Lý Khinh Diêu xì mũi rồi vo viên giấy ném vào thùng rác, nhìn thấy trên bàn còn bốn cục giấy nữa, cô bình thản nhặt từng cục bỏ vào thùng rác. Sau đó, Lý Khinh Diêu rút trong túi ra một tờ khăn giấy ướt, lau sạch những chỗ nước mắt đọng lại như khóe mắt, chân mày, gò má và khóe miệng.
Lý Khinh Diêu thong thả sửa soạn lại, Lạc Hoài Tranh không tiện nhìn nên bèn cúi đầu xem điện thoại, đặng thấy lạ trong lòng. Hồi cấp ba, Lý Khinh Diêu mặt lem nhem mực vẫn có thể hồn nhiên tới trường. Khi có người nhắc nhở, cô chỉ cười xòa rồi chạy ra vòi nước vốc nước lạnh rửa qua loa rồi quay về lớp học với mái tóc ướt sũng. Lạc Hoài Tranh phải chạy khắp nơi mượn khăn giấy, dỗ dành cô lau tóc chứ đâu tinh tế và lịch sự giống như bây giờ. Lạc Hoài Tranh nhận ra cô thật sự đã trưởng thành rồi, đã trở thành một người phụ nữ chín chắn và tinh tế.
Lý Khinh Diêu lau sạch vệt nước mắt đọng trên đầu ngón tay, nghiêm túc nói: “Ôn chuyện cũ xong rồi, giờ chúng ta chuyển sang vụ án thôi.”
Cô vừa nói vừa pha chút trêu chọc nhưng Lạc Hoài Tranh không cười, anh chỉ nhìn cô, dịu dàng đồng ý.
Lý Khinh Diêu cúi đầu nhìn sổ tay.
Đầu tiên, cô xác nhận lại chứng cứ ngoại phạm của Lạc Hoài Tranh vào đêm La Hồng Dân bị sát hại. Tuy cảnh sát đã điều tra rồi, nhưng Lý Khinh Diêu vẫn hỏi đi hỏi lại rất kỹ lưỡng, thậm chí còn đảo ngược trình tự câu hỏi. Lạc Hoài Tranh trả lời rất rõ ràng và mạch lạc.
Công ty của Lạc Hoài Tranh lắp camera an ninh cả trong lẫn ngoài, có hai camera còn quay được vị trí làm việc của anh. Đối chiếu với lời khai của anh, Lý Khinh Diêu lại xem lại camera an ninh và xác nhận bằng chứng ngoại phạm của anh rất đáng tin, không hề có sơ hở nào.
Thậm chí Lạc Hoài Tranh còn nói: “Tớ biết tại sao các cậu lại nghi ngờ tớ. Dù sao thì tớ và gia đình của Hướng Tư Linh cũng có ân oán, mà hiện tại lại là đối tác hợp tác của cô ta. Các cậu nghi ngờ tớ và cô ta là đồng lõa?”
Lý Khinh Diêu không trả lời được câu hỏi này, cô nghĩ bụng thật ra cá nhân tớ hoàn toàn không nghi ngờ cậu, nhưng cô không thể nói ra. Lý Khinh Diêu chỉ mỉm cười, hỏi vặn: “Tại sao cậu lại nghĩ vậy? Trong quá trình tiếp xúc với cô ta, cậu đã phát hiện ra điều gì à?”
Lạc Hoài Tranh trả lời một câu thật như đùa, “Khinh Diêu, nếu tớ có phát hiện chính xác, tớ sẽ báo cho cậu ngay lập tức.”
Lý Khinh Diêu ngạc nhiên, cô hỏi thêm vài câu nữa, chẳng hạn như phát hiện “chính xác” là gì? Cậu nghi ngờ Hướng Tư Linh sao? Tại sao cậu lại nghi ngờ cô ta? Chắc chắn phải có lý do gì đó.
Từ thời thiếu niên, Lạc Hoài Tranh đã là người rất có chủ kiến. Dù Lý Khinh Diêu có cố gắng thăm dò thế nào đi chăng nữa, anh vẫn kín như bưng. Cuối cùng, khi bị Lý Khinh Diêu ép tới cùng, anh mới nói: “Tớ là tội phạm cải tạo lao động. Từ ngày đầu tiên ra tù, tớ đã hiểu rõ một điều, đời này tớ không thể sống như người bình thường được nữa. Tớ sẽ không bao giờ tiết lộ và cũng không bao giờ làm bất kể việc gì trừ phi nắm chắc tám phần mười.”
Lý Khinh Diêu nói không cần nắm chắc tám phần mười, cậu nắm chắc hai ba phần, tớ cũng sẵn sàng mạn dạn giả thuyết, rà soát cẩn mật, tớ tin cậu.
Nhưng Lạc Hoài Tranh nói tớ biết cậu tin tớ. Nhưng cậu đại diện được cho Đội cảnh sát hình sự không? Có đại diện được cho toàn bộ Cục Cảnh sát không?
Lý Khinh Diêu nghẹn lời, cô vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính tìm người ít nhất cũng có thể đại diện cho Đội hai, nhưng cô phát hiện Trần Phổ đã thay đổi phong cách thẩm vấn sắc bén thường ngày, anh cúi đầu rất thấp, hình như đang xem sổ tay, hoàn toàn không nhìn về phía này.
Lý Khinh Diêu đành phải dừng lại, nhanh trí chuyển sang chủ đề khác, “Vấn đề thứ hai, tớ muốn hỏi về quan hệ giữa cậu và Hướng Tư Linh, chuyện này cũng liên quan đến vụ án chúng tớ đang điều tra. Ai cũng biết ân oán giữa hai người, vậy tại sao hôm nay cậu lại đi cùng cô ta? Gần đây hai người thường xuyên gặp nhau à? Hoàn toàn là do yêu cầu công việc, hay cậu có mục đích khác? Như buổi tiệc tối nay, chúng tớ cũng đã tìm hiểu trước, buổi tiệc hôm nay không liên quan gì đến dự án hợp tác giữa hai người nhỉ? Vậy tại sao cậu lại đi cùng cô ta?”
Lạc Hoài Tranh nhìn cô chăm chú, nếp gấp mí mắt sâu và rõ nét.
“Gần đây tớ gặp cô ta quả thật vì mục đích khác.”
“Mục đích gì?”
Anh tựa lưng vào ghế, tay phải miết tay vịn ghế vài lần, cắn nhẹ môi dưới rồi mới trả lời: “Hướng Tư Linh muốn bù đắp cho tớ một chút về mặt kinh doanh. Thí dụ như buổi tiệc hôm nay, cô ta đã giới thiệu cho tớ một vài mối quan hệ và tớ đã đồng ý. Công ty của tớ cũng cần phát triển, nếu trong lòng cô ta cảm thấy có lỗi với tớ mà cuộc đời tớ đã không thể thay đổi được nữa, thì tại sao tớ không thể đòi hỏi thêm nhiều lợi ích hơn?”
Lý Khinh Diêu sững sờ.
Anh cúi đầu cười, nói: “Cậu thấy tớ bỉ ổi, vòng đỏ nhọ lòng son đúng không?”
Lý Khinh Diêu nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Tớ không nghĩ vậy đâu. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc đời của mình, chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì chớ khuyên người ta phải lương thiện. Tớ có tư cách gì để đánh giá cậu đâu.”
Câu trả lời ấy khiến cõi lòng bất an của Lạc Hoài Tranh được an ủi hơn bao giờ hết. Nhưng anh cũng đã đoán trước được rồi, bởi vì Lý Khinh Diêu luôn là người như vậy. Lý Khinh Diêu trước kia như con hạc ở nội, đám mây ở ngàn, bề ngoài thì lạnh lùng xa cách nhưng thực ra Lạc Hoài Tranh biết cô không chỉ biết tôn trọng bản thân, mà còn giỏi cảm thông với người khác. Những lần gặp trước, cô luôn nổi giận với anh, có lẽ chỉ vì trong lòng còn hờn trách hoặc giận anh không biết cố gắng.
Lý Khinh Diêu lại hỏi: “Vậy mối quan hệ cá nhân của hai người thì sao? Có vẻ như cô ấy rất thích cậu.”
Lạc Hoài Tranh nhìn cô, kiên quyết nói: “Tớ sẽ không bao giờ ở bên cô ta, tớ không thể nào yêu cô ta được.”
Lý Khinh Diêu gật đầu, “Chuyện cá nhân, cậu nên cân nhắc kỹ càng. Nhưng mấy hôm trước cậu đi bơi cùng cô ta à? Bơi ở đâu? Chỉ có hai người thôi à?”
Nhìn đôi mắt Lý Khinh Diêu trong veo nhưng đầy lạnh lùng, Lạc Hoài Tranh sực nhận ra một điều: Lúc này cô đã tách biệt với cảm xúc cá nhân, cô là một cảnh sát đang điều tra những vấn đề này.
Anh cụp mắt, trả lời: “Tớ chưa từng đi bơi với cô ta. Mấy hôm trước…mấy hôm trước tớ làm việc ở công ty cả ngày, sau khi tan làm thì tới chỗ bố mẹ tớ.”
“Ý cậu là Hướng Tư Linh đang nói dối?”
“Tớ không biết cô ta có đi bơi hay không, nhưng tớ không đi. Có lẽ camera an ninh đã ghi lại được, vì khu chung cư và tòa nhà bố mẹ tớ sống đều được lắp đặt camera an ninh.”
“Được, tớ hiểu rồi.” Lý Khinh Diêu gấp sổ tay lại, “Tạm thời chỉ có nhiêu đó câu hỏi thôi. Nếu cần hỗ trợ, tớ sẽ đến tìm cậu sau, được không?”
“Được chứ.”
Lý Khinh Diêu không định gặp Hướng Tư Linh để xác nhận lại chuyện “Lạc Hoài Tranh đi bơi cùng tớ”, có thể đối phương sẽ ứng phó bằng câu: Tớ đùa thôi hoặc là Tớ nhớ nhầm rồi.
Cô đứng dậy dọn đồ, tắt bút ghi âm và điện thoại rồi tháo tai nghe. Lúc này cô lại ngẩng đầu nhìn Trần Phổ. Trước nay khi hai người hợp tác với nhau, dù có để cô thẩm vấn thì thi thoảng anh vẫn hạ một vài mệnh lệnh trong quá trình thẩm vấn. Nhưng hôm nay Trần Phổ im lặng đến lạ.
Trần Phổ cũng đang quay lưng về phía cô và dọn đồ.
“Lý Khinh Diêu.”
Cô quay đầu lại, thấy Lạc Hoài Tranh đã đi từ phía bên kia tới, đứng trước mặt cô, “Cậu đã hỏi tớ rất nhiều câu hỏi rồi, vậy giờ tớ hỏi cậu một câu hỏi riêng tư được không?”
Đây là lần đầu tiên hai người đứng gần như thế kể từ ngày gặp lại. Lý Khinh Diêu nhận thấy cậu đã cao lên trông thấy. Hồi còn đi học đã khoảng mét bảy mét tám, bây giờ chắc cũng phải mét tám hai, tám ba gì đó, dáng người cao gầy hơn xưa. Cô nghĩ, từ trước tới nay cô chưa từng thấy anh có da có thịt.
Thế là Lý Khinh Diêu mềm lòng, trả lời: “Hỏi đi.”
Gò mà trắng như ngọc của cậu bỗng ửng hồng tự khi nào. Cậu nuốt nước bọt, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm cô, mặt hơi nghiêng về hướng Trần Phổ, hỏi: “Hai người là người yêu à?”
Lý Khinh Diêu đang dọn đồ thì dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh. Một lát sau, cô mỉm cười, trả lời: “Vẫn chưa phải.”
—Hết chương 78—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT