Tô Oản Nhan nhìn thoáng qua lão thái giám này, thấy hai chữ "châm chọc" sáng loáng viết trên mặt đối phương, nàng gật gật đầu, cằm hơi nâng, đáp lại bằng một giọng còn cao lãnh hơn so với lão thái giám,"A-"

Cao công công tức giận đến mức da mặt co rút: "..."

Tô Oản Nhan không phải người có thể nhàn rỗi, đứng được thời gian một chén trà thời gian liền không kiên nhẫn, hiển nhiên, cẩu hoàng đế đã hạ quyết tâm muốn ra oai phủ đầu với nàng, sẽ không dễ dàng triệu kiến nàng, tầm mắt của nàng đảo về phía xa xa, thập phần tò mò nhìn những cung điện xanh vàng nguy nga kia, Tiểu Ngũ dìu nàng, nhìn ra được Tô Oản Nhan tò mò, bắt đầu giảng giải vị trí các cung cho nàng.

Nhưng Tiểu Ngũ cũng không phải người trong hoàng cung, làm sao có thể thật sự hiểu rõ bố cục hoàng cung, có vài chỗ đều chỉ sai, Cao công công đứng ở một bên lẳng lặng nghe được mà mí mắt nhảy dựng, đợi đến khi Tiểu Ngũ nghiêm trang nói cung điện của Hoàng hậu nương nương thành ngự thiện phòng, hắn rốt cục không nhịn được nữa.

Cao công công đi tới, cười sửa lại nói: "Hồi Tiêu vương phi, đó là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, là cung điện khí phái lớn nhất trong hậu cung, cũng không phải là ngự thiện phòng gì."

Tô Oản Nhan giật mình,"Thì ra là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương! Bảo sao, nếu ngự thiện phòng được xây lớn như vậy, vậy phải đút cho bao nhiêu người ăn a!"

Cao công công: "..."

Đút cho... ???

Lời này sao nghe có vẻ không được tự nhiên như vậy?

Tô Oản Nhan chỉ coi như mình không thấy gương mặt táo bón kia của Cao công công, tiếp tục cười híp mắt hỏi: "Nghe nói hoàng hậu nương nương yêu thích trân châu, trong tư khố của nàng nhất định thu nạp đầy đủ trân châu khắp cả nước nhất a?"

Nói đến đây, khuôn mặt già của Cao công công nhanh chóng thay đổi thành cảm giác ưu việt vô thượng,"Đó là tất nhiên, Hoàng hậu nương nương thân là quốc mẫu, sở thích của nàng cũng là tấm gương của nữ tử cả nước, đồ vật nàng thích cho dù dân chúng muốn noi theo, cũng đều có thể mua được, hoàn toàn xứng với vị trí quốc mẫu."

"Không hổ là Hoàng hậu nương nương, vậy các nương nương khác trong cung cũng bắt chước sao?"

Cao công công bề ngoài là người của Hoàng đế, kì thực lại là người mà Hoàng hậu sắp xếp ở bên cạnh Hoàng đế, nghe được có người khen chủ tử nhà hắn, nào có đạo lý không thích, đề tài không biết thế nào đã lập tức mở ra, không chỉ nói ra chỗ ở của các nương nương khác, còn nhất nhất giải thích một số bảo bối được cất giữ trong tư khố của các nương nương.

Hậu cung cùng triều đình gắn bó mật thiết, đa phần những thứ có trong tay các phi tử, không riêng gì đại biểu cho địa vị của các nàng, còn đại biểu cho giá trị con người của thế lực gia tộc sau lưng các nàng.

Cao công công nói thời ước chừng thời gian hai chén trà, mới có thể giới thiệu xong chỗ ở của các nương nương trong hậu cung, còn chưa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe được bên trong truyền đến thanh âm của hoàng đế, Tô Oản Nhan chậm rãi tiến vào, để Tiểu Ngũ lại ngoài cửa.

Cẩu hoàng đế này là đang nghẹn sắp hư rồi đây, tuy không thể trắng trợn xuống tay với nàng, nhưng cân nhắc tới tiểu nha hoàn của nàng không phải chỉ là chuyện một câu nói thôi sao?

Tô Oản Nhan đi theo Cao công công tiến vào, nhìn bóng người màu vàng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hơi cúi người, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh,"Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."

Hành lễ này muốn tinh giản bao nhiêu liền tinh giản bấy nhiêu, nhưng Quý Việt Trạch ngồi trên long ỷ vẫn cười dịu dàng,"Miễn lễ, người đâu, ban thưởng chỗ ngồi."

Cao công công vội vàng để tiểu thái giám chờ ở một bên mang đến một cái ghế nhỏ, đặt ở trước mặt Tô Oản Nhan, Tô Oản Nhan cười cám ơn cẩu hoàng đế, thoải mái hào phóng ngồi xuống,"Tạ hoàng thượng, vừa khéo lúc nãy ở bên ngoài đứng mỏi chân."

Quý Việt Trạch không hổ là người làm hoàng đế mấy năm, nghe vậy, ý cười chỉ cứng đờ một giây, liền khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt kia, không tiếp lời Tô Oản Nhan, ngược lại quan tâm đến thân thể Quý Tiêu Hàn,"Tiêu vương vì nước chinh chiến nhiều năm, lập được chiến công hiển hách, lần này hắn bị thương không chỉ có trẫm cảm giác vô cùng đau lòng, trên dưới cả nước cũng đều hơi tiếc hận, nếu không phải thái y bên này thật sự không có cách trị liệu, trẫm cũng sẽ không bó tay hết cách, chọn ngươi để gả cho Tiêu vương đã hôn mê nhiều ngày, Tiêu vương phi ngươi phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của trẫm nhiều hơn!"

Tô Oản Nhan mỉm cười,"Vâng, thần thiếp tạ hoàng thượng dụng tâm lương khổ."

Đây là nói nàng không xứng với Tiêu vương!

A!

Cẩu hoàng đế nói rất dễ nghe, cái gì mà đau lòng, cái gì mà tiếc hận, cái gì mà bó tay không có cách, nói cho cùng không phải vì kiêng kỵ binh quyền trong tay Quý Tiêu Hàn sao? Cho dù lần này không hạ độc được, chỉ sợ tội danh "trữ binh tạo phản" kia, đã sớm nghĩ kỹ.

Tô Oản Nhan cũng không đi tiếp mấy lời tra hỏi của cẩu hoàng đế, chỉ lẳng lặng nhìn hắn diễn.

Dù sao ở trong mắt cẩu hoàng đế cùng Tô Hoành An, nàng chỉ là một quân cờ dùng để đối phó Tiêu vương, không cần biểu đạt cái nhìn của mình.

Cẩu hoàng đế thở dài một tiếng,"Vị hoàng đệ này của trẫm, tính cách bướng bỉnh, lại là một người dễ nổi giận, nhận định việc gì rồi, nhất định phải cảm thấy mỹ mãn mới bỏ qua, khi còn bé hắn muốn làm đại tướng quân trấn quốc, tiên vương bị hắn quấy rầy tới sợ, liền dỗ hắn chơi, ban cho hắn một đạo thánh chỉ, sau đó mọi người đều cho rằng đạo thánh chỉ kia là thánh chỉ truyền vị tiên vương để lại cho hắn, ngươi nói xem, có buồn cười hay không?"

Tô Oản Nhan yên lặng bóp một khối bánh ngọt, ném vào trong miệng, qua loa gật đầu,"Đúng vậy, thật sự là buồn cười!"

Nếu ngươi thật sự cảm thấy buồn cười, vậy ngươi có bản lĩnh thì đừng có tiếp tục thao túng tâm lý ta nữa đi!

"Nhưng nếu trẫm đã biết hiện nay dân chúng đang có nghi ngờ với việc này, tất nhiên cũng muốn cho người trong thiên hạ một lời giải thích rõ ràng, cho nên, Tiêu Vương phi!" Quý Việt Trạch nhíu mày, đại khái cảm thấy Tô Oản Nhan rất không biết điều, hắn đã nói đến nước này, nàng sao còn không biết nói tiếp?

Tô Oản Nhan vội đem bánh ngọt trong miệng nuốt xuống,"Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp lần đầu tiên tiến cung, lần đầu tiên ăn được bánh ngọt ngon như vậy, nhất thời vênh váo, ngài cũng biết, ta ở Tô phủ đã trải qua những ngày tháng thế nào, nếu không phải Hoàng thượng đại ân tứ hôn ta với Tiêu vương gia, chỉ sợ bây giờ tan còn đang ở Tô phủ ăn cám nuốt rau đây!"

Quý Việt Trạch: "..."

Đường đường là đích nữ Tô phủ, cháu ngoại của phú thương Tấn Châu, ở Tô phủ ăn cám nuốt rau?

Muốn lừa tiền hắn, cũng không thể lừa tiền như vậy!

Tô Oản Nhan nhìn thấy cũng đã đến giờ, còn phải nhanh chóng chạy tới hậu cung lục đục với đám nữ nhân kia, sảng khoái tỏ thái độ,"Xin Hoàng thượng yên tâm, cha ta là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng ngài, ta thân là nữ nhi của hắn, cũng nên vì Hoàng thượng bài ưu giải nạn, ý của ngài ta hiểu rõ, nhất định lập tức hành động."

Hành động cái quỷ!

Với bộ dạng nghi thần nghi quỷ như ngươi, cho dù Quý Tiêu Hàn không lấy được thánh chỉ truyền vị, ngươi lại hại hắn thành như vậy, sớm muộn gì cũng phải triệt hạ ngươi.

Hoàng đế vẫn luôn nói chuyện làm việc đều giữ ba phần giấu bảy phần, gặp được Tô Oản Nhan trực tiếp như vậy, ánh mắt lại thay đổi, nhưng vẫn dùng giọng nói ôn nhu để Tô Oản Nhan rời đi.

Đã tới chỗ của hoàng đế rồi, vậy cũng phải đi bái kiến hoàng hậu một chút, lúc Tô Oản Nhan đi ra từ ngự thư phòng, liền thấy Tiểu Ngũ đối diện với một tiểu cung nữ đang đứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play