Tô Ngải Chân đang xua đuổi hắn, Tạ Sở Ngọc nhìn ra được. Omega ngay cả nhìn thẳng hắn cũng không dám, vừa căng thẳng là lại chuyển chủ đề.
“Ăn cơm thôi Tiểu Sở.”
Nói thật, Tạ Sở Ngọc chưa bao giờ thích truy hỏi đến cùng, nhưng ở trên người Tô Ngải Chân, hắn lại dành nhiều kiên nhẫn hơn hẳn. Hắn không suy nghĩ cẩn thận lý do, chỉ cảm thấy là bởi vì Tô Ngải Chân đang mang thai.
“Tiểu Sở, em…”
“Tùy anh.” Đã là Tô Ngải Chân không muốn nói, vậy hắn cũng sẽ không hỏi.
Tô Ngải Chân cúi đầu, im lặng không nói, cảm thấy hình như bản thân đã làm hỏng chuyện gì đó. Rõ ràng trước đó vừa mới bảo Tạ Sở Ngọc đừng tức giận, bây giờ lại khiến hắn không vui.
Nhưng cậu vẫn chọn im lặng, bởi vì chuyện vì một hộp kẹo hết hạn mà khổ sở như vậy thật sự không nói ra miệng được. Ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy không cần thiết, càng đừng nói đến chuyện nói ra để Tạ Sở Ngọc chê cười. “Xin lỗi.”
Tạ Sở Ngọc không cần lời xin lỗi của cậu, nhưng cậu vẫn theo thói quen mà xin lỗi.
Hai người như lại trở về trạng thái xa cách lạnh nhạt trước kia.
Cuối năm, công ty Tạ Sở Ngọc bắt đầu nghỉ lễ, trước Tết, hắn đi cùng Tô Ngải Chân đi khám thai. Omega nằm trên giường, vén áo lên để bác sĩ siêu âm. Chiếc bụng nhô lên khiến bác sĩ cũng phải kinh ngạc hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Tô Ngải Chân hơi ngại ngùng, “Gần 5 tháng rồi, chỉ là em hơi dễ lộ bụng.”
Bác sĩ giúp cậu vén áo, mỉm cười, “Cũng có rất nhiều Omega như vậy.”
Tạ Sở Ngọc đứng bên cạnh nãy giờ, nhìn hình ảnh siêu âm 4 chiều trên màn hình, đó là một hình ảnh thai nhi hoàn chỉnh.
Có nhịp tim, có hơi thở, còn biết động đậy.
“A.” Tô Ngải Chân bỗng kêu lên một tiếng, Tạ Sở Ngọc cúi đầu nhìn cậu, Omega hốt hoảng nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau, Tạ Sở Ngọc lên tiếng trước: “Sao vậy?”
“Chỉ là…”
Bác sĩ trêu ghẹo: “Em bé đạp đó, đạp một cái.”
Tô Ngải Chân đỏ mặt, ừm một tiếng.
Tạ Sở Ngọc nhìn cái bụng tròn vo của Tô Ngải Chân, trong khoảnh khắc đó, đứa bé trong bụng dường như lại động đậy một chút, ngay cả trái tim hắn cũng bất giác đập loạn nhịp.
Bởi vì khám thai phải rút máu, nên Tô Ngải Chân chưa ăn sáng. Trên đường về, cậu lấy trong túi ra một bịch bánh quy, tự mình ăn một miếng, nhớ đến Tạ Sở Ngọc, bèn dùng khóe mắt liếc Alpha đang im lặng bên cạnh.
Cậu và Tạ Sở Ngọc đã lâu rồi không nói chuyện tử tế.
Tạ Sở Ngọc nghiêng mặt sang, nhìn cậu một lúc, nói: “Không phải anh chưa ăn sáng sao?”
Ý tứ rất rõ ràng là không muốn ăn. Tô Ngải Chân bèn rụt tay lại, nhét một miếng vào miệng. Trong xe nhất thời chỉ còn lại tiếng cậu nhai bánh quy. Tô Ngải Chân liếm sạch vụn bánh bên mép, tìm một chủ đề để nói chuyện: “Chú Trình nói với anh, Chung Yến Đình sắp kết hôn.”
Cậu siết chặt túi nilon đựng bánh quy trong tay, phát ra tiếng sột soạt. Tô Ngải Chân nuốt miếng bánh trong miệng xuống, hỏi Tạ Sở Ngọc: “Em có đi tham gia không? Nghe nói là tổ chức ở quê, chắc là rất náo nhiệt?”
Sau khi cậu nói xong, lông mày Tạ Sở Ngọc nhướng lên: “Tôi với hắn ta quan hệ thế nào anh không biết sao? Có gì mà phải tham gia.”
Tô Ngải Chân cuộn ngón tay, cười với Tạ Sở Ngọc: “Anh ấy không phải cũng đến dự hôn lễ…của chúng ta sao.”
Nói tình hay nói lý thì cũng nên đến chúc mừng. Chỉ là câu “của chúng ta” cuối cùng kia Tô Ngải Chân nói rất nhỏ, cậu không chắc Tạ Sở Ngọc có nghe thấy không.
Mắt Tô Ngải Chân sáng lên, nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xuống: “Anh chỉ là cảm thấy ở nhà chán quá, muốn đi xem thử, không biết hôn lễ ở quê sẽ như thế nào.”
Mấy ngày nay, Tô Ngải Chân đã hiểu ra, cậu không phải Tịnh Thu, Tạ Sở Ngọc đương nhiên sẽ không thích cậu. Chuyện vốn dĩ đã quen thuộc rồi, bây giờ mà đau lòng thì lại là không bình thường. Kẹo vứt đi thì vứt đi, huống chi, cậu tám chín phần là do nội tiết tố thời kỳ mang thai không ổn định, cho nên mới luôn rất nhạy cảm. Một chuyện nhỏ xíu cũng có thể khiến cậu ghi nhớ trong lòng rất lâu. Cậu không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con.
Cậu kết hôn với Tạ Sở Ngọc không phải vì tình yêu. Những thứ không thuộc về mình thì sao có thể cưỡng cầu? Bây giờ cậu nên suy nghĩ thật kỹ nên đặt tên gì cho con.
“Không đi cũng không sao.” Tô Ngải Chân xoa bụng, dựa vào ghế xe, nhìn bóng dáng lướt qua nhanh ngoài cửa sổ. “Anh chỉ nói thế thôi.”
“Tô Ngải Chân.”
“Hả?”
“Bánh quy.”
Tô Ngải Chân chần chừ, không chắc chắn ý của Tạ Sở Ngọc trong câu nói này là gì, nhưng cậu vẫn lấy ra một miếng bánh quy từ trong túi, do dự đưa đến trước mặt Alpha. Nhưng Tạ Sở Ngọc nhìn cậu một cái, cậu cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nghĩ như vậy không đúng, đây là tư thế rất thân mật. Vừa định rụt tay lại, đưa cả túi bánh quy cho Tạ Sở Ngọc để tự hắn ăn.
“Loại bánh này ngon lắm.” Tô Ngải Chân ngượng ngùng nói, cổ tay bị nắm chặt, cậu nhìn thấy Tạ Sở Ngọc cắn miếng bánh quy trên tay mình.
Chỗ cắn hơi sâu, không thể tránh khỏi chạm vào đầu ngón tay cậu. Tô Ngải Chân quay mặt đi, cảm giác như có lửa thiêu đốt ngón tay mình.
Tạ Sở Ngọc nhai hai cái, bánh quy giòn tan khiến âm thanh trở nên trầm đục, từng tiếng như muốn trùng lập với nhịp tim của hắn. Tô Ngải Chân hỏi hắn: “Còn ăn nữa không?”
“Đương nhiên rồi, không nói nhảm nữa, à đúng rồi, Tô Ngải Chân mang thai mấy tháng rồi? Bụng to chưa?” Không biết Lục Chiêu đang tính toán cái gì, lẩm bẩm: “Thử cho tao bộ đồ kia…bộ kia xem…”
“Thứ đồ gì thế?” Tạ Sở Ngọc thấy hắn ồn ào nhức óc, đứng dậy định đi, bị Lục Chiêu kéo lại, “Này, cậu chưa nói, Tô Ngải Chân bao nhiêu tháng rồi?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Tao hỏi thăm chút thôi. Cửa hàng mẹ và bé của tao…” Phát hiện mình lỡ lời, liền ngậm miệng lại, “Cái kia…, ý là…”
Tạ Sở Ngọc hừ một tiếng: “19 tuần.”
Lục Chiêu vẫn còn đang bẻ ngón tay tính 19 tuần là bao lâu, Tạ Sở Ngọc nói: “Gần 5 tháng.”
“Ồ ồ, 5 tháng, 5 tháng rồi, oa, đã được 5 tháng rồi sao.” Lục Chiêu bình thường đã lắm lời, uống rượu vào càng lải nhải hơn, “Lúc nào mày ăn Tô Ngải Chân thế? Tao thật tò mò, có phải mày thích anh ta không? Hay là xem anh ta là…”
“Học được mấy từ thành ngữ là lôi ra dùng bừa.” Tạ Sở Ngọc cắt ngang hắn.
“Ừ, không nói nữa.”
Lục Chiêu bỗng nghiêm túc lại, hỏi hắn: “Vậy mày thích anh ta không?”
Tạ Sở Ngọc im lặng hồi lâu, Lục Chiêu nói: “Tao thấy Tô Ngải Chân cũng tội nghiệp. Dù sao thì kết hôn với ai cũng là kết hôn, kết hôn với Tô Ngải Chân cũng như vậy. Mày đừng nghĩ linh tinh nữa, đối xử tốt với người ta đi.”
Tạ Sở Ngọc cho đến khi rời đi cũng không trả lời câu hỏi của Lục Chiêu.
Hắn về đến nhà cũng không muộn, nhưng Tô Ngải Chân đã ngủ, trong phòng có mùi hương hoa rất dễ chịu, là hương thơm tin tức tố của Omega.
Đèn ngủ đầu giường vẫn sáng, Tạ Sở Ngọc tưởng cậu đã ngủ, ai ngờ vừa đến gần liền nhìn thấy Omega đang nghịch tay, bóng dáng cậu in trên tường cứ lay động.
Giống như đứa trẻ vậy.
Tô Ngải Chân nhìn thấy hắn, chống tay ngồi dậy: “Tiểu Sở, em về rồi à?”
Tạ Sở Ngọc không biết trên người mình có mùi rượu không, Lục Chiêu đã uống không ít, hắn không đến gần nữa, nghe thấy Tô Ngải Chân hỏi: “Uống rượu rồi à?”
Giờ này dì Thu cũng đã ngủ rồi, không thể gọi dì dậy nấu canh giải rượu. Cậu lo lắng nói: “Uống rượu rồi không được tắm rửa, em nghỉ ngơi trước đi.”
“Không mùi sao?”
Tô Ngải Chân sững người, sau đó lắc đầu: “Không sao đâu.”
Tạ Sở Ngọc leo lên giường từ bên kia, ngồi đối diện Tô Ngải Chân. Hai người ngồi rất gần nhau, Omega cứng đờ người không dám động đậy, khẽ hít hít mũi, nói với Tạ Sở Ngọc: “Không mùi đâu.”
Môi đỏ mọng, má cũng đỏ ửng, mỗi lần chỉ cần hắn đến gần, Tô Ngải Chân lại đỏ mặt.
Hắn bỗng nhớ đến câu hỏi Lục Chiêu hỏi khi nãy, hắn có thích Tô Ngải Chân không?
Không biết, hắn chỉ cảm thấy như Lục Chiêu nói, Tô Ngải Chân thật tội nghiệp.
Tô Ngải Chân rất tội nghiệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT