Tô Oản Nhan đang chống má nghĩ lung tung, đột nhiên chú ý tới Hòa bá và cai ngục đứng đầu ở đây nhìn nhau một giây, thời gian rất ngắn, nhưng Tô Oản Nhan lại ngửi được mùi của âm mưu nào đó không muốn người biết.
Tựa hồ càng tới gần Tuyền Châu, Tô Oản Nhan lại càng có loại cảm giác Quý Tiêu Hàn đã sớm an bài tốt hết thảy, dọc theo đường đi cũng không gặp phải ám sát như trong sách, người của Quý Tiêu Hàn sau khi tổn hại một hồi, cho tới bây giờ, hộ vệ bên người Quý Tiêu Hàn, cũng chỉ có mấy người bị thương nhẹ, nhóm ám vệ lại càng không thiếu một người.
Tô Oản Nhan cũng có thể nghĩ đến, Quý Tiêu Hàn mang theo những người này tới Tuyền Châu, lấy thân phận Tiêu vương của hắn, và mười vạn binh mã trong tay, muốn ngóc đầu trở lại, sợ không phải chỉ là chấp niệm nhất thời của Tiêu vương?
"Vương phi nương nương, người mệt mỏi cả ngày rồi, để Tiểu Ngũ hầu hạ người đi nghỉ ngơi sớm đi."
Chờ sau khi phòng giam nhỏ bên kia an tĩnh lại, Tiểu Ngũ cười lấy ra một tấm vải màu đen dùng để làm bình phong, che lại không gian của nàng và Quý Tiêu Hàn, bọn họ không nhìn thấy bên ngoài, người bên ngoài cũng không nhìn thấy bọn họ.
Nhưng thật ra lại rất thông minh, chiêu này chẳng những đúng lúc khiến nàng và Quý Tiêu Hàn có không gian độc lập, còn có thể tránh được sự chú ý của người khác, nhất cử lưỡng tiện, buổi tối chỉ cần cai ngục không tra nhân số, tuyệt đối không ai biết nàng và Quý Tiêu Hàn có ở đây hay không.
Tô Oản Nhan nhìn ra dụng ý của Tiểu Ngũ, đứng dậy, để cho nàng hầu hạ mình nghỉ ngơi, nàng còn cố ý lật người, để cho vụn cỏ phía dưới đệm giường phát ra âm thanh sột soạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT