Tô Oản Nhan gật đầu,"Khó trách nhìn nàng có một cỗ hương vị quen thuộc, thì ra đều là người một nhà a! tiểu nha đầu, ngươi tên là gì a?"
"Bẩm Tiêu vương phi, nô tỳ đổi tên Thập Thất, năm nay 17 tuổi."Thập Thất cung kính hành lễ với Tô Oản Nhan.
Tô Oản Nhan khoát khoát tay, ý bảo nàng đứng dậy, nếu đều là người một nhà, vậy nàng liền yên tâm,"Thập Thất, dù sao còn phải đi non nửa canh giờ, không bằng ngươi giới thiệu cho ta về hoàng cung này đi?"
Thập Thất nghe vậy, kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy Tiểu Ngũ khẽ gật đầu, nàng mới cười nói: "Vâng, còn phải đi thêm một lúc nữa, nếu Vương phi có hứng thú, xin Vương phi cho phép nô tỳ nói với ngài. Vương phi ngài xem, bên kia chính là..."
Trong lời giới thiệu cẩn thận của Thập Thất, Tô Oản Nhan càng có sự hiểu rõ tường tận tỉ mỉ hơn về địa hình hoàng cung, trước khi đi, nàng còn cười híp mắt thưởng cho Thập Thất.
Tiểu Ngũ ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy Vương phi cao hứng như vậy, nàng nhịn không được tò mò hỏi: "Vương phi nương nương, hôm nay tiến cung ngài không phải chịu oan ức gì sao?"
Hôm nay ở trong ngự thư phòng, mặc dù nàng không có tư cách theo vào, nhưng khi nhìn vương phi đi ra, cẩu hoàng đế ngay cả ban thưởng cũng không có, nghĩ đến cẩu hoàng đế kia bởi vì kiêng kỵ vương gia nhà bọn họ, ngay cả vương phi cũng chịu khổ theo, lại nhìn những phi tần trong hậu cung, từng người từng người, đều tranh nhau ra oai phủ đầu với vương phi bọn họ, thật sự là quá đáng giận!
Chờ trở về, nàng sẽ nói cho Vương gia biết, Vương gia đã nói, Vương phi mảnh mai nhát gan, tất cả mọi người trên dưới Tiêu vương phủ đều phải kính cẩn che chở, làm gì tới phiên những người đó khi dễ?
Tô Oản Nhan nghe vậy, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường với Tiểu Ngũ, không có trả lời, ngược lại nhỏ giọng hỏi nàng,"Ai, Tiểu Ngũ, công phu của ngươi như thế nào?"
Tiểu Ngũ không dám giấu diếm,"Hồi vương phi nương nương, võ công của Tiểu Ngũ xuất thân từ Ám Vệ doanh, nếu dưới tình huống không trọng thương, lấy một địch mười không thành vấn đề."
Ánh mắt Tô Oản Nhan sáng lên,"Vậy, khinh công của ngươi như thế nào? Chính là kỹ năng chạy trốn lúc bị người đuổi giết như thế nào?"
Tiểu Ngũ: "Vương phi nương nương, quy củ của Ám vệ doanh chúng ta, phàm là Ám vệ tại chức, khi chủ tử gặp nguy hiểm, lấy việc bảo vệ an toàn chủ tử làm nhiệm vụ của mình, người tự ý rời cương vị phải tự sát tạ tội."
Khóe miệng Tô Oản Nhan nhịn không được co rút, nghiêm khắc như vậy!
Tiểu Ngũ thấy ánh mắt Vương phi cổ quái, vội vàng nói: "Nhưng mà Vương phi nương nương, khinh công của Tiểu Ngũ đứng hàng thứ năm ở trong Ám Vệ doanh. Vương phi nương nương, ngài muốn Tiểu Ngũ giúp người đuổi giết người nào sao?"
Tô Oản Nhan khoát tay,"Không phải đuổi giết người, là muốn ngươi giúp ta dẫn người đi."
"Còn xin Vương phi nương nương nói rõ, muốn Tiểu Ngũ đi dẫn người phương nào?"
Tô Oản Nhan vén rèm xe lên, chỉ vào những hộ vệ ở cửa hoàng cung đã đi xa kia, nói: "Thấy người đứng ở nơi đó sao?"
Tiểu Ngũ nhìn theo ngón tay Tô Oản Nhan, gật gật đầu,"Hồi Vương phi nương nương, Tiểu Ngũ nhìn thấy."
Tô Oản Nhan hạ giọng, thì thầm vào tai Tiểu Ngũ,"Ta có một ý nghĩ, đêm nay ta muốn đi làm chuyện lớn, cần ngươi..."
Vì an toàn của Tô Oản Nhan, hôm nay phu xe phụ trách đánh xe ngựa là Tiêu Nhất, thính giác của hắn nhạy cảm, Tiểu Vương phi cùng Tiểu Ngũ ở trong xe bí mật mưu đồ đại sự, hắn cũng nghe được rõ ràng, chỉ là càng nghe, sắc mặt của hắn càng khó coi.
Vương gia nói tiểu vương phi bọn họ mảnh mai còn nhát gan, cần bọn họ tùy thời bảo vệ tốt nàng.
Nhưng lúc này tiểu vương phi nàng nói đêm nay muốn thăm dò hoàng cung, muốn đi tìm những người hôm nay đã làm nàng tức giận để giáo huấn một chút, bảo Tiểu Ngũ đi dẫn dắt hộ vệ trực ban ở cửa chính cung, sau đó, một canh giờ rưỡi sau, lại một lần nữa dẫn hộ vệ canh giữ ở cửa cung ra...
Tiểu vương phi mảnh mai của bọn họ, muốn ban đêm thăm dò hoàng cung!
Tiểu vương phi nhát gan của bọn họ, muốn đi giáo huấn người đã làm nàng tức giận!
Mảnh mai chỗ nào? Nhát gan chỗ nào?
Đây rõ ràng chính là thói quen trước giờ của Tiêu Vương phủ bọn họ!
Xe ngựa dừng ở cửa lớn Tiêu vương phủ, Hòa bá dẫn theo hạ nhân nhất tề đứng ở cửa chờ đợi, thấy Tô Oản Nhan được đỡ xuống xe ngựa, lập tức cười khanh khách nghênh đón,"Cung nghênh Vương phi hồi phủ."
Sau đó, Hòa bá vừa dẫn Tô Oản Nhan vào trong phủ, vừa chỉ huy hạ nhân,"Các ngươi, đi hỗ trợ chuyển vật ban thưởng của hoàng thượng cùng quý nhân đi."
Hạ nhân: "Vâng!"
Ở trong hoàng thành, Tiêu vương gia không được bách quan chào đón, đó là bởi vì bách quan ăn bổng lộc của quân vương, hoàng đế không thích Tiêu vương gia, các văn quan trong triều, tất nhiên cũng không dám lui tới mật thiết với Tiêu vương gia quá nhiều, nhưng có văn quan thì tất nhiên cũng có võ tướng, lấy chiến công của Tiêu vương, khiến tất cả võ tướng đều khâm phục và học tập, thấy Tiêu vương rơi vào tình trạng như bây giờ, những người trong phủ võ tướng kia, đều thời khắc nhìn chằm chằm!
Tiêu vương phi một mình một người tiến cung tạ ơn hoàng ân, này mặc kệ Tiêu vương không được hoàng đế chào đón như thế nào, nhưng ban thưởng nhất định sẽ không ít.
Chuyện xảy ra trong cung, Quý Tiêu Hàn đã sớm nhận được tin tức, cẩu hoàng đế cố ý làm khó Tô Oản Nhan, ngay cả một chút lễ nghi tỏ vẻ cũng không làm, cẩu hoàng đế không biết làm người, hẳn cũng không sợ người trong thiên hạ đều biết đi sao?
Vì thế, Hòa bá đã cố ý dẫn người chờ sẵn ở cửa vương phủ, chỉ cần một người đi ngang qua, hạ nhân sẽ đặc biệt cao hứng nói với người nọ,"Vương phi chúng ta quả nhiên là người có phúc khí, sắc mặt của Vương gia hôm nay đã tốt hơn nhiều, Vương phi xung hỉ có công, tiến cung tạ ơn Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng rất nhiều thứ, chúng ta đứng ở đây nghênh đón Vương phi trước."
Sau đó, Tô Oản Nhan còn chưa đi ra khỏi hoàng cung, toàn bộ người trong hoàng thành đều biết Tiêu Vương phi tiến cung tạ ơn, Hoàng Thượng còn muốn ban thưởng rất nhiều thứ đây! Đây là hoàng ân a!
Nhưng sau khi Tiêu vương phi vào phủ, đám người chạy đến bên cạnh xe ngựa nhìn, trong xe trống rỗng.
Hạ nhân trợn tròn mắt!
Đám người vây xem cũng trợn tròn mắt!
Hoàng thượng cố ý chọn người xung hỏ cho Tiêu vương phủ, hôn này cũng đã kết, ân cũng đã tạ, nhưng ban thưởng lại không có?
Đám hạ nhân tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận không dám vọng nghị chủ tử, không rên một tiếng dắt xe ngựa trở về hậu viện, bóng lưng cô đơn kia, nhứng cái đầu cúi xuống kia, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Người vây xem ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lắc đầu rời đi.
Đều nói Hoàng Thượng không thích Tiêu Vương gia, sợ hắn công cao chấn chủ đoạt uy danh Hoàng Thượng, nhưng dù thế nào, một chút lễ nghi nên có cũng phải làm chứ?
Tiêu vương phi tiến cung một chuyến, cái gì cũng không vớt được, đều nói người hoàng thất bạc tình, quả nhiên, một chút không sai.
"Vương phi ngài chịu tủi thân, lão nô sai người chuẩn bị canh tổ yến, ngài uống chút bớt giận." Hòa bá mời Tô Oản Nhan vào chính sảnh, tự tay bưng lên một chén canh tổ yến, đau lòng nói.
Tô Oản Nhan ngược lại không cảm thấy tủi thân chỗ nào, nàng không phải người thời đại này, những chiêu trò hạ thấp uy danh kia, cũng chả ảnh hưởng một chút nào tới tâm tình nàng,"Không có gì, bị khi dễ thì tìm cơ hội khi dễ trở về là được."
"Ngô, canh tổ yến hầm cũng thật ngon."
Ba ngụm hai ngụm đã uống xong canh tổ yến, Tô Oản Nhan đứng dậy,"Hòa bá, buổi tối cho phòng bếp làm nhiều mấy món đồ mặn, ta phải ăn nhiều một chút bổ sung thể lực."
Hòa bá ngẩn người, khom người,"Vâng, lão nô lập tức đi xuống an bài."
Muốn ăn đồ mặn, bổ sung thể lực?
Làm cái gì?