Viên Thành Chu đang đứng ở trong sân vui vẻ, chợt nghe được bên người có người lại gần, há mồm liền đòi tiền, "Ông chủ, các huynh đệ đều đã đọn xong rồi, ngài xem tiền công này..."
"Còn có thể thiếu các ngươi sao, hai ngày nữa lại đến, đông gia ta còn chưa bán lương thực này đi đâu, tiền ở đâu ra mà cho các ngươi." Viên Thành Chu tức giận đuôi hết mọi người đi, lại gọi hộ vệ trong phủ tới, trông coi tiểu viện này, một con ruồi cũng không được bay vào.
Tô Oản Nhan và Quý Tiêu Hàn trốn ở một bên nghe được rõ ràng, Viên Thành Chu này cũng không phải thứ tốt lành gì, còn hà khắc khấu trừ tiền công của tiểu nhị!
"Còn chờ bán lương thực rồi mới phát tiền công? Sao hắn không nói luôn là qua năm mới lại đến đây?" Tô Oản Nhan ở chỗ tối nghe xong, tức giận nói.
Quý Tiêu Hàn vỗ vô lưng tiểu vương phi, "Những người này không phải trưởng công của cửa hàng lương thực Viên Ký, tiền công tất nhiên có thể kéo dài. Chờ đến khi trở về, bồn vương bảo Tiêu Nhất đi điều tra nhà bọn họ ở nơi nào, lấy lương thực trả thay cho tiền công cũng giống nhau thôi."
"Ý kiến hay, Viên Thành Chu coi trọng lương thực như vậy, đến lúc đó để cho hắn trông coi cái cửa hàng trống của mình mà khóc đi!" Tô Oản Nhan cũng không khách khí với những người này, thấy đám người đều đi rồi, bọn họ lập tức bay qua, dùng phương pháp giống nhau, không phí chút sức lực liền vận chuyển sạch sẽ cả tòa tiểu lâu toàn là túi gạo.
Trên đường trở về, Tô Oản Nhan toàn thân vui sướng,"Đã nghiền! Quá vui rồi! Quý Tiêu Hàn, về sau chúng ta thật sự có thể xuất đạo, với thủ pháp gây án này của chúng ta, ai có thể địch nổi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT