Yêu Hậu

Chương 1


2 tháng


1.

Thái giám tổng quản sai người đến báo tin nói Trịnh quý phi đang dây dưa với Hoàng thượng ở thư phòng, để lần này Hoàng thượng tới phía nam du tuần dẫn nàng cùng đi.

(Du tuần: vua đi xem xét tình hình khu vực.)

Ta đặt sổ sách xuống, nhìn lên, “Nàng ta nghĩ nam tuần là du lịch sao?”

Tiểu thái giám thuận theo ý ta trả lời: “Người đó xuất thân thường dân, sao giống Hoàng hậu nương nương được, trong lòng nương nương chỉ nghĩ đến thiên tai.”

Ta để Gia Ý cô cô xoa gáy cho ta, dạo gần đây, ta bị Trịnh Hân Du làm cho tức đến đau đầu.

Nàng ta rất lợi hại, hai năm trước với hiện tượng Thất Tinh Liên Châu, nàng ta bất ngờ xuất hiện trong buổi lễ cầu mưa mang đến cơn mưa dầm mấy chục ngày, lập tức được người đời tôn sùng là Thánh Nữ, được hoàng đế phong làm phi tử.

(Thất Tinh Liên Châu: hiện tượng 7 thiên thể trong hệ mặt trời xếp thẳng hàng.)

Chỉ hai năm ngắn ngủi đã sinh được một trai một gái, không quyền không thế nhưng leo lên được vị trí quý phi.

Mà hiện giờ con trai nàng vừa mới sinh ra, còn chưa biết nói nhưng đã muốn vị trí Thái tử của trưởng tử của ta.

Hoàng thượng cũng nhất thời hồ đồ, thế mà lại cho người bóng gió hỏi ta liệu tương lai có muốn Cự Nhi làm một vương gia nhàn tản hay không.

Ta vừa tức vừa buồn, nhưng nghĩ đến mặt mũi của Hoàng thượng nên chỉ những lúc riêng tư mới kể khổ với Gia Ý:

“Bổn cung sinh ra là đích nữ của Quốc công phủ, mới vào cung đã làm Thái tử phi. Hoàng thượng đăng cơ, bổn cung cũng lên làm chủ hậu cung, dựa vào đâu mà muốn nhi tử của ta phải cúi đầu xưng thần với người khác?”

Nếu nói Cự Nhi không bằng những hoàng tử khác thì thôi, nhưng chỉ vì Hoàng thượng sủng ái một phi tử mà Cự Nhi phải thoái vị nhường chỗ cho một đứa trẻ còn đang nằm trong tã lót, ta không thể phục được.

“Nồ tỳ nghĩ Hoàng thượng cũng hiểu rõ điều này nên chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ chưa vội vàng hành động. Nương nương đừng đau lòng vì chuyện này.”

Gia Ý khuyên giải an ủi ta, nàng là nha hoàn hồi môn theo ta từ Quốc công phủ tới, ngần ấy năm nay luôn chăm sóc rất tốt cho ta.

Mà một chuyện khác Trịnh Hân Du khiến ta tức giận là:

Năm nay sáu châu ở Giang Nam có nạn úng, thu hoạch vụ mùa đương nhiên sẽ giảm. Mấy tháng nay ta đã ra lệnh cho hậu cung phải ăn mặc tiết kiệm, mục đích là để tích cóp chút tiền, chờ sau khi thu hoạch sẽ cứu tế nạn dân.

Nhưng vừa nãy mới tính xong sổ sách, ta phát hiện chỉ có cung của nàng ta là xa hoa lãnh phí, coi lời ta nói như gió thoảng bên tai.

Hậu cung ba nghìn giai lệ, đủ mỹ nhân đua nhau khoe sắc, sao Hoàng thượng lại sủng ái một nữ tử điên khùng thế này?

Ta không thể nghĩ ra. Trước Trịnh Hân Du từng có Từ phi là bạn thân của ta, dù văn võ song toàn, khuynh quốc khuynh thành cũng chưa từng được sủng ái như vậy.

Ta còn từng trêu đùa Từ phi, đường đường là tiểu thư của Đại tướng quân Trấn Quốc, cuộc thi đua ngựa vào mùa săn hàng năm luôn giành được hạng nhất trong đám nữ quyến, thế mà lại thua dưới tay một con nha đầu dân dã không đọc nổi tứ thư ngũ kinh.

Từ phi rót trà cho ta, tính tình sảng khoái khiến nàng chưa bao giờ cảm thấy buồn: “Hoàng hậu nương nương còn tôn quý hơn cả tần thiếp, chẳng phải kết quả cũng chỉ rảnh rỗi ở cung của tần thiếp sao?”

"Từ Tố Tố!" Những lúc riêng tư, ta luôn gọi hẳn tên của nàng, “Nếu không xin tha, bổn cung sẽ đích thân vả miệng ngươi!”

“Dạ, dạ, dạ, tần thiếp biết sai rồi thưa Hoàng hậu nương nương.”

Hồi nhỏ ta mắc nhiều bệnh, cơ thể Từ Tố Tố khỏe mạnh, có văn có võ. Khi đám công tử quý tộc và thiên kim khuê các đi chơi, nàng luôn chăm sóc cho ta, cứ thế hai ta đã là bạn thân thiết hai mươi năm.

Nhưng Từ Tố Tố sẽ nhường ta, còn Hoàng thượng thì không.

Hắn như không nhìn thấy những uất ức ta phải chịu, trái lại luôn nói Trịnh quý phi trời xa đất lạ, không thân không thích, muốn ta chăm sóc an ủi nàng.

Có lúc ta sẽ không nhịn được tranh luận: “Đã là Thánh Nữ thì cần gì kẻ phàm phu tục tử như thần thiếp quan tâm?”

Sau đó Trịnh Hân Du sẽ đáng thương rơi nước mắt, ngoài miệng thì nói Hoàng hậu nương nương đã rất quan tâm tần thiếp rồi, nhưng lại bày ra dáng vẻ như bị ta bắt nạt vậy.

Ta không hiểu vì sao nàng lại làm thế. Ta chưa bao giờ bắt nạt nàng ta, thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện đó.

Khi còn ở phủ, mẫu thân của ta là chính thất lo liệu cho cả nhà, chưa bao giờ ức hiếp mấy vị di nương.

Lúc đó bà đã dạy ta, chúng ta không thể so sánh với những người bình thường, hôn nhân bao gồm rất nhiều thứ, liên quan đến lợi ích, quyền lực, thế nên vì tranh giành tình cảm mà khiến thiên hạ chê cười là không nên.

Cho nên khi còn là Thái tử phi ở Đông Cung, ta đối xử rất rộng rãi với mấy Lượng viên, Lương đệ. Sau khi được sắc phong làm Hoàng hậu cũng đối xử bình đẳng, không muốn giẫm đạp ai xuống dưới chân.

(Lương viên, lương đệ là trắc phi của Thái tử.)

Ta đã là Hoàng hậu của một nước, sao phải để ý tới đám oanh oanh yến yến đó?

Cho nên lúc đầu ta cũng không để ý tới hành động kỳ lạ của Trịnh Hân Du.

Thanh giả tự thanh, ta lười phải giải thích, không ngờ vì thế mà sau này biến thành đại họa. 

(Thanh giả tự thanh: người ngay thẳng thì không phải giải thích.)


 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play