Nhìn lại nam nhân trắng trẻo trước mặt, Sở Dung khóe miệng hơi rút, “Anh là Ngô Xán?”
Ngô Xán thẹn thùng cười cười, “Phu nhân, tôi biết ngay là phu nhân trêu tôi mà.”
“Anh đem Phó Niên, Phó Dư nhốt lại rồi? Còn không cho chúng ăn cơm tối?” Sở Dung không có tâm tình cùng với hồ ly tinh nam này đấu trí, cô hiện tại muốn đem thả hai đứa bé ra, vì trong sách có nói, lần giam cầm này sẽ khiến Phó Niên có bóng ma sợ bóng tối, cả đời phải đi trị liệu.
Ngô Xán không rõ Sở Dung vì cái gì gấp gáp như vậy, hắn sững sờ gật đầu, cuống họng cũng quên nũng nịu, “Đúng vậy, hôm nay điểm tâm cũng không cho bọn chúng, cho chúng nhớ lâu.”
Đây là chuyện con người có thể làm sao?
Sở Dung không dám trễ nải, đây chính là tình tiết trọng yếu ảnh hưởng đếm kết cục của cô. Cô hùng hổ vén chăn lên, chịu đựng đầu óc choáng váng, lảo đảo chạy ra bên ngoài, “Dẫn tôi qua đó!”
Ngô Xán mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn vội vàng đuổi kịp Sở Dung.
Người đàn ông vẫn là chạy nhanh so với Sở Dung, Ngô Xán ở phía trước dẫn đường, trên đường đi người hầu nhìn thấy hai người đều dừng tay cúi đầu chào hỏi, Sở Dung nhạy bén phát hiện ra, nhiều ánh mắt của người hầu nhìn cô đều là sợ hãi xen lẫn chán ghét.
“Phu nhân, cô là muốn nhìn bọn chúng hối cải sao? Thật ra việc này cứ giao cho tôi là được rồi, cô...”
Đi thang máy lên tầng năm, lại đi một tầng bậc cầu thang, mới tới nơi giam giữ 2 đứa nhỏ.
Ngô Xán còn dùng âm thanh nũng nịu của hắn líu ríu bên cạnh, Sở Dung đưa tay cắt ngang, “Mở ra!”
Ngô Xán im lặng, ngoan ngoãn móc chìa khóa. mở cửa gác mái chật hẹp này.
Bên trong không có chút ánh sáng nào, bao phủ căn phòng một mảnh đen kịt, trong khoảng thời gian ngắn, Sở Dung không thể nhìn ra người ở chỗ nào.
“Chiếu sáng đi.”
Phòng gác mái này đoán chừng không có đèn, dùng để chuyên môn trừng phạt Phó Niên sợ tối.
Ngô Xán lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin.
Một chùm tia sáng bắn trên mặt đất, Sở Dung theo ánh sáng thấy được trong không khí rất nhiều bụi bặm.
Gác mái không gian không nhỏ, đặc biệt còn chất đống đồ vật, Sở Dung không thấy được hai đứa bé ở nơi nào, cô thăm dò đi vào, kêu tên hai đứa:
“Phó Niên? Phó Dư?”
Ngô Xán ngăn cản Sở Dung: “Phu nhân, bên trong bẩn, cẩn thận đem váy ngủ cô thích nhất làm bẩn.”
Sở Dung không thể chịu nổi Ngô Xán buồn nôn liền nói: “Anh mang Phó Niên, Phó Dư ra đây.”
“Được, giao cho tôi.” Ngô Xán cho rằng Sở Dung lại nghĩ ra cách tra tấn mới, hắn cưng chiều cười cười, “Phu nhân cứ ở nơi này chờ xem.”
Sở Dung ghét bỏ đứng chải tóc, thật sự không thể nhìn thẳng, quá dầu mỡ.
Ngô Xán mặc dù thích kẹp âm thanh thành nũng nịu nhưng khí lực vẫn là không tệ, 1m8, một thân cơ thịt, mấu chốt là hắn đối với việc bắt trẻ con này rất thành thạo, có thể nói là dễ như trở bàn tay. chưa tới một phút đồng hồ, Ngô Xán liền mang theo hai đứa bé ra tới.
Hai đứa bé bị tóm phần gáy, không nhúc nhích tùy ý để Ngô Xán tóm, cũng có thể là do đói quá lâu, không có sức vùng vẫy.
Sở Dung nhìn nghiệp mình đã làm, khẩn trương nuốt nước miếng, nghiệp này sẽ trở thành khoản nợ của mình về sau!
Cô về sau sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi bị hành hạ đến chết.
Sở Dung không dám nghĩ đến kết cục thê thảm của mình, cô đến gần hai bước, muốn nhìn tính huống của hai đứa bé.
“Bọn chúng thế nào?” Sở Dung nhìn hai đứa nhỏ không nhúc nhích, có chút lo lắng.
“Chắc đói nên chóng mặt rồi.” Ngô Xán vô cảm nói.
Thái độ của hắn khiến Sở Dung nhíu máy, cô duỗi hai tay, “ Đưa tôi ôm một đứa. Anh cũng ôm rồi xuống dưới bảo dì nấu cơm làm ít đồ ăn.”
Ngô Xán kinh hãi há to miệng: “Phu nhân, cô muốn ôm bọn chúng?”
Sở Dung không muốn lặp lại lời lần nữa, thò tay đem đứa bé trong tay Ngô Xán, điều chỉnh tư thế, làm Phó Dư đầu dựa lên vai cô.
Nhìn Ngô Xán vẫn giữ nguyên tay cầm Phó Niên, Sở Dung cau mày nói: “Ôm cẩn thận vào.”
Ngô Xán đối với mệnh lệnh của Sở Dung thì hoàn toàn nghe theo, cho dù không hiểu, hắn vẫn học theo tư thế của Sở Dung, đem Phó Niên ôm vào trong ngực.
Một giây sau, Ngô Xán liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“A! Nó biết cắn người!”
Trong lòng của hắn không biết Phó Niên như thế nào tỉnh lại, miệng cắn bờ vai hắn, chết cũng không buông ra.
Ngô Xán định đem Phó Niên ném đi, Sở Dung vội vàng nói: “Đừng, đưa đây cho tôi.”
Phó Niên nhỏ như vậy, nếu như bị Ngô Xán hất ra ngoài, sợ là mạng nhỏ đều không giữ được.
Ngô Xán hoàn toàn nghe theo Sở Dung, cho dù bị cắn đau, vẫn là dừng tay, chỉ là hắn không muốn đem Phó Niên giao cho Sở Dung, “Phu nhân, cẩn thận thằng bé này cắn người, để ta ôm cho.”
Sở Dung: “Không sao, cứ đưa đây cho tôi.”
“Nhả ra.” Ngô Xán đối với Phó Niên không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hắn không có cách nào, chỉ có thể lấy tay cứng rắn gỡ răng của Phó Niên ra.
Sở Dung nhìn đều không có tình người, nguyên chủ cùng quản gia cấu kết với nhau làm việc xấu, nam chủ quanh năm đi công tác, trong nhà liền trở thành thiên đường của đôi cẩu nam nữ này, hai đứa bé ở trước mặt liền đến cả súc sinh cũng không bằng.
“Để ta.” Sở Dung nhìn không được, đem Phó Dư đang ngủ cho Ngô Xán, cô thò tay ôm lấy Phó Niên, Phó Niên như có kỳ tích mà phối hợp với Sở Dung, buông lỏng hàm răng đang cắn Ngô Xán.
Sở Dung còn tưởng rằng bời vì ấn tượng của mình ở trong lòng Phó Niên không quá kém, kết quả không nghĩ tới vừa tiếp được Phó Niên, tiểu gia hỏa này liền hung hăng cắn cánh tay của Sở Dung.
Sở Dung không hề phòng bị mà bị cắn một phát, đau đến mức cả người cô run rẩy.
“Phu nhân!” Ngô Xán thấy thế, phẫn nộ kéo tay Phó Niên, định đem bé kéo xuống.
“Đừng.” Sở Dung nhịn đau nói, “Không đau, xuống dưới gọi di làm ít đồ ăn.”
Ngô Xán không thể tin mà nhìn Sở Dung: “Phu nhân, cô hôm nay làm sao vậy? Tại sao lại tha thứ dễ dàng cho tiểu súc sinh này?”
Mở miệng là lại tiểu súc sinh, mặc dù biết Ngô Xán cũng là bị nguyên chủ dung túng thành như vậy, nhưng cô vẫn cả giận nói: “Anh gọi ai là tiểu súc sinh? Anh chẳng là cái thá gì cả, tôi bảo anh đi gọi dì nấu cơm, đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba.”
Sở Dung trước giờ chưa bao giờ ở trước mặt Ngô Xán lộ ra thần sắc lạnh lẽo như vậy, Ngô Xán sững sờ, không nói gì, xuống lầu tìm dì nấu cơm.
Sở Dung chậm rãi ngồi xổm xuống ôm Phó Niên, đứa bé sáu tuổi, gầy tong teo, Sở Dung không nhìn được mặt bé, chỉ có thể nhìn thấy cái gáy quật cường.
Phó Niên cắn đến mức thân thể căng thẳng, run nhè nhẹ.
“Phó Niên.” Sở Dung thở sâu, nhịn đau nói: “Cùng mẹ xuống dưới ăn cơm, được không?”
Trên thực tế, hầu hết những cậu bé ở độ tuổi của Phó Niên đều cao khoảng một mét hai trở lên, nhưng vì suy dinh dưỡng lâu ngày, lại thường xuyên bị Sở Dung sai khiến làm việc nặng từ lúc sáng sớm, cuộc sống ăn không ngon ngủ không yên khiến cho Phó Niên cao chưa đến một mét, cả tay và chân gộp lại cũng không to bằng cánh tay người lớn.
Sở Dung hiểu rõ Phó Niên oán hận mình sâu sắc thế nào, nhưng cô cũng biết, Phó Niên đã lấy hết dũng khí để cắn mình. Nếu như người cậu cắn là nguyên chủ, không biết cô ta sẽ bày đủ trò tra tấn cậu thế nào. Chắc hẳn Phó Niên cũng biết rõ điều này, nhưng cậu nhóc vẫn chọn cách này để phát tiết tổn thương trong lòng, đả thương địch thủ một nghìn tự tổn tám trăm.
Sở Dung để cậu trút giận, cùng lắm thì để cho đứa trẻ cắn đứt một miếng thịt, còn tốt hơn sau này là bị bố nó đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng Phó Niên không thực sự cắn đứt một miếng thịt của cô, sau khi cắn Sở Dung chảy máu hàm răng cậu đã buông lỏng ra.
“Bà không phải mẹ tôi.”
Giọng nói yếu ớt nhưng đầy bướng bỉnh quật cường, kiên quyết bày tỏ suy nghĩ của mình. Sau khi cắn xong, Phó Niên ôm lấy đầu gối cuộn người thành một quả bóng, cậu biết mình sẽ bị đòn nên bình tĩnh đón nhận. Tư thế phòng thủ như một con nhím nhỏ chờ Sở Dung xử tội.
Cánh tay Sở Dung đã rớm máu, nhưng vết thương bị cắn của cô không là gì so với vết thương nguyên chủ gây ra cho hai anh em Phó Niên và Phó Dư, cô có thể kêu đau nhưng không thể kêu oan.
Phó Niên ôm chặt thân mình, yên lặng chờ trận đòn tàn nhẫn của Sở Dung, nhưng những cái tát và móng tay không đáp xuống như trong tưởng tượng của cậu, cũng không có ai cốc đầu hay nhéo tay cậu. Chỉ có một hơi thở mát lạnh phủ lên người cậu, cậu cắn chặt răng kiềm chế sự run rẩy của bản thân, nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không ập đến, ngược lại còn bị người ta nhẹ nhàng bế lên.
Hả?
Đã lâu rồi chưa được ai ôm, Phó Niên ngây ngẩn cả người, cậu vô thức ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhọn mà mình quen thuộc nhất. Bởi vì rất nhiều lần cậu không chịu nhận sai, lúc ngẩng đầu nhìn lên người phụ nữ đang tức giận mắng mình, chỉ thấy chiếc cằm nhọn này, giống như một mụ phù thủy.
Là Sở Dung, Sở Dung ôm cậu lên!
Không hẳn là ôm, nói đúng hơn là bê cậu lên.
Khuôn mặt nhỏ gầy nhom của Phó Niên tràn đầy vẻ không thể tin, cô ta định làm gì đây? Sao lại ôm cậu?
Phản ứng đầu tiên của Phó Niên chính là Sở Dung lại nghĩ ra cách gì mới để hành hạ cậu, chẳng hạn như bế cậu lên rồi ném xuống lầu, hoặc là. . .
Phó Niên còn nhỏ nhưng vì bị Sở Dung ngược đãi trong thời gian dài nên đã sớm trưởng thành, không giống một đứa trẻ ở độ tuổi này, cậu có hàng ngàn suy đoán về hành vi của Sở Dung, mỗi suy đoán đều là hành động điên rồ mà Sở Dung làm với cậu. Tuy nhiên, khi Phó Niên đang đoán đến khả năng thứ mười bốn, Sở Dung đã đặt cậu xuống. Vì đã xuống đến nhà ăn ở lầu một, mục đích của Sở Dung đã đạt được nên cô không cần phải tiếp tục bế Phó Niên nữa.
Trên bàn ăn đã bày bữa sáng nóng hổi, dì nấu ăn vẫn luôn hâm nóng thức ăn chờ khi nào hai cậu chủ được bà chủ thả ra là có thể ăn được đồ ăn ấm áp.
Ngô Xán xuống lầu trước, đặt Phó Du lên ghế theo lời của Sở Dung và lặng im đứng một bên.
Thịt viên nhỏ Phó Dư ngồi chờ bên cạnh bàn ăn mà như ngồi trên đống lửa, vì Ngô Xán vẫn đang đứng bên cạnh nên cậu không dám thò tay lấy đồ ăn.
Thấy bóng dáng Phó Niên xuất hiện, Phó Dư kinh ngạc nhảy khỏi ghế muốn đi tìm anh trai, nhưng khi nhìn thấy Sở Dung khoanh tay đứng sau lưng Phó Niên, cậu ngay lập tức dừng lại, vẻ mặt vui vẻ cũng biến mất không thấy tăm hơi.
“A! Mẹ. . .” Phó Dư trốn đằng sau cánh tay Phó Niên, hiển nhiên là rất sợ Sở Dung.
Sở Dung nhìn bàn cơm tinh xảo ngon miệng trước mặt, nhẹ giọng phân phó: “Mang hai ly sữa bò nóng tới đây.”
Dì nấu cơm - dì Vân đáp một tiếng rồi quay người vào bếp hâm nóng sữa.
“Lại ăn cơm đi.” Thấy hai đứa bé vẫn đứng bất động tại chỗ, Sở Dung vỗ nhẹ bờ vai của hai đứa, chỉ về phía bàn ăn.