Hồ Minh Nhã tuy rộng nhưng không có thắng cảnh gì đặc biệt. Hơn nữa, hồ lại cách Tương Thành rất xa, đi lại rất bất tiện, thế nên chỉ có khu vực góc Tây Nam của hồ có phong cảnh đẹp nhất mới có một vài khách sạn và nhà hàng hoạt động. Còn những khu vực khác nếu không bỏ hoang thì là chưa được khai thác.

Biệt thự của La Hồng Dân nằm ở lưng chừng núi phía Bắc hồ Minh Nhã, hướng thẳng ra mặt hồ. Con đường xanh được quy hoạch đồng bộ ven hồ uốn lượn quanh chân núi trước nhà.

Lần trước điều tra, các thành viên Đội hai đã nắm rõ hết tất cả các camera an ninh trên những con đường lớn nhỏ quanh đây và đánh dấu trên cùng một tấm ban đồ. Trần Phổ hiện đang cầm tấm bản đồ đó trong tay.

Hôm nay trời quang, ánh nắng chói chang. Trán Trần Phổ lấm tấm mồ hôi, anh nheo mắt xem kỹ tấm bản đồ, Lý Khinh Diêu đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh anh. Cô tuy thông minh nhưng khả năng quan sát cấu trúc không gian lại thuộc dạng xoàng, nhìn tấm bản đồ phức tạp, Lý Khinh Diêu thấy khá khó chịu nên hỏi thẳng Trần Phổ, “Anh xem xong chưa? Bắt đầu điều tra từ đâu?”

Trần Phổ đang muốn rèn dũa cô, bèn hỏi ngược lại, “Em nói thử xem?”

Lý Khinh Diêu, “Anh là đội trưởng hay em là đội trưởng?”

Trần Phổ cụp mắt. Thông thường Lý Khinh Diêu không nhớ anh là đội trưởng của cô đâu, trừ phi cô thật sự không biết cách giải quyết vấn đề này.

Trần Phổ bật cười, trải tấm bản đồ lên cửa xe rồi lấy một tay giữ chặt nó, đặng nghiêng đầu nhìn cô, “Gọi một tiếng “anh ơi” tôi nghe, không thì tôi dạy em làm gì? Em cũng đâu phải học trò của tôi đâu.”

Lý Khinh Diêu tặc lưỡi, nói: “Trần Tiểu Phổ, anh ngày càng lớn mật rồi đấy. Còn muốn làm thầy em. Muốn nói thì nói, không nói thì cứ đợi đấy đi.”

Trần Phổ, “Em nghe lời tôi một chút không được à?”

Lý Khinh Diêu khoanh tay trước ngực, hất hàm, “Mơ à? Nói!”

Trần Phổ thở dài một hơi, rút cây bút ra từ trong túi, lúng túng phân tích suy luận của mình, “Hiện tại chúng ta đang điều tra chứng cứ ngoại phạm của Hướng Tư Lăng. Giả dụ Hướng Tư Linh là hung thủ. Ngày hôm đó, cô ta đã lái xe đến núi Ảnh Trúc vào lúc 6 giờ 40 phút chiều. Lần cuối cùng cô ta xuất hiện trong camera là vào 9 giờ 20 phút tối tại quán bar của khách sạn Ảnh Trúc. Nhân viên phục vụ cho biết sáng hôm sau khi mang bữa sáng đến phòng, họ đã thấy cô ta trong phòng vào lúc 7 giờ 30 phút. Núi Ảnh Trúc cách hồ Minh Nhã 70km về phía Đông. Tối hôm đó, cô ta không thể nào đi bộ về hồ Minh Nhã. Thế nên, có thể cô ta đã lái xe đến hồ Minh Nhã, hoặc là sử dụng phương tiện công cộng như xe buýt đêm.”

Giọng anh khô khan cứ như một người máy, nghe rất vô cảm. Cô muốn cười nhưng phải cố nhịn, lạnh lùng nói: “Tiếp.”

“Hiện tại chúng ta phải tìm ra nơi cô ta xuống xe.”

Lý Khinh Diêu nghiêm nét mặt.

Vấn đề mà Trần Tiểu Phổ đưa ra quả thật rất hay. Có vô số con đường đi từ núi Ảnh Trúc đến hồ Minh Nhã. Nhưng đến một địa điểm nào đó ở gần hồ Minh Nhã, Hướng Tư Linh chắc chắn phải tránh camera an ninh và xuống xe. Tìm được điểm đó đồng nghĩa với việc xác định được lộ trình di chuyển của cô ta.

Người đàn ông bí ẩn mặc áo sơ mi hoa lái xe van mà cảnh sát phát hiện ra trước đó hoàn toàn không né camera. Rất nhiều camera an ninh trên các tuyến đường đều ghi lại hình ảnh chiếc xe van, ngay cả camera bên ngoài của hàng xóng xung quanh cũng ghi được hình ảnh hắn ta. Thế nên, cảnh sát đã nắm rõ như lòng bàn tay lộ trình di chuyển của hắn ta. Cuối cùng, lợi dụng địa hình phức tạp của chợ đầu mối, hắn ta đã xóa sạch dấu vết của mình.

Kết quả điều tra sơ bộ của cảnh sát cho thấy không có vấn đề gì trong chứng cứ ngoại phạm của Hướng Tư Linh. Có lẽ hôm nay cảnh sát có kiểm tra một lần nữa cũng chưa chắc đã tìm ra được gì. Hung thủ chính là người đàn ông bí ẩn kia. Tuy nhiên Trần Phổ nói đúng, mọi thứ liên quan đến tên đàn ông bí ẩn này đều quá rõ ràng, cứ như có người cố tình đưa tên hung thủ này đến trước mặt họ. Lý Khinh Diêu nghi ngờ tên đàn ông này có thể là đồng phạm của Hướng Tư Linh, vì trước đây cô đã kiểm chứng tên đàn ông này chưa từng đến đây điều nghiên địa hình trước khi vụ án xảy ra. Hơn nữa hiện hai người cho rằng Hướng Tư Linh có khả năng là tình nhân của La Hồng Dân, và cũng là người duy nhất được thừa kế tập đoàn sau khi La Hồng Dân qua đời, như vậy cô ta hoàn toàn có động cơ giết người. Thế nên hôm nay họ vẫn phải tới đây một chuyến.

Trần Phổ dùng bút chì khoanh tròn hơn chục điểm trên bản đồ rồi nói với cô: “Khả năng thứ nhất, Hướng Tư Linh đã đỗ xe trên con đường ven hồ Minh Nhã rồi đi bộ vào. Đây là tuyến đường thuận tiện và gần nhất. Những camera tôi khoanh tròn gần như bao quát toàn bộ khu vực bên ngoài hồ. Cho dù Hướng Tư Linh đến đây từ con đường nào, hình ảnh đều sẽ được camera ghi lại.

Hiện có thể loại trừ khả năng này. Bởi vì phía thầy tôi đã hoàn thành công tác điều tra phần này, tất cả camera an ninh đều không ghi lại hình ảnh xe và người của Hướng Tư Linh hơn nữa tất cả xe đi qua đều đã được xác minh rõ ràng và không có chiếc xe nào đáng ngờ.”

Lý Khinh Diêu le lưỡi, “Khối lượng công việc nhiều thế này…Chú Đinh hói là phải.”

Trần Phổ nói: “Đây mới là bước đầu, chỉ như hạt cát trong sa mạc thôi. Việc phá án nào có đơn giản như trong phim, cứ ngồi trong phòng suy luận là ra được ngay. Trừ khi hung thủ quá ngu ngốc hoặc là chúng ta may mắn thôi. Em tỉnh lại đi, cô cảnh sát mới à. Hầu hết thời gian mình đều phải làm việc quần quật như trâu như bò. Thôi thôi, quay lại vấn đề chính nào, vậy thì chỉ còn một khả năng…”

Anh dùng bút khoanh một phạm vi lớn hơn trên bản đồ, “Hướng Tư Linh đỗ xe ở một nơi xa hơn, địa điểm này không thể xác định được thông qua kiểm tra camera an ninh vì phạm vi quá rộng. Sau đó cô ta đi bộ đến bờ hồ Minh Nhã.”

Lý Khinh Diêu, “Bờ hồ tổng cộng có bao nhiêu lối vào?”

Trần Phổ nhìn cô, rồi lại đưa mắt nhìn bờ hồ rộng, nói: “Nếu cụ thể thì không đếm xuể được, ngoài một vài lối vào đã được mở chính thức. Em nhìn xem, cả một vùng rộng như vậy mà hầu như không có người sinh sống, đi qua cánh đồng có đến được không? Leo núi có xuống được không? Leo từ con dốc bên đường có xuống được bờ hồ không? Tất cả đều được, có điều hơi phiền phức và vất vả một chút thôi. Nhưng những điều này thật ra không quan trọng, em cũng không nắm rõ được. Quan trọng là, em nhìn những vị trí này…”

Anh khoanh một vài điểm ở hai bên biệt thự và con đường xanh ven hồ, “Cái camera này chĩa về con đường xanh phía Đông biệt thự. Còn cái camera này này ở phía Tây biệt thự, camera này có thể quay được sườn núi dẫn lên biệt thự, còn có chiếc camera quan trọng trong sân nhà hàng xóm. Những camera này đều đã được kiểm tra, nhưng không ghi được hình ảnh Hướng Tư Linh cũng như người khả nghi nào khác.”

Lý Khinh Diêu nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi anh: “Camera có thể bao quát hoàn toàn không?” Nếu Hướng Tư Linh đến, cô ta có thể tới gần biệt thự thông qua toàn bộ sườn núi, chứ không chỉ là vài con đường.

“Đi xem là biết ngay thôi.”

Hai người lại kiểm tra kỹ lưỡng một vòng xung quanh biệt thự, kết hợp với các hình ảnh từ các camera an ninh, cuối cùng kết luận rằng: Camera có thể bao quát hoàn toàn. Dù Hướng Tư Linh tiến gần đến sườn núi từ hướng nào cũng đều sẽ bị một camera an ninh nào đó ghi lại.

Cuối cùng, hai người đứng trong sân sau biệt thự phía hướng ra mặt hồ. Bên dưới là một dốc đứng, dưới con dốc là hồ nước, phía này không có camera an ninh. Tuy nhiên sau khi quan sát, hai người nhận định rằng Hướng Tư Linh cũng không thể nào leo lên từ phía này. Thứ nhất, địa hình hiểm trở. Thứ hai, dù leo lên từ đây cũng phải đi qua con đường xanh, không tránh được camera an ninh.

Lý Khinh Diêu nhìn hồ nước lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, chợt nghĩ, “Anh thấy có khi nào cô ta bơi qua đây không? Thế thì có thể tránh được tất cả các camera an ninh trên đường.”

Trần Phổ nhướng mày, em gái quả nhiên là em gái, nghĩ ra được ý tưởng này cũng hay. Anh nói: “Đi, đi xem thử xem.”

Hai người xuống bờ hồ, sở thử nước hồ. Chạng vạng tháng Sáu mà nước hồ vẫn lạnh buốt, đến tối chắc còn lạnh hơn nữa. Hồ Minh Nhã có chu vi khoảng 50 km. Trần Phổ âm thầm ước tính đặng cùng Lý Khinh Diêu kiểm tra kỹ lưỡng đoạn bờ hồ dài 3km ở hai đầu biệt thự.

Hiện có ba cổng vào đã được xây dựng chính thức. Ngoài ra, như Trần Phổ đã nói, có năm đoạn đường mà người lớn bình thường có thể đi qua để đến bờ hồ. Nếu Hướng Tư Linh chọn một trong tám địa điểm này để đến bờ hồ, sau đó bơi thẳng đến biệt thự, cô ta có thể tránh được tất cả các camera an ninh. Ba cổng kia được lắp đặt camera an ninh, không cần đề cập đến. Ngoài ra, trong năm đoạn đường còn lại, có ba đoạn đường nằm trong phạm vi của camera an ninh đường xanh và hai đoạn đường còn lại chưa được lắp đặt camera an ninh.

Nhưng Trần Phổ và Lý Khinh Diêu có một điểm chung: Khi thật sự bắt tay vào làm những việc đòi hỏi sự kỹ lưỡng, hai người đều tỉ mỉ đến từng chi tiết. Trần Phổ đã tìm thấy một camera an ninh của cửa hàng tiện lợi ở đối diện một đoạn đường. Còn Lý Khinh Diêu cũng không hề kém cạnh khi tìm được một camera an ninh ở trạm xăng đối diện một đoạn đường khác. Có điều hai camera này ở xa nên hình ảnh khá mờ, nhưng để nhận diện dáng người thì có lẽ không thành vấn đề.

Vậy là đã bao quát được toàn bộ tám địa điểm. Cảnh sát vẫn chưa kiểm tra tám nhóm camera này, Trần Phổ tổng kết lại tình hình và gửi ngay cho Đinh Quốc Cường.

[Thầy ơi, bắt tay vào việc thôi.]

Đinh Quốc Cường trả lời rất nhanh: [Cậu là thầy hay tôi là thầy đấy? Định hành thầy đến chết đấy phỏng?]

Trần Phổ nhìn Lý Khinh Diêu bên cạnh, nghĩ bụng gần mực thì đen, nhưng ngoài miệng thì vẫn nịnh nọt: [Gừng càng già càng cay mà thầy!]

Phải chờ một thời gian nữa mới nhận được kết quả điều tra camera từ phía Đinh Quốc Cường, nhưng Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đều nhất trí cho rằng không cần phải điều tra xa hơn nữa. Bởi vì từ điểm camera an ninh xa nhất mà họ hiện thu thập đo dọc theo đường thẳng mặt nước đến biệt thự đã vượt quá 5km, cả đi lẫn về là 10km. Nếu bơi qua, đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi đối với người bình thường, huống chi là phụ nữ yếu đuối như Hướng Tư Linh. Hơn nữa, thời gian cũng không đủ.

—Hết chương 68—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play