Khi Lý Khinh Diêu và Trần Phổ tiến vào phòng trà, Hướng Tư Linh để ý Trần Phổ đầu tiên.
Trước năm 21 tuổi, kiến thức về đàn ông của Hướng Tư Linh chỉ gói gọn trong một người. Mỗi khi nhớ lại, trong đầu cô ta chỉ toàn những từ ngữ hành vi áp đặt, lông chân lông vùng kín rậm rạp cùng với đôi bàn tay nồng nặc mùi khói thuốc, mùi tanh và cái bụng bia liên tục thúc vào người cô ta.
Sau năm 21 tuổi, Hướng Tư Linh bước chân vào xã hội, tiếp xúc và tán thưởng nhiều người đàn ông hơn, lúc đó cô ta mới biết hóa ra đàn ông cũng có nhiều loại: Dịu dàng, thông minh, nho nhã, đương nhiên cũng có những kẻ khốn nạn. Khoảng thời gian này, cô ta thường xuyên gặp gỡ Lạc Hoài Tranh, anh là kiểu đàn ông rất đặc biệt: Trầm lặng, ưu tư, tự ti. Nhưng tất cả những điều đó không che lấp nổi sự thông minh và kiêu ngạo bẩm sinh của anh.
Còn người đàn ông trước mặt Hướng Tư Linh hoàn toàn khác Lạc Hoài Tranh, cũng khác với tất cả những người đàn ông cô ta từng gặp.
Thoạt nhìn, Trần Phổ không nổi bật bằng Lạc Hoài Tranh, vì hình tượng và khí chất của anh đều cực kỳ khó đoán. Nhìn kỹ hơn, bạn mới giật mình nhận ra sự tuấn tú trong từng đường nét gương mặt anh, và cả khí chất ngay thẳng chính trực. Anh nhìn người ta bằng ánh mắt tĩnh lặng, nhưng cũng sáng trong, cứ như có sức xuyên thấu vô hình nào đó. Nếu để Hướng Tư Lăng đánh giá, thì Lạc Hoài Tranh giống như một thanh kiếm mỏng, sắc bén vô song, cứng và dễ gãy. Còn Trần Phổ lại như một con dao giấu trong vỏ, lưỡi dao vừa dày vừa nặng, trăm lần bẻ cũng không cong.
Vì vậy, người đàn ông này sẽ khó nhằn hơn.
Còn Lý Khinh Diêu, hồi học cấp ba, Hướng Tư Linh thật sự rất sợ cô ấy. Nhưng bây giờ Hướng Tư Linh đã chẳng còn sợ ai nữa rồi, nhất là phụ nữ. Hơn nữa, khi nhìn thấy Lý Khinh Diêu tỏ thái độ khó chịu với mình, cô ta lại nhớ đến thời cấp ba, thậm chí còn cảm thấy thân thiết. Cô ta nhận ra mình rất nhớ khoảng thời gian đó, dù lúc đó Lạc Hoài Tranh thích Lý Khinh Diêu, còn cô ta chỉ là một con vịt xấu xí không ai để ý tới.
Nghĩ vậy, Hướng Tư Linh nở nụ cười thanh lịch, “Mời ngồi, hai vị uống gì?”
Trần Phổ: “Nước đun sôi là được.”
Hướng Tư Linh cũng không miễn cưỡng. Cô ta gọi nhân viên phục vụ, gọi cho mình một ly trà và gọi cho hai người kia một ấm nước đun sôi. Nhân viên phục vụ lui ra ngoài.
“Khinh Diêu à.” Hướng Tư Linh gọi rất thân thiết, “Lần sau có chuyện gì cậu cứ gọi thẳng cho tớ. Mình là bạn học cũ, dù bận bịu thế nào tớ cũng nhất định sắp xếp thời gian. Lần sau sẽ sắp xếp không gian tốt hơn để tiếp đón hai người.”
Lý Khinh Diêu nói: “Khách sáo quá, không cần đâu, chúng ta cứ hỏi đáp bình thường thôi.”
Hướng Tư Lăng mỉm cười không mấy để ý, rồi hỏi tiếp: “Vụ án của bố tớ có tiến triển rồi sao?”
Trẩn Phổ trả lời: “Vẫn đang trong quá trình điều tra, cũng đã có một số tiến triển vì vậy chúng tôi cần trao đổi thêm với cô. Cô Hướng, cô có nhớ ra manh mối mới nào không?”
Hướng Tư Linh nâng tách trà lên, đôi mày lá liễu hơi nhíu lại, trả lời: “Nếu tôi nhớ ra điều gì, tôi sẽ nói với cảnh sát ngay lập tức. Ôi, tiếc rằng tôi chẳng giúp được gì cả.”
Trần Phổ rút ra một tấm ảnh và đặt trước mặt cô ta. Đó là một tấm ảnh người đàn ông mặc áo sơ mi hoa được trích từ camera an ninh, do khoảng cách xa nên chất lượng ảnh khá mờ.
“Chúng tôi phát hiện ra người đàn ông này từng đến biệt thự của La Hồng Dân vào đêm xảy ra vụ án. Cô quen anh ta không?” Khi hỏi, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu chăm chú quan sát nét mặt của Hướng Tư Linh.
Hướng Tư Linh cúi đầu nhìn tấm ảnh trên bàn mấy giây, sau đó cô ta đặt tách trà xuống, thong dong cầm tấm ảnh lên. Hướng Tư Linh hơi nghiêng đầu, nhíu mày, nghĩ ngợi, bĩu môi trả lời: “Khá quen mắt, hình như tôi từng gặp ở đâu rồi. Nhưng tấm ảnh này quá mờ, tôi không nhìn rõ dáng người.” Cuối cùng cô ta nở nụ cười ngượng ngùng, lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Thế tấm này thì sao?” Trần Phổ bất ngờ đưa một tấm ảnh khác ra, chắn ngang tầm mắt của cô ta. Nụ cười của Hướng Tư Linh tắt lịm.
Đó là tấm ảnh của tài xế Chương Siêu Hoa.
Một lát sau, cô ta chớp mắt, biểu cảm nghi hoặc, “Người đàn ông này có lẽ tôi đã gặp rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra…” Cô ta giơ ngón tay thon dài trắng nõn lên xoa thái dương rồi bừng tỉnh, “Hình như…hình như ông ta có cậu con trai cần thay phổi đúng không? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn họ, nở nụ cười tự tin, “Ông ta họ Chương, là một người được Quỹ từ thiện của tập đoàn chúng tôi giúp đỡ. Sao vậy? Ông ta có liên quan gì đến cái chết của bố tôi à? Không thể nào, chúng tôi còn từng giúp đỡ ông ta mà!”
Lý Khinh Diêu vô cảm, còn Trần Phổ mỉm cười, nói: “Liên quan, quả thật có chút liên quan. Ông ta là tài xế xe buýt đêm chạy từ thị trấn Ảnh Trúc đến trung tâm thành phố.”
Hướng Tư Linh: “Ồ, tài xế hả? Tôi có xem sơ qua hồ sơ của ông ta, nhưng không ấn tượng lắm. Tôi nhớ lúc đó tôi đưa mẹ đến bệnh viện khám dạ dày, có lẽ y tá hoặc bệnh nhân nào đó đã kể hoàn cảnh người này cho mẹ tôi nghe, mẹ tôi thấy đáng thương nên đã bảo tôi giúp đỡ tài trợ gia đình họ. Tôi cũng không hỏi kỹ.”
“Vậy là cô thừa nhận người phụ nữ Chương Siêu Hoa gặp ở bệnh viện hôm đó là cô?”
“Đúng vậy, mấy tháng trước tôi từng gặp ông ta một lần và nói rằng tập đoàn chúng tôi sẽ giải quyết khó khăn giúp ông ta.” Hướng Tư Linh nhìn Trần Phổ bằng ánh mắt quở trách, “Cảnh sát Trần, anh nói thừa nhận hay không thừa nhận nghe ghê quá à. Tôi đâu có làm việc xấu, tôi đang giúp người ta mà.”
Hướng Tư Linh nói xong liền bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn nhau đầy ẩn ý, Lý Khinh Diêu cũng rất phối hợp, khóe miệng thoáng mỉm cười nhưng lập tức kìm nén. Hướng Tư Linh ngước mắt nhìn họ, rồi cúi đầu uống trà.
Nét mặt Trần Phổ trở nên nghiêm nghị, u ám và sợ hãi hệt như lúc anh thẩm vấn tội phạm. Anh nói: “Hướng Tư Linh, Chương Siêu Hoa đã thú nhận tất cả những chuyện ông ta biết và làm.”
Hướng Tư Linh không ngẩng đầu.
Cô ta nhìn đăm đăm vào nước trà màu hổ phách trong tách, cứ như đang suy tư, rồi chậm rãi nhấp thêm một ngụm. Sau đó, cô ta đặt tách trà xuống bàn rất vững vàng, nét mặt ngạc nhiên, “Ông ta đã thú nhận điều gì vậy? Chỉ là một tài xế cỏn con mà có liên quan đến cái chết của bố tôi thật á?”
Trần Phổ nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, “Ông ta đã xác nhận một người.”
Hướng Tư Linh từ tốn bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau nhẹ nhàng đặt lên chân. Cô ta nhìn thẳng vào mắt Trần Phổ, không hề né tránh. Đôi mắt trong veo hiện lên sự nghi ngờ vừa đủ, “Thế, ông ta xác nhận ai đấy? Lẽ nào ông ta nhìn thấy mặt của hung thủ à?”
Lý Khinh Diêu thầm nghĩ, quả nhiên là thế.
Cô nhìn Hướng Tư Linh, một lần nữa cảm thấy xa lạ hoàn toàn. Nếu cô ta thật sự là hung thủ, thì tâm lý của cô ta lại vững đến mức khó tin.
Trần Phổ im lặng nhìn chằm chằm Hướng Tư Linh. Hướng Tư Linh chu môi lên, biểu cảm ngây thơ vô số tội càng thêm sinh động.
Trần Phổ nói: “Chương Siêu Hoa xác nhận, có một người phụ nữ đeo khẩu trang đội mũ, dáng người mảnh mai giống cô, chiều cao cũng sêm sêm cô ngồi chuyến xe buýt lúc 10 rưỡi của ông ta đi từ thị trấn Ảnh Trúc đến đường Hoàn Hồ Đông vào đêm La Hồng Dân bị sát hại, 5 giờ sáng lại đi chuyến về. Cô nói xem có trùng hợp không?”
Nụ cười trên khóe môi Hướng Tư Linh nhạt và nhanh đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ hoàn toàn không nhận ra. Có lẽ đến cả cô ta cũng không nhận ra.
Sau đó, cô ta tức khắc trừng mắt, “Cảnh sát Trần, nói vậy chẳng nhẽ anh đang nghi ngờ tôi? Đêm hôm đó tôi ở núi Ảnh Trúc. Không thể nào, tôi ngưỡng mộ bố dượng còn không hết, sao lại giết ông ấy được? Tôi còn ước gì có thể giết chết hung thủ trả thù cho bố tôi nữa là. À tôi hiểu rồi, các anh nghi ngờ tôi là vì Hoa Dự? Tôi nói nhé, tôi không giết ông ấy, ông ấy cũng không có người thừa kế khác, tương lai Hoa Dụ cũng là của tôi. Tôi không có động cơ để làm chuyện nhẫn tâm như vậy.”
Lý Khinh Diêu cất lời, “Ừ, cô là một cô con gái hiếu thảo, ông ta đối xử với cô tốt hơn cả bố ruột.”
Hướng Tư Linh cười duyên, “Vẫn là bạn học cũ hiểu tớ nhất. Nói thật, tôi làm theo ý mẹ nên mới giúp đỡ Chương Siêu Hoa, sao hai người lại nghi ngờ tôi được? Hai người biết đấy, bố tôi thành lập Quỹ từ thiện đấy là để mẹ tôi có chỗ đi chơi cùng với mấy phu nhân giàu có thôi. Bốn trăm nghìn tệ, bà ấy muốn tiêu thì cứ tiêu, dù sao cũng là làm việc thiện mà, nên tôi cũng không hỏi kỹ càng. Tôi chỉ gặp Chương Siêu Hoa một lần, hồi nãy hai người hỏi là tôi nói ngay, cũng có giấu giếm gì đâu. Không tin thì cứ hỏi lại mẹ tôi mà xem, hỏi xem chuyện này có phải ý bà ấy không.”
Trần Phổ: “Chúng tôi sẽ gặp bà Lý sau.”
“Được chứ. Hai cảnh sát có còn câu hỏi gì không? Lát nữa tôi còn có một cuộc họp.”
“Phần vụ án chúng tôi hỏi cũng hòm hòm rồi, trò chuyện thêm chút nữa là cô có thể đi. À, cô có thường xuyên tập thể dục không?”
Hướng Tư Linh nói: “Chờ một chút.” Cô ta rút điện thoại bấm vài cái, trông rất tập trung. Gửi xong hai tin nhắn, cô ta mới để điện thoại xuống và nói: “Xin lỗi, tôi vừa nhớ ra có công việc cần phải xử lý. Cảnh sát Trần, anh vừa hỏi gì vậy?”
Trần Phổ nhìn đăm đăm vào mắt cô ta, “Cô Hướng, cô có thường xuyên tập thể dục không? Sức khỏe thế nào?”
Hướng Tư Linh trả lời: “À, ngày nào tôi cũng tập gym, trong nhà có phòng tập gym đầy đủ thiết bị thường dùng. Trước đây tôi không chú trọng lắm đến chuyện này, nhưng sau khi vào làm tại vị trí quản lý trong công ty, tôi mới nhận ra cơ thể khỏe mạnh chính là vốn liếng quan trọng. Rất nhiều giám đốc tôi quen cũng đều có thói quen tập gym. Khinh Diêu, mình nhớ hồi cấp ba cậu lười vận động lắm, giờ cũng bắt đầu tập luyện rồi nhỉ? Chung quy cũng học trường cảnh sát mà.”
Lý Khinh Diêu chưa kịp trả lời, Trần Phổ lại hỏi tiếp: “Bơi thì sao?”
Hướng Tư Linh nhìn Trần Phổ, mỉm cười, cô ta giơ tay lên như muốn lấy tách trà, nhưng lại tức khắc hạ tay xuống, nắm lấy đầu gối mình. Cô ta trả lời: “Thỉnh thoảng tôi cũng đi bơi nhưng bơi không giỏi lắm. Nhắc mới nhớ, mấy hôm trước tôi hẹn Lạc Hoài Tranh đi bơi, ai dè bơi không nhanh bằng cậu ấy, cậu ấy cứ trêu tôi không linh hoạt. Khinh Diêu, hồi trước hai người yêu nhau, cậu ấy cũng đáng ghét thế hả?”
Trần Phổ thầm chửi “mẹ kiếp”, rồi nghiêm túc nói: “Cô Hướng, mong cô đừng nhắc đến những vấn đề không liên quan đến câu hỏi của tôi.”
Lý Khinh Diêu vẫn giữ nét mặt bình thản, nói: “Đúng đấy, mong cô Hướng đừng nói những chuyện không liên quan. Tuy nhiên, nếu cô đã hỏi rồi thì tôi cũng xin phép trả lời cho lịch sự, dù sao chuyện này cũng không có gì phải giấu. Xin lỗi, cậu ấy không phải người như vậy. Khi chúng tôi yêu nhau, lúc nào cậu ấy cũng ngoan ngoãn nghe lời tôi. Đội trưởng, anh tiếp tục hỏi đi ạ.”
Hướng Tư Linh bĩu môi, thở dài rồi nói: “Khi đấy hai người hạnh phúc quá trời, mọi người ai cũng hâm mộ. Thôi thôi, tớ không nói nữa, không nói nữa đâu.”
Trần Phổ đã không còn câu hỏi nào để hỏi. Lần này đến lượt anh nâng tách lên, cúi đầu nhấp một ngụm nước sôi rồi uống hết sạch. Sau vài giây, anh mới ngẩng đầu lên, nét mặt bình tĩnh, nói: “Cô Hướng, cảm ơn cô đã hợp tác điều tra. Thời gian tới nếu cần, chúng tôi có thể sẽ liên lạc với cô. Trong thời gian này mong cô đừng rời khỏi Tương Thành.”
Hướng Tư Linh cười tít mắt: “Không thành vấn đề.”
—Hết chương 75—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT