Hôm nay Lý Khinh Diêu mời tổng cộng năm người, ba nữ hai nam. Ba cô gái hồi đó rất thân thiết với Hướng Tư Linh, còn hai bạn nam đều là những người có tính cách cởi mở hoạt bát, rất được mọi người yêu mến.
Khi hai người đến phòng riêng thì đã có ba người tới, không lâu sau mọi người đều đến đông đủ. Hôm nay Lý Khinh Diêu mời khách, mà cô lại rất giỏi ăn nói nên bầu không khí nhanh chóng trở nên sôi động.
Một cô gái hỏi: “Lý Khinh Diêu, hôm nay sao tự dưng lại mời tụi tớ đi ăn thế?”
Lý Khinh Diêu đã chuẩn bị sẵn lý do, đặng nói: “Trước đây Mã Hồng Quân từng mời mọi người hai lần rồi mà? Tớ nhận ra mấy năm qua ít liên lạc với mọi người, chính ra là không nên như vậy. Hôm nay đúng lúc các cậu có thời gian nên tớ mời mọi người ăn một bữa. Lần sau mọi người đông đủ, chúng ta lại cùng nhau tụ tập.”
Biết Trần Phổ “bạn trai” cô cũng là đồng nghiệp của cô, mọi người lại khen không ngớt lời. Nào là cảnh sát đáng kính nhất đấy, rồi là Trần Phổ chắc chắn là nam thần của cục. Tuy nhiên cũng có những bạn nữ quan sát ngoại hình và phong thái của Trần Phổ, để ý đến bộ đồ hiệu đắt tiền mà anh đang mặc rồi lặng lẽ tặc lưỡi, cảm thấy Lý Khinh Diêu không hổ là Lý Khinh Diêu, mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta phải trầm trồ.
Mọi người lại tiếp tục tán gẫu về công việc và cuộc sống hiện tại. Lý Khinh Diêu còn kể vài câu chuyện thú vị trong quá trình điều tra vụ án, khiến bầu không khí ngày càng nóng lên. Mọi người đều cảm thấy Lý Khinh Diêu đã thay đổi, không còn lạnh lùng như hồi cấp ba. Ai cũng thấy bất ngờ nhưng rồi lại cảm thấy đó cũng là lẽ đương nhiên, dù sao mọi người đều đã trở nên chín chắn và khéo léo hơn mà.
Còn bạn trai cô thì lại kiệm lời, liên tục rót trà gắp thức ăn cho cô, nhìn là đã biết tốt tính và rất chiều chuộng Lý Khinh Diêu. Nhưng mọi người ai cũng cảm thấy hợp tình hợp lý. Bởi vì trước đây thần đồng lạnh lùng Lạc Hoài Tranh cũng đã cư xử như vậy khi ở bên cạnh Lý Khinh Diêu. Nhưng bây giờ mọi người đều biết ý cho nên không nhắc đến Lạc Hoài Tranh nữa.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng xoay quanh chủ đề không thể thiếu trong mỗi buổi họp lớp: Ai là người thành công nhất bây giờ?
Lý Khinh Diêu chỉ chờ cơ hội này, cô mỉm cười nói: “Tất nhiên là Hướng Tư Linh rồi. Gần đây tớ còn gặp cậu ta vài lần, giờ cậu ta đã là người phụ trách Tập đoàn Hoa Dự rồi, lại còn xinh đẹp hơn xưa nhiều. Thực ra cậu ta vốn đã xinh đẹp rồi nhỉ? Chỉ là hồi cấp ba cậu ta không biết sửa soạn thôi.” Mấy câu cuối cùng là hỏi cô gái ngồi bên cạnh cô, vì hồi đó cô gái ấy rất thân thiết với Hướng Tư Linh.
Cô gái nói: “Đúng thế. Hồi đấy cậu ấy không biết ăn mặc. Năm lớp Mười, gia đình cậu ấy vẫn còn khó khăn, tiền tiêu vặt còn không có. Đến năm lớp Mười Một, nghe nói mẹ cậu ấy kinh doanh quần áo, gia đình bỗng nhiên phất lên. Lúc đó cậu ấy thường cho chúng tớ rất nhiều đồ ăn và đồ dùng học tập, cũng dùng điện thoại loại mới nhất. Nhưng hình như cậu ấy ít mua quần áo mới lắm, cũng không thích chưng diện. Có lần, mẹ tớ mang hai lọ nước hoa từ Hồng Kông về cho tớ, tớ định chia cho cậu ấy một lọ, nhưng cậu ấy nhất quyết không lấy. Cậu ấy bảo mình không dùng những thứ đó, cứng đầu lắm.”
Trong số các bạn học, có người đã nghe tin về cái chết của La Hồng Dân, cũng có người hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại của Hướng Tư Linh, ai nấy đều thổn thức. Chẳng ai mà ngờ chú vịt xấu xí hồi xưa giờ lại vừa giàu có vừa xinh đẹp. Tuy rằng cuộc đời cô ấy hơi gập ghềnh, bố ruột lẫn bố dượng đều qua đời, nhưng cô ấy đã trở thành nhân vật mà những bạn học như họ khó với tới.
Lý Khinh Diêu hỏi các cô gái, “Tớ nhớ hồi cấp ba các cậu thân nhất với cô ấy nhỉ? Sau này mọi người còn giữ liên lạc không?
Ba cô gái nhìn nhau rồi lắc đầu.
Một cô gái nói: “Thực ra sau khi Lạc Hoài Tranh gặp chuyện, bẵng đi một thời gian cậu ấy mới tới trường. Từ đó về sau, cậu ấy không nói chuyện với chúng tớ nữa. Chúng tớ…cũng không nói chuyện với cậu ấy.” Nói xong, cô ấy còn nhìn sắc mặt của Trần Phổ.
Trần Phổ mỉm cười, nói: “Không sao đâu. Không cần phải ngại ngùng, tôi không để ý đâu. Lạc Hoài Tranh đã là chuyện của quá khứ rồi.”
Lý Khinh Diêu liếc anh một cái.
Tim Trần Phổ lỡ một nhịp, nhưng sắc mặt càng thản nhiên hơn.
Mọi người đều cười. Có người nói sao anh không nói sớm, hồi nãy có vài lần suýt nhắc đến Lạc Hoài Tranh, em phải vội vã kìm lại. Còn có người thì khen bạn trai Lý Khinh Diêu đối xử rất tốt với cậu ấy.
Mọi người lại tiếp tục nói về Hướng Tư Linh. Một cô gái khác lên tiếng: “Thực ra sau khi tốt nghiệp cấp ba, tớ đã thử liên lạc với cậu ấy vài lần, nhưng cậu ấy không trả lời tớ. Nghĩ lại mới thấy Hướng Tư Linh cũng khổ lắm. Không biết bây giờ sức khỏe cậu ấy đã khá hơn chưa. Nhưng giờ cậu ấy có tiền rồi, chắc là có thể chăm sóc sức khỏe tốt hơn.”
Lý Khinh Diêu: “Sức khỏe cậu ấy không tốt á? Lần trước tớ còn nghe cậu ta nói ngày nào cậu ta cũng tập gym, còn bơi rất khá nữa mà.”
Cô gái đó không trả lời. Một cô gái khác nói: “Đúng thế, Hướng Tư Linh khỏe như voi cơ mà? Trước đây mỗi lần tham gia Hội thao cậu ấy đều đạt giải đấy bà ơi.”
Lý Khinh Diêu: “Sao tớ không có ấn tượng gì nhỉ?” Hai bạn nam kia cũng nói là không có ấn tượng.
Nhưng cô gái kia vẫn khăng khăng, “Do các cậu không để ý đấy thôi. Thực ra trước khi chơi thân với cậu ấy, tớ cũng để ý cậu ấy giỏi thể thao. Năm nào cậu ấy cũng tham gia Hội thao và đạt được giải cao. Cho đến học kỳ một năm lớp Mười Một, khi tớ cùng cậu ấy tham gia Hội thao, buổi sáng chạy 3000 mét, buổi chiều chạy 1500 mét và lần lượt giành được hạng tư và hạng ba, tớ mới biết cậu ấy giỏi thế nào. Nhưng tớ nhớ rất rõ, năm đó Lý Thu Anh lớp mình giành được giải nhất chạy 3000 mét nữ, 800 mét nữ và 4×100. Triệu Hạo Thần và các bạn nam khác cũng giành được rất nhiều giải nhất. Lúc đó mọi người chỉ chú ý đến các cậu ấy, tất cả các bản tin đều viết về các cậu ấy, ai thèm để ý đến Hướng Tư Linh? Hơn nữa, cậu ấy chạy xong thì trốn vào một góc, không nói chuyện với mọi người, cũng không khoe khoang thành tích.”
Cô ấy nói như vậy, Lý Khinh Diêu và những bạn học khác dường như đều nhớ ra.
Mọi người đều im lặng. Quả thật, khi còn đi học, luôn có một số người giống như tấm nền tối, dù họ làm gì, tốt hay xấu, đạt được thành tích gì, gặp khó khăn gì cũng chẳng ai để ý và quan tâm. Bởi vì họ quá tầm thường, tầm thường đến mức nhạt nhòa. Trong tuổi trẻ tươi sáng rực rỡ, tầm thường và bình thường chính là tội lỗi, thế nên sao mọi người có thể dành một chút chú ý cho người ấy được?
“Đúng rồi.” Một cô gái khác cũng nói: “Tớ cũng nhớ ra rồi, cậu ấy chạy giỏi cực. Thế mà cậu lại bảo sức khỏe cậu ấy không tốt là sao?” Cô ấy hỏi cô gái nói Hướng Tư Linh không khỏe.
Cô gái đó trả lời: “Thế á? Tớ nhớ suốt năm lớp Mười Một, Hướng Tư Linh xin nghỉ học nhiều lắm. Lúc nào cũng bị cảm, có hôm xin nghỉ một ngày, có hôm xin nghỉ hai ngày. Có lần vào học kỳ hai lớp Mười Một, cậu ấy xin nghỉ hẳn nửa tháng, nói là nhập viện, nhưng lần đó là mổ ruột thừa. Khi đi học lại, sắc mặt cậu ấy trắng như tờ, đi không vững. Suốt khoảng thời gian đó, ngày nào tớ cũng phải đến nhà vệ sinh cùng cậu ấy, sợ cậu ấy ngất xỉu ra đấy. Thế nên tớ mới nghĩ cậu ấy không khỏe. Tớ từng hỏi cậu ấy có phải do thể trạng yếu nên hay ốm đúng không, cậu ấy cũng không phủ nhận.”
Có một bạn nam vỗ bàn, “Chắc chắn là do thể trạng yếu nên mới phải tăng cường luyện tập.” Nói vậy nghe cũng có lý.
Mọi người ngộ ra.
Lý Khinh Diêu và Trần Phổ im lặng lắng nghe mọi người hồi tưởng, đa phần đều là những chuyện liên quan đến Hướng Tư Linh. Nhiều khi hai người sẽ chêm vào một hai câu để dẫn dắt câu chuyện.
Buổi họp lớp kết thúc, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu liền quay về cục cảnh sát và bắt tay điều tra hồ sơ bệnh án năm đó của Hướng Tư Linh.
Sáng hôm sau đã có kết quả điều tra.
Bảy tám năm trước, các bệnh viện chính quy trong thành phố đều đã triển khai số hóa hồ sơ, tất cả dữ liệu đều được lưu trữ. Viêm ruột thừa chỉ là một ca tiểu phẫu phổ biến, bệnh viện chính quy nào cũng có thể thực hiện. Hai người điều tra bảy tám bệnh viện gần nhà Hướng Tư Linh, nhưng không điều tra ra bất kỳ hồ sơ phẫu thuật và nhập viên của cô ta.
Thế là Trần Phổ mở rộng phạm vi điều tra đến các bệnh viện toàn thành phố, nhưng vẫn không có thu hoạch.
Họ lại liên lạc với giáo viên năm đó. Sau khi được nhắc, giáo viên cũng nhớ ra có chuyện như vậy. Hướng Tư Linh xin nghỉ ốm nửa tháng, còn nộp cả giấy xác nhận nhập viện. Nhưng giáo viên không nhớ cụ thể là bệnh viện nào, còn giấy xác nhận thì đã thất lạc từ lâu rồi.
Trần Phổ nói: “Hồi đấy cô ta không nhập viện thì lấy đâu ra xác nhận nhập viện?”
—Hết chương 93—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT