Biên giới Vân Nam.

Ban ngày nóng như cái lò, ban đêm lạnh như băng.

Trần Phổ đứng trước gương bồn rửa mặt, bình tĩnh kéo khóa áo gió, còn Châu Dương Tân nằm trên giường lướt điện thoại.

Chuyến công tác lần này chỉ có hai người họ thuộc Đội hai, nên ở chung trong một căn phòng tiêu chuẩn. Năm ngày trôi qua nhanh như thoi đưa, cuối cùng cũng đã tìm ra được tung tích của Lộ Tinh và Lý Mỹ Linh.

Quả nhiên hai người họ đã vượt biên trái phép. Băng đảng buôn lậu người bị cảnh sát địa phương bắt được đã thừa nhận có một nam một nữ sêm tuổi hai người kia đi theo xe của chúng vượt núi vượt biên vào bốn ngày trước.

Trần Phổ lấy ảnh ra cho tên buôn người nhận diện. Tên buôn người nhận ra Lộ Tinh, còn Lý Mỹ Linh vì nắng to, nên bà ta mặc kín mít từ đầu tới chân, đội mũ đeo khẩu trang và kính râm. Nhưng dựa vào cách ăn mặc và vóc dáng, thì có lẽ chính là cùng một người.

Cảnh sát cũng đã tìm thấy căn nhà nhỏ hai người họ ẩn náu tại một ngôi làng biên giới nơi. Bên trong lộn xộn, hộp mỳ tôm, giấy vệ sinh nằm ngổn ngnag, còn có bao cao su đã qua sử dụng. Mẫu DNA thu được tại hiện trường trùng khớp với DNA của hai người họ.

Công việc tiếp theo khá phức tạp, vì phải nhờ cảnh sát nước láng giềng hỗ trợ truy bắt. Nhưng phía cảnh sát nước láng giềng điều tra khá chậm, cả một ngày trôi qua mà vẫn không có tin tức gì từ họ. Còn cảnh sát nước ta muốn xuất cảnh làm nhiệm vụ thì phải mất thời gian làm thủ tục.

Cuối cùng, những cảnh sát được cử đi công tác đã mắc kẹt tại biên giới.

Trần Phổ rửa mặt xong lên giường, Châu Dương Tân hỏi: “Phổ này, cậu có muốn ra nước ngoài làm nhiệm vụ không?”

Đây cũng là lần đầu tiên hai người làm nhiệm vụ này.

Trần Phổ chống một tay lên giường, trầm ngâm, nói: “Tùy, nghe chỉ huy.”

Dù Châu Dương Tân là đàn ông thì thi thoảng cũng ngẩn ngơ trước phong thái của Trần Phổ. Ví dụ như lúc này.

Chiếc áo gió màu đen tôn lên vóc dáng cao gầy của Trần Phổ. Vải đen giúp làn da anh trắng hơn. Thực ra khi Trần Phổ mới vào Đội, da anh rất trắng, phơi gió phơi sương suốt ngày nên mới đen như bây giờ. Nhưng dù là vậy, anh vẫn trắng hơn những cảnh sát bình thường. Có người phơi nắng không đen, chỉ cần che chắn một chút là lại trắng như thường, có ganh tị cũng vô ích thôi.

Dạo này Trần Phổ thường hay cau có, hiếm khi cười. Chắc đàn ông lạnh lùng trông đẹp trai hơn đây mà. Mấy cô gái trẻ ở cục cảnh sát Vân Nam lén gọi Trần Phổ là “Trần Border Collie” (*). Châu Dương Tân nghĩ bụng, này là đang chửi cậu ấy còn gì? Nhưng nhìn mấy cô ấy cười khúc khích, ánh mắt thẹn thùng, anh lại cảm thấy mình không hiểu được tâm lý con gái. Dù sao thì Châu Dương Tân anh đến cả cái biệt danh “Teddy” còn chưa sở hữu được nữa là.

Nhưng dù ghen tị là vậy, Châu Dương Tân vẫn quan tâm đến tâm trạng đội trưởng. Thực ra Trần Phổ không biểu hiện rõ ràng, anh làm việc nghiêm túc, ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ, hợp tác tích cực với cảnh sát Vân Nam và cảnh sát nước ngoài. Trần Phổ cũng là người đầu tiên phát hiện ra căn nhà mà Lộ Tinh và Lý Mỹ Linh ẩn nấp.

Nhưng Châu Dương Tân là ai cơ chứ? Tâm lý tội phạm là sở trưởng của anh, anh nhanh chóng nhận ra được sự bất thường từ các dấu vết nhỏ nhất.

Trước đây, Trần Phổ thường hay chơi điện thoại sau khi tan làm, thi thoảng còn bị chọc cười, thường chia sẻ những video hài hước cho đồng nghiệp. Nhưng tối mấy hôm nay hai người nằm trên giường, ai chơi điện thoại của người nấy. Trần Phổ cứ như một cái xác chết nằm im lìm. Mấy lần Châu Dương Tân nói chuyện với anh, anh cũng không nghe thấy.

Trong công việc cũng thế, tuy Trần Phổ vẫn giỏi giang, làm việc có hiệu quả nhưng mặt mày anh cứ như sắp khóc đến nơi, giống y như bây giờ. Nếu để ý sẽ thấy toàn thân anh bao phủ bởi một lớp khí lạnh không ai dám lại gần. Châu Dương Tân chưa từng gặp phải tình huống thế này. Trần Phổ giỏi giang, kiêu ngạo, nhưng luôn hết lòng với anh em trong đội, thậm chí còn bỏ cả tiền túi.  

Ấy vậy mà hôm qua, Châu Dương Tân muốn mời anh ăn một bữa lẩu nổi tiếng số một ở đây, Trần Phổ lại mệt mỏi nói rằng không muốn đi, còn bảo ăn lẩu nóng trong người. Cuối cùng Châu Dương Tân bất đắc dĩ nói, tôi mời. Nhưng anh vẫn không chịu đi, bình thản ăn hết suất cơm hộp mà hai người đã chán ngấy.

Từ đó Châu Dương Tân đã suy luận ra: Trần Phổ đã gặp phải chuyện gì đó.

Châu Dương Tân sử dụng phương pháp loại trừ. Xác nhận:

Về việc điều tra vụ án, ban đầu tuy Trần Phổ gặp khó khăn, nhưng Châu Dương Tân và anh đã làm đồng nghiệp nhiều năm, sai sót trong phương hướng điều tra chỉ là chuyện cỏn con. Hơn nữa chính Trần Phổ và Lý Khinh Diêu là những người đầu tiên phát hiện ra Lộ Tinh và Lý Mỹ Linh chạy trốn, coi như cũng lập được công. Vì vậy, loại trừ khả năng là chuyện công việc.

Về mặt tài chính lại càng không thể, Trần Phổ chính là phú ông được mọi người công nhận.

Thế thì chỉ còn…Châu Dương Tân nhìn anh chằm chằm, hỏi một câu chấn động: “Cậu thất tình à?”

Trần Phổ đang uống nước trong bình giữ nhiệt suýt nữa bị sặc, ho sù sụ. Dưới đôi mày đen, ánh mắt anh lạnh và sáng: “Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Nhìn ra chứ sao, ai đấy?”

Trần Phổ quay mặt đi, tiếp tục uống nước, nói: “Không có. Tôi làm gì tiếp xúc được với cô gái nào?”

Trong đầu Châu Dương Tân thật sự không nghĩ đến Lý Khinh Diêu. Cô ấy là đồng đội, là cảnh sát hình sự nữ nên ai cũng coi cô như con trai, không tính là con gái.

“Thế sao mấy hôm nay cậu cứ mặt ủ mày chau đấy?”

Trần Phổ bật cười: “Rõ ràng đến vậy à?”

“Giấu đầu lòi đuôi, rõ như ban ngày.”

Trần Phổ khen Châu Dương Tân “có học thức”, rồi cởi áo khoác vắt lên ghế, nằm xuống giường, hai tay gối sau đầu, nói: “Chuyện gia đình, tôi không muốn nói nhiều. Không liên quan đến tình cảm, người như tôi không có tình cảm.”

Châu Dương Tân tin anh, thở dài nói: “Tôi cũng thế.”

Vì là chuyện gia đình Trần Phổ, nên Châu Dương Tân không hỏi thêm. Anh không muốn dính líu vào ân oán giới thượng lưu. Trần “đẹp trai” được chia nhiều hay chia ít vài triệu cũng có liên quan gì đến anh ta đâu.

Thấy đã qua mắt được Châu Dương Tân, Trần Phổ đổi thành một tay gối sau đầu, tay còn lại lướt điện thoại. Có lẽ bị câu nói của Châu Dương Tân đánh thức, nên anh bất giác mở Wechat ra.

Cuộc trò chuyện của cô và anh đã dừng lại ở vài ngày trước, cũng chính là ngày Lý Khinh Diêu gặp Lạc Hoài Tranh nói chuyện.

Buổi sáng, anh nhắn tin hỏi: [Dậy chưa?]

Cô nói: [Hôm nay ăn bún.]

[Được, tôi đợi em dưới tầng.]

Và rồi, dưới gốc cây ngập tràn ánh nắng, lần đầu tiên cô chạy về phía anh như một chú nai duyên dáng. Lúc ấy anh đã nghĩ rằng, có lẽ chẳng bao lâu nữa, anh sẽ giang rộng vòng tay đón cô vào lòng. Thế nhưng…

Dừng lại, Trần Phổ, sao mày lại nghĩ nữa rồi?

Gương mặt Trần Phổ ngày càng lạnh lùng, đồng thời cũng tức giận, giận bản thân mình.

Anh nhìn cửa sổ trò chuyện đã “chết” mấy ngày, kiên quyết chọn chỉnh sửa và bắt đầu nhấn chọn từng dòng tin nhắn không liên quan đến vụ án. 

Trần Phổ chọn một mạch 99 tin nhắn. Anh nhìn màn hình, đầu ngón cái khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không nhấn nút “Xóa”. Anh lại nghĩ, Trần Phổ à mày ngây thơ thế? Có phải trai gái mới lớn đâu mà chơi cái trò “em không yêu tôi thì tôi xóa tin nhắn”.

Không cần phải xóa.

Trần Phổ thoát khỏi Wechat, lờ đi những cảm xúc nhỏ nhoi còn sống sau sóng gió. Anh giơ một cánh tay lên che trán.

Đã hơn một tuần rồi, tâm trạng trong anh đã hoàn toàn bình tĩnh, tựa như mặt biển tình cờ bị lật thuyền. Chiếc thuyền nát cuối cùng cũng sẽ trôi theo gió. Sau khi màn đêm buông xuống, mặt nước sẽ yên bình trở lại. Anh thừa nhận lúc đó mình quả thật mất kiểm soát. Ánh mắt và những giọt nước mắt giữa hai người khiến anh thật sự bị chấn động. Vậy nên trong đầu anh toàn nghĩ hai người mới là tình yêu đích thực, còn anh chỉ là một kẻ ngoài cuộc lầm tình lạc nghĩa mà thôi.

Cuộc đời Trần Phổ chưa bao giờ lâm vào tình cảnh bế tắc như vậy, nên đương nhiên sẽ cảm thấy tức giận.

Nhưng bây giờ khi đã bình tĩnh lại, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, trong sâu thẳm tâm hồn anh lại nhen nhóm một tia hy vọng đáng xấu hổ: Chắc có nhẽ hôm đó Lý Khinh Diêu chỉ đang hoài niệm tình cảm đã qua. Chắc có nhẽ cô chỉ tức giận nên mới nhìn Lạc Hoài Tranh bằng ánh mắt oán hận như vậy. Chắc có nhẽ những giọt nước mắt đó là dành cho số phận chứ không phải tình yêu. Cũng hợp lý mà nhỉ?

Còn Lạc Hoài Tranh nghĩ gì, Trần Phổ hoàn toàn không quan tâm. Cậu ta là cái thá gì? Cho dù người đàn ông khác có yêu cô say đắm, miễn là cô không…

Nhưng, cô thật sự không còn yêu Lạc Hoài Tranh ư?

Đối với Trần Phổ, đây là một câu hỏi không có lời giải.

Nhưng một sự thật khác đang hiển hiện ngay trước mắt anh.

Anh đến Vân Nam công tác đã năm ngày rồi, Lý Khinh Diêu không những không gọi điện, thậm chí còn không nhắn cho anh một tin nào. Nếu cô có chút rung động và nhớ nhung anh thì cũng nên hỏi han vài câu chứ?

Cô thật sự chẳng bận tâm chút nào.

Đúng lúc này Phương Giai gọi điện đến.

Gần đây Trần Phổ đi công tác, nên Phương Giai dẫn dắt Đội hai. Cách ngày, hai người sẽ gọi điện trao đổi tình hình. Phương Giai sẽ báo cáo công việc trong Đội với anh. Hôm nay, sau khi báo cáo xong như thường lệ, Phương Giai nói: “À quên, tôi có chuyện này muốn nói với cậu. Sáng hôm qua sau khi chào hỏi tôi, Lý Khinh Diêu đã đi gặp chú Đinh. Cô ấy yêu cầu sau khi tan làm sẽ tiếp tục điều tra Hướng Tư Linh. Chú Đinh đã đồng ý.”

Trần Phổ: “Được rồi, em biết rồi.”

“Hai người vẫn luôn điều tra theo hướng đó, nên tôi đã dặn cô ấy có vấn đề gì thì báo cáo thẳng với cậu, không cần thông qua tôi.”

“Vâng.”

Trần Phổ cúp điện thoại, xoay chiếc điện thoại trong lòng bàn tay vài vòng.

Hiện tại Lý Khinh Diêu phải hành động một mình. Dù không có gì nguy hiểm, Phương Giai cũng sẽ chăm sóc cô. Nhưng anh là đội trưởng của cô, biết chuyện này mà không nói gì, không dặn dò vài câu thì không đúng cho lắm. Dù sao đội trưởng cũng phải có trách nhiệm với các thành viên trong đội.

Anh lại mở cửa sổ trò chuyện lên, do dự một lúc rồi gửi tin nhắn:

[Nghe nói em đang điều tra Hướng Tư Linh. Chú ý an toàn, có việc gì phải báo cáo ngay.] Ngẫm nghĩ một lát, anh lại gửi thêm một tin: [Chuyện quan trọng đợi tôi về quyết định.]

Rất tốt, công ra công tư ra tư, tình cảm bền chặt.

Sau đó Trần Phổ không lướt điện thoại nữa, anh cũng không ngủ, cứ nằm yên như vậy. Anh liên tục xoay điện thoại trong tay, xoay từ tay trái sang tay phải, từ tay phải lên trên mặt, rồi lấy xuống.

Độ mười lăm phút sau, điện thoại rung lên, Trần Phổ mở ngay lập tức.

Lý Khinh Diêu: [Đây là nhiệm vụ cá nhân em xin phép đội trưởng Đinh. Em sẽ tự chịu trách nhiệm, không liên quan đến đội trưởng.]

Trần Phổ nhìn chằm chằm hàng chữ một lúc lâu rồi để điện thoại xuống, cắm sạc, đắp chăn, tắt đèn, nhắm mắt, đi ngủ.

Trong năm ngày qua, ngày nào anh cũng ngủ rất ngon, không mộng mị, thường xuyên đánh một giấc tới sáng.

Nhưng hôm nay mới hơn năm giờ sáng, trời còn chưa sáng bảnh mà anh đã bất ngở tỉnh dậy. Căn phòng tối om, Châu Dương Tân nằm cạnh đang ngáy đều đều nhưng Trần Phổ lại hoàn toàn tỉnh táo, không tài nào ngủ được.

Ngồi dậy rửa mặt sẽ đánh thức Châu Dương Tân. Trần Phổ bèn lấy điện thoại ra, quay lưng lại lướt điện thoại một lúc cho đỡ chán.

Bóng dêm dường như có thể giấu đi tất cả sa ngã tự nguyện của con người. Anh đột nhiên mở Wechat, phát hiện có hai tin nhắn chưa đọc từ Lý Khinh Diêu. Ngón tay anh khựng lại vài giây rồi mới nhấn vào. Anh bật cười, mẹ kiếp, mình thật sự sợ cô ấy lại nói những lời tổn thương.

Tuy nhiên khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, Trần Phổ lại bật dậy ngay lập tức.

Tin nhắn này được Lý Khinh Diêu gửi vào lúc hơn ba giờ sáng.

Tin nhắn thứ nhất: [Nếu có thể, hãy trả lời thật nhanh.]

Tin nhắn thứ hai, là một tấm ảnh chụp bằng điện thoại, được đặt trên bàn. Mép ảnh đã ngả vàng, nhưng ảnh vẫn còn rất nét. Trong ảnh có nhiều người, nhân vật chính trong bức ảnh không ai khác chính là La Hồng Dân.

La Hồng Dân mặc vest, đang phát biểu trên bục, chỉ để lộ nửa thân trên. Ông ta trẻ hơn vài tuổi so với bây giờ, nét mặt rạng rỡ. Có một hàng người cả nam lẫn nữ đứng trên sân khấu sau lưng ông ta, trong tay ai cũng cầm một vật giống như chiếc cúp, trông như đang tham gia một buổi lễ trao giải.

Ánh mắt tinh tường của Trần Phổ lập tức nhận ra người đàn ông đứng ở góc phải ngoài cùng. Trong ảnh, anh ta chỉ mới ngoài hai mươi, cực kỳ trẻ, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao gầy, cười thẹn thùng. Anh ta cũng mặc một bộ vest màu be, tóc vuốt ngược, gương mặt hao hao so với hình ảnh đứng trên bục giảng nhiều năm về sau, nhưng cũng không quá giống.

Đó là Lưu Hoài Tín.

Đương sự trong vụ án cách cắt cổ tay tại nhà vào ba tháng trước, cuối cùng cảnh sát đã kết luận đây là một vụ tự sát dù còn nhiều điểm nghi vấn. Người thầy trẻ tuổi đầy chính nghĩa, mong muốn tìm ra sự thật đằng sau cái chết của cô học sinh Trương Hy Ngọc. Vị sư khổ hạnh đương thời không mưu cầu, tận tâm cống hiến. Thanh niên hai mươi tám tuổi để lại nỗi thương tiếc xót xa cho toàn thể giáo viên học sinh trong trường.   

—Hết chương 85—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play