Thược Dược tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu được những chuyện quanh co lòng vòng trong này, nhưng nàng thì đã từng tuổi này, còn có thể không nhìn ra được sao?

Đại tiểu thư nhà nàng đâu chỉ đơn giản là bị ép gả vào Tiêu vương phủ xung hỉ với Tiêu vương, rõ ràng đại tiểu thư bị lão gia cùng vị trong cung kia xem như quân cờ.

Vị trong cung kia kiêng kỵ Tiêu Vương cỡ nào, thiên hạ có ai mà không biết?

Sau khi Tiêu Vương trúng độc hồi kinh, nhiều ngự y có bản lĩnh như vậy, lại không ai có thể nhìn ra được Tiêu Vương trúng độc gì, nói ra, ai có thể tin được?

Không bao lâu, lão gia liền mang theo thánh chỉ tứ hôn trở về, việc này vội vàng, không khỏi cũng quá trùng hợp.

Nói dễ nghe một chút, là vị trong cung kia nhìn trúng mỹ danh hiền lương thục đức của đại tiểu thư, nên chọn đại tiểu thư để xung hỉ cho Tiêu Vương.

Nhưng nói khó nghe một chút, không phải vì thấy đại tiểu thư nhà nàng không có nhà mẹ đẻ che chở, cha cũng không đau, nên mới dễ dàng nhìn trúng sao?

Vậy Tiêu Vương là người như thế nào? Đó là người từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu ra chiến trường, quân công hiển hách, chính là một Tiêu vương đao thật thương thật chém giết ra, Tiêu vương dũng mãnh thiện chiến như vậy, tâm địa đã sớm cứng rắn không khác gì tảng đá.

Nếu Tiêu vương nhận định đại tiểu thư là người do trong cung phái tới, cuộc sống của đại tiểu thư ở Tiêu vương phủ, sợ rằng còn không bằng so với Tô phủ.

Tô Oản Nhan thoải mái ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, được Thược Dược hầu hạ rửa mặt xong, nhấc chân đi ra ngoài,"Thược Dược, Dung ma ma, đi, chúng ta đi ăn cơm trưa."

Từ sau khi Tô Oản Nhan mẫu thân qua đời, chỉ có vài lần ăn cơm cùng Kỷ thị và Quý Dung Yên, sau khi bị hai mẫu nữu các nàng ngoài sáng trong tối chế nhạo, liền tự ti trốn ở trong viện của mình, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, đã gần bốn năm năm không ăn cơm cùng bàn với người nhà.

Không cần hỏi, khi nàng mang theo người đi tới phòng ăn, trên bàn cơm đã sớm không có chỗ ngồi cho đích nữ Tô phủ là nàng.

Chỗ ngồi thuộc về nàng, lại để nhị tiểu thư Tô phủ, thứ nữ Tô Dung Yên ngồi.

Tô Oản Nhan đã sớm dự đoán được sẽ thấy một màn như vậy, nàng đầu tiên là hành lễ thỉnh an với Tô Hoành An, sau đó, ở trước mặt Tô Hoành An, đi qua, không chút khách khí xách cổ áo Tô Dung Yên lên, kéo người ra, bản thân đương nhiên mà ngồi xuống.

Tô Dung Yên nhìn thấy Tô Oản Nhan xuất hiện, cố ý lộ ra một nụ cười khiêu khích.

Cho rằng Tô Oản Nhan sẽ khóc sướt mướt nói vài câu trước, trong lòng đã sớm soạn xong bản thảo, dù sao từ trước đến nay phụ thân không thích Tô Oản Nhan, Tô Oản Nhan sẽ lại tự mất mặt.

Ai biết, Tô Oản Nhan chẳng những không nói một lời, còn động tác thô lỗ kéo nàng đi, ném nàng tới vị trí bên cạnh hạ nhân.

Đây là đang nhục nhã nàng không xứng ngồi vị trí đích nữ sao?

Tô Dung Yên tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, đang muốn nhịn không được làm khó dễ, chợt nghe Tô Oản Nhan sâu kín nói: "Phụ thân, từ khi nào mà Tô phủ chúng ta không có quy củ như vậy?"

Tô Hoành An hiện tại nhìn thấy nữ nhi này, trong đầu liền không khỏi nhớ tới cơn đau nhức kịch liệt vì bị bẻ cánh tay ngày hôm qua, giờ phút này nghe nàng âm dương quái khí, vốn không định cho nàng sắc mặt tốt.

Liền nghe Tô Oản Nhan lại tiếp tục cười híp mắt nói: "Trước có trắc thất chiếm đồ cưới tiền chính thê không buông, sau có thứ nữ chiếm lấy vị trí đích tỷ không nhường, chậc chậc chậc, loại quy củ như vậy, còn muốn vọng tưởng trèo lên gốc cây cao là Thái tử này sao?"

Kỷ thị và Tô Dung Yên đồng loạt thay đổi sắc mặt, bị người ta chỉ vào mặt mắng, ai giữ được thể diện?

Nhưng Kỷ thị thập phần hiểu rõ Tô Hoành An, biết hắn để ý thể diện và quy củ nhất, nếu không, năm đó lúc hắn cưới Mạnh Cẩm Vi, khi mẹ chồng dẫn nàng tìm tới cửa, cũng sẽ không trực tiếp đẩy nàng lên làm phòng bên.

Mạnh Cẩm Vi đã chết nhiều năm như vậy, Tô Hoành An vẫn không chịu buông lỏng nâng nàng làm bình thê, còn không phải hắn sợ bị người ta nói Tô phủ bọn họ không bằng cao môn quý hộ trong kinh thành, sợ bị người ta nói không có quy củ sao.

Không nghĩ tới Tô Oản Nhan này cũng nắm được tính tình của Tô Hoành An, sau khi nàng nói như vậy, cho dù trong lòng Tô Hoành An không đồng ý, cũng sẽ không giúp hai mẫu nữ các nàng nói chuyện.

Kỷ thị vội vàng kéo nữ nhi đến ngồi bên cạnh mình, chuyển đề tài cười nói,"Lão gia, khó được đại tiểu thư lại nguyện ý tới đây cùng ăn cơm, không bằng để cho phòng bếp làm thêm món ăn đại tiểu thư thích ăn đi?"

"Ừm, lại thêm món ăn." Tô Hoành An gật gật đầu, dù thế nào Tô Oản Nhan cũng là nữ nhi của mình, hơn nữa, hôm nay cho dù Tô Oản Nhan không ra, hắn ăn cơm xong cũng phải cho người đi gọi nàng đến thư phòng.

Tô Oản Nhan không già mồm cãi láo, nàng là đích nữ Tô phủ, chi tiêu lớn nhỏ trong phủ này, cơ hồ đều dùng bạc của mẫu thân nàng, nguyên chủ của thân thể nàng thân là nữ nhi duy nhất của mẫu thân, ăn nhiều món thì có làm sao?

Tô phủ bình thường đều tám món mặn một canh, gà vịt thịt cá đều được mang lên đầy đủ, Tô Oản Nhan là loại người không thịt không vui, lúc ăn cơm, ngoại trừ món mới được đem lên thêm vì nàng, mỗi dạng đồ ăn nàng đều ăn đến say sưa ngon miệng.

Ừm, tuy chủ tử của Tô phủ không được tốt lắm, nhưng tay nghề đầu bếp ngược lại không tồi, không biết tay nghề đầu bếp Tiêu vương phủ như thế nào?

Nếu không có đầu bếp giỏi, nàng liền đào đầu bếp Tô phủ qua, đến lúc đó trên đường lưu đày, còn có thể làm bao nhiêu món ăn ngon.

Tô Dung Yên mới vừa rồi bị Tô Oản Nhan "khi dễ", trong lòng tức giận còn chưa trút ra, nhìn thấy Tô Oản Nhan ăn như hổ đói như vậy, làm sao bỏ qua.

"Tướng ăn của tỷ tỷ như vậy, sợ khi tới Tiêu vương phủ, sẽ khiến Tiêu vương không thích đi? Giống như tám trăm năm chưa từng ăn cơm vậy."

Kỳ thật, tướng ăn của Tô Oản Nhan không khó coi, chỉ không giống với những quý nữ cao môn khác, lúc ăn nhai kỹ nuốt chậm.

Đây cũng là tốc độ luyện ra được khi còn làm đặc công ở hiện đại, dù sao khi làm nhiệm vụ, làm gì có thời gian để ngươi chậm rãi hưởng thụ mỹ thực chứ?

"Có thích hay không đó là chuyện của Tiêu Vương, đến phiên nhị muội ở chỗ này nhiều lời sao?" Tô Oản Nhan xé xuống một cái đùi vịt quay, loại bỏ sạch sẽ toàn bộ xương cốt trên thịt, vừa ăn vừa nói.

Tô Hoành An nghe vậy, nhìn Tô Dung Yên một cái, có chút chướng mắt với nhị nữ nhi bộ dáng hẹp hòi này,"Quy củ ăn không nói, tẩm bất ngữ đều đã quên rồi sao?"

Tô Dung Yên nào còn dám nói cái gì, oán hận trừng mắt liếc Tô Oản Nhan, cúi đầu bới hạt gạo.

Một bữa cơm ăn xong, Tô Hoành An gọi Tô Oản Nhan đang lau miệng rồi muốn rời bàn, ngữ khí từ ái: "Nhan Nhan, ngươi theo cha đến thư phòng một chuyến, cha có việc muốn nói với ngươi."

"Được!" Tô Oản Nhan nhíu mày, là chuyện mà tối hôm qua nàng nghe được sao?

Chỉ là không biết cụ thể là chuyện gì? Nàng cũng rất tò mò.

Trong phòng ăn, Kỷ thị và Tô Dung Yên đều dùng ánh mắt oán độc nhìn Tô Oản Nhan rời đi.

Tô Dung Yên cũng sắp xé nát khăn tay,"Nương, lúc này phụ thân gọi Tô Oản Nhan đi, nhất định là muốn trợ cấp tiền bạc cho nàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play