé cưng không sao cả, anh nhất định phải bình an.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT