Y hiếm khi không mặc bạch y mà đang mặc một thân áo đen. Trong gió mưa, khuôn mặt ôn hoà thường ngày của y nhìn có chút sắc bén. Con ngươi đen nhánh của y chăm chú nhìn ta, hồi lâu sau mới mở miệng, hỏi ta: "Bùi Ứng vì sao không đi cùng đệ?"
Ta cúi đầu nói: "Là đệ muốn tự mình đến xem."
Tuỳ sư huynh nói: "Ai bảo đệ tới?"
Y đến gần cau mày nhìn ta.
Trong cung điện ánh đèn sáng rõ, sắc mặt đế vương trong trướng như tro tàn, mồ hôi lạnh trên trán liên tục tuôn như mưa.
Các cung nhân vốn nên hầu hạ hắn ngổn ngang ngã xuống đất.
"Tuỳ sư huynh." Ta đem Tuần Túc hoá thành một làn khói đen dấu trong tay áo, "Đệ biết mình đang làm gì mà."
Tuần Túc trong mộng nói với ta nó có thể thay Bùi Ứng trút giận. Nó có thể đem oán khí của của dân chúng từng chết ở địa phương này hoá thành ác mộng của quân vương, khiến hắn ở trong sự tra tấn vô hình này mà sống không bằng sống chết.
Ta nghĩ đây quả là một biện pháp tốt, vừa có thể thay Bùi sư huynh báo thù, lại sẽ không hại vào mạng người làm Thiên đạo trách phạt.
Nhưng nếu Bùi sư huynh biết, hơn phân nửa sẽ ngăn cản ta. Huynh ấy không muốn ta xen vào chuyện này quá nhiều, có lẽ sau khi đưa ta về tiên sơn huynh ấy sẽ quay lại báo thù.
Ta không muốn huynh ấy canh cánh chuyện này trong lòng nữa.
Bùi sư huynh bị ta dán bùa ngủ, hẳn là một lúc nữa cũng không tới đây được.
Tuỳ sư huynh bắt lấy cổ tay ta, lực tay y cực lớn, ta nghe được y nói: "Linh tu chỉ cần ra tay với phàm nhân là sẽ có tội."
Đầu ngón tay y hoá ra dây leo chui vào ống tay áo ta, quấn lấy cả cánh tay ta.
Ta bị Tuỳ sư huynh nhìn như vậy luôn cảm thấy mình đã làm sai điều gì, nhưng ta lại nghĩ lần này mình đã làm đúng. Sau vài lần tự trách ta vẫn ngẩng đầu hỏi y: "Vậy những người ở vị trí cao này...làm ra chuyện như vậy không phải cũng có tội sao?"
Tuỳ sư huynh nói; "Là có tội."
Ta nói: "Nếu nó sai, tại sao lại không có hình phạt? Nếu linh tu làm sai có Thiên đạo trừng phạt, phàm nhân kia làm sai, không thể để linh tu quyết định đúng sai sao?"
"Bọn họ không giống đệ." Tuỳ sư huynh nói: "Đệ theo huynh về trước, đem chuyện hung thú nói rõ ràng, lại đem oán khí thu hồi hết lại."
Ta vốn định nói gì nữa, còn chưa kịp mở miệng đã bị Tuỳ sư huynh dùng dây mây trói lại. Y ngự kiếm tới, ta bị y ôm vào ngực, nhìn ống tay áo rộng lớn bay trong gió của y, Tuần chi nói: "Sư huynh, thật xin lỗi."
Ta cũng không biết sai ở đâu, nhưng lỡ làm Tuỳ sư huynh tức giận rồi, hay là nhận lỗi trước rồi tính.
Hơi lạnh của mưa đánh vào mặt ta, ta híp mắt, trên đầu liền có thêm một lá sen thật lớn.
Tuỳ sư huynh nói: "Bùi Ứng cố chấp, Giang Cận lỗ mãng, đệ không nên học những điểm yếu này của hai người đó."
Ta nói: "Vâng."
Tuỳ sư huynh nói: "Hung thú lấy oán khí làm thức ăn, đệ cùng nó kí huyết khế, khó tránh sẽ bị nó ảnh hưởng, hay sớm ngày giải khế là tốt nhất."
Ta nói: "Vâng."
Chờ bay ra khỏi hoàng thành, Tuỳ sư huynh mới đem kiếm dừng tại một gác xép, y cởi dây mây trên người ta, kéo tay ta lên, môi nhẹ nhàng dán vào ngón trỏ của ta.
Y nói: "Chi, đệ không nghe lời huynh nói."
Ta còn chưa nghĩ ra lí do Tuỳ sư huynh ngăn ta lại, cũng chỉ rũ mắt nhìn giày vải đen của mình, không lên tiếng trả lời y.
Tuỳ sư huynh nói: "Tức giận sao?"
Ta nói: "Không."
Tuỳ sư huynh mở tay ra, trong lòng bàn tay y là đoá hoa nhài trắng mà mềm mại.
Y quỳ gối trước mặt ta, nói: "A Chi, đệ không phải thích loại hoa này nhất sao?"
Ta chạm vào cánh hoa kia, lại nhìn Tuỳ sư huynh.
Ta thích hoa nhài vì trên y phục của nương thường có mùi hoa nhài nhàn nhạt như vậy.
Đại sư huynh không biết cái này.
Vì vậy y sẽ không hiểu tại sao ta lại khóc.
- =-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT