Triệu Tử Lâm không nhẫn tâm xem.
Cô cùng Tề Dự thương lượng, tuy rằng các người chơi có đạo cụ có thể tạm thời không cần lo lắng đồ ăn.
Nhưng ai biết mặt sau còn sẽ sinh ra cái gì biến cố?
Có lẽ bọn họ còn không hoàn thành nhiệm vụ đã bị đông chết.
Kế tiếp, nhưng không ngừng tìm kiếm dược tề, còn phải tìm điểm che chở.
Có đồng bạn phát hiện không lâu phía trước, mấy vạn tang thi không thể hiểu được đối căn cứ khởi xướng tập kích, chúng nó giống như đang tìm kiếm một món đồ nào đó.
Nghĩ đến đây, nữ nhân ngưng mắt trầm tư, cái tiểu nhân ngư cũng không biết thế nào.
Có lẽ đã sớm……
—
Căn cứ.
Ác liệt cực hàn thời tiết, chiến hỏa bay tán loạn, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc.
Các tang thi giống như cái xác không hồn, chỉ có nguyên thủy công kích bản năng sử dụng chúng, không sợ rét lạnh và tử vong.
Theo thời gian trôi qua, chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Tiếng pháo nổ của nhân loại và tiếng gầm gừ của tang thi hòa lẫn vào nhau, tình hình hỗn loạn.
“Trời ạ……”
Chỉ mặc một cái màu đen miên phục phối hợp với khăn quàng cổ màu trắng, thiếu niên lao lực từ dưới cao áp võng bị tang thi phá hủy trốn đi.
“Không thể chịu đựng thêm nữa, các cô ấy thật đáng sợ.”
Cậu đã đi ra rất xa mà vẫn bị phát hiện.
Gió lạnh như dao, xẻo qua làn da lộ ra bên ngoài, đâm vào cốt tủy.
Nhiệt độ thấp đến mức mọi kiến trúc đều bao trùm một lớp tuyết mỏng.
Tô Lạc thở ra nhiệt khí, dùng bàn tay chống lại môi dưới để sưởi ấm.
Miên phục chỉ có thể che đến cẳng chân của thiếu niên, làn da mềm mại như ngọc chịu không nổi rét lạnh xâm nhập.
Cậu chỉ đi đôi dép lê, bước đi trên tuyết mặt còn bị lún xuống.
Căn bản không thể giữ ấm, mũi chân thiếu niên đã đỏ lên, lông mi bị đóng băng.
Cậu nghĩ đến Êm Đềm khi xử lý xong tang thi, khẳng định lại muốn tới tìm mình tương tương nhưỡng nhưỡng xoxo, dứt khoát chạy đi.
“Ai biết các tỷ tỷ lại đáng sợ như vậy……”
Thiếu niên da thịt tinh tế trắng nõn, hàng năm không thấy ánh sáng, có một vẻ đẹp đặc biệt.
Dù cho bị lớp màu lam của tuyết che phủ hơn phân nửa mặt, vẫn có thể mơ hồ thấy được vẻ đẹp tuyệt sắc của cậu từ cằm nhọn và đường cong cơ thể.
Cậu khom lưng.
Thận trọng xuyên qua những con phố hoang vắng.
Đi ngang qua một siêu thị bị cướp sạch không còn gì, nơi nơi đều không có người.
Tô Lạc sợ hãi đến mức muốn tìm được đồng bạn.
Lại không biết mình trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt trong hoàn cảnh mờ mịt, như một món điểm tâm mới ra lò, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Lạch cạch!”
Thiếu niên bị vướng ngã trong tuyết.
“Ai u,” cậu nhỏ giọng kêu lên, vội vàng che miệng lại, nhìn xung quanh, vỗ vỗ ngực, “Hô, còn tốt không ai nghe thấy.”
Cậu quay đầu lại xem vật thể gì, nhưng tuyết đã che đậy tên đó.
Tô Lạc lay vài cái, thấy màu đen của quần.
Có thể là một thi thể, cậu không dám chạm vào, dùng nhánh cây nhỏ nhẹ nhàng chọc.
Đối phương không phản ứng.
Cậu lại chọc, “Hẳn là đã chết.”
Thiếu niên đứng lên muốn chạy, đột nhiên mắt cá chân bị năm ngón tay lạnh lẽo nắm lấy.
Sợ hãi lan tràn từ từng tấc da thịt, Tô Lạc đông lạnh đến đỏ bừng mắt cá chân, nhanh chóng tái nhợt.
Rũ mắt nhìn, là một bàn tay dính máu nhưng khớp xương thon dài của nam nhân.
Tang thi?
Cậu không nghĩ đến điều này, thiếu niên dùng sức đá, nghe thấy đối phương kêu rên, rất thống khổ cũng rất yếu ớt.
“Cũng tốt, là một người sống.”
Tô Lạc xấu hổ đến nhấp nhấp môi, chột dạ xin lỗi.
“Xin lỗi……”
Ngay sau đó, cậu phủi tuyết trên người và bào ra người bị thương.
Nam nhân có làn da đen bị tổn thương nặng ở trán.
Hắn nhắm chặt mắt, mũi cao thẳng, môi mỏng đã mất màu vì mất máu quá nhiều, trông có vẻ rất nghiêm khắc.
Đó chính là Sở Vị Lâm, người xấu thường ngày cũng có ngày gặp phải tình cảnh như thế này. Cường đại như hắn cũng có thể rơi vào tình trạng này? Nếu không phải do chính mình phát hiện, hắn chắc chắn đã chết.
Nhớ lại những hành vi ác liệt của đối phương, Tô Lạc cảm thấy tức giận.
“Đáng ghét!”
Cậu vừa cất bước đi thì nhận ra Sở Vị Lâm không có phản ứng gì.
Sau vài phút, thiếu niên lạc đường.
Những con phố hoang vắng giống nhau, cậu căn bản không thể phân biệt phương hướng.
Lần thứ hai trở về, cậu thở dài.
Sở Vị Lâm mặc áo khoác màu đen, trên đó còn dính vết máu khô. Hắn có dáng người cao lớn, nặng đến mức khiến Tô Lạc mệt mỏi khi khiêng.
Tô Lạc mệt đến thở hồng hộc mới đem nam nhân đến nơi có thể che chắn gió tuyết.
Cậu ném nam nhân xuống đất.
Thiếu niên ngồi xổm xuống để kiểm tra thương tích, phát hiện có vết rách gần trái tim.
Sở Vị Lâm thở rất nông, gần như không thấy hơi thở, nếu không phải thấy ngực phập phồng, người ta có thể nghĩ hắn đã chết.
Thiếu niên tìm thấy băng gạc và cồn trong một siêu thị gần đó và tiến hành sơ cứu.
Nam nhân cơ bắp rắn chắc nhưng không quá khoa trương, vừa vặn phù hợp.
Tô Lạc quay đầu đi không muốn xem, “Hừ!”
Cậu quấn băng gạc quanh vết thương, miệng lẩm bẩm những câu từ không dễ nghe, lặp đi lặp lại.
Cuối cùng, Sở Vị Lâm tỉnh lại và nhìn vào thiếu niên.
Nam nhân ánh mắt sắc bén, áp bách khiến Tô Lạc gần như không thở nổi.
Tô Lạc nuốt lời “Đồ ngốc” chưa kịp nói ra.
Nam nhân có vẻ còn tiều tụy.
Sở Vị Lâm ngừng thiếu niên hai chân và khuôn mặt, hỏi với giọng khẳng định.
"Cậu là nhân ngư?”
Tô Lạc kéo khăn quàng cổ lên để che miệng, xua tay phủ nhận.
“Không, tôi không phải.”
“……”
Sở Vị Lâm dùng một tay chống sàn nhà, từ từ ngồi dậy dựa vào tường, nhướng mày, nghiên cứu ánh mắt thiếu niên.
Tô Lạc không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này, vừa định rời đi.
Một lực lượng không thể cưỡng lại túm chặt cổ tay cậu, sau đó kéo cậu vào trong vòng tay ấm áp của nam nhân.
Thiếu niên còn định giãy giụa.
Sở Vị Lâm phát ra tiếng “tê” đau đớn, vết thương sau khi băng bó lại bắt đầu chảy máu.
Nam nhân giọng nói trầm thấp, “Cậu đã cứu tôi, lại muốn giết tôi sao?”
Tô Lạc sửng sốt vài giây mới phát hiện mình thật sự vô tình đụng phải chỗ thương tích của đối phương.
“Tôi không có……”
Sở Vị Lâm hít một hơi sâu, gương mặt lạnh lùng lẫn với vẻ mệt mỏi.
“Rất khát, muốn uống nước.”
Thiếu niên vốn định đi, nhưng nam nhân lại hiện ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào hắn.
Tô Lạc cảm thấy không thoải mái, không nhận ra sự điên cuồng ẩn giấu trong ánh mắt sâu thẳm đó.
“Giúp giúp tôi đi, bạn nhỏ.”
“Tôi sẽ đi bên cạnh siêu thị tìm nước.”
Nam nhân trong mắt tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, như muốn bao phủ thiếu niên.
Sở Vị Lâm cố tình hạ thấp giọng nói, nhưng vẫn đầy mê hoặc.
“Không cần.”
Tô Lạc nhăn mày.
“Anh có bệnh không? Đã nói khát nước, lại không cho tôi đi tìm, buông ra, tôi phải đi.”
Cậu không có thời gian phản ứng Đại Sở Tử này.
Thiếu niên miệng nhỏ lầm bầm, nam nhân ấm áp dùng lòng bàn tay chống lên môi cậu.
“Đừng, tang thi tới.”
Tô Lạc chợt không còn tiếng, cậu dùng sức siết chặt tay, trong lòng không tự giác dâng lên một cơn khủng hoảng.
Tiếng tim đập trong không gian yên tĩnh dường như bị phóng đại vô hạn.