Trước đây khi Lý Khinh Diêu công tác tại Sở, từng bắt gặp một vài hiện trường án mạng, cũng có cả những vụ đẫm máu hơn hiện trường hôm nay. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một hiện trường tử vong mâu thuẫn như thế này.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lý Khinh Diêu nghiêng đầu quan sát, nhà vệ sinh không có cửa sổ, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ nhìn ra bức tường dày của tòa nhà bên cạnh. Một hành lang nhỏ, đối diện là nhà bếp, rèm cửa ở hành lang được kéo kín.

Cô lại đến gian bếp, một cảnh sát đang chụp ảnh bồn rửa chén. Bên cạnh bồn rửa chén là nửa túi nilon đựng rau, trong bồn vẫn còn nước ngâm một ít rau. Có một chiếc thùng rác trên mặt đất, bên trong là lá rau đã nhặt bỏ.

Trên tấm thớt trên bệ là xà lách cắt dở, một đống xà lách thái sợi và dao thái chưa rửa cũng đang để ở đó. Bên cạnh còn có một chén ớt tỏi đã được băm nhuyễn.

Lý Khinh Diêu mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong có trứng gà, thịt đông lạnh, sữa chua, lạp xưởng, đều là những đồ thường gặp.

Cô quay về phòng khách, pháp y đang thảo luận cùng Trần Phổ. Lý Khinh Diêu bước đến cạnh anh, anh vẫn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.

“Bề mặt thi thể không có bất cứ vết thương nào do chống cự hoặc vật lộn. Xét từ góc độ vết cắt cổ tay và vết thương, nhiều khả năng người chết đã tự sát. Nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ trường hợp bị giết. Thời gian tử vong là từ 6 giờ đến 7 giờ.”

“Cắt mấy đường?” Trần Phổ hỏi.

Pháp ý: “Bốn đường.”

Trần Phổ dùng răng cắn môi dưới, rồi lại thở ra, nói: “Bốn đường đã thành công rồi.”

Anh quay đầu, vừa hay đối diện với Lý Khinh Diêu đứng cạnh. Sau đó, anh thờ ơ lướt qua cô, đi về phía một cảnh sát khác.



Thực ra Lý Khinh Diêu đã nghe nói về Trần Phổ từ lâu rồi, khi đó Lý Cẩn Thành đang học năm nhất, cô vẫn đang học lớp bảy.

Thật ra, Lý Thành Cẩn là anh họ cô. Năm anh tám tuổi, bố mẹ anh qua đời vì tai nạn xe, nên anh được gia đình cô nhận nuôi. Hai nhà vốn là họ hàng thân thiết, quan hệ cực kỳ tốt. Mẹ Lý Khinh Diêu xem anh như con ruột, nên Lý Thành Cẩn cũng không khác anh ruột cô là bao. 

Hôm ấy là cuối tuần, Lý Khinh Diêu gọi cho Lý Thành Cẩn, nghe thấy âm thanh người ở đầu dây bên kia không đúng, thi thoảng lại “ssh” một tiếng.

Lý Khinh Diêu rất cảnh giác, dù sao đây là lần đầu tiên anh cô xa nhà lâu như vậy, cô cũng không yên tâm.

“Anh sao vậy ạ?” Lý Khinh Diêu hỏi: “Bị thương rồi phải không?”

Lý Cẩn Thành cười nói: “Suỵt…Đừng nói với bố mẹ em nhé. Anh không sao đâu, ký túc xá của tụi anh có một người anh em không hiểu chuyện lắm, nên anh đang dạy cậu ta cách làm người ấy mà.”

Lý Cẩn Thành còn chưa dứt lời, Lý Khinh Diêu liền nghe thấy phía bên kia có người nói: “Đm, Lý Cẩn Thành, vết thương trên mặt ông còn nặng hơn tôi đấy!”

Cách đường dây điện thoại cũng có thể cảm nhận được khí thế hừng hực đầy sức sống của người đó.

Lý Cẩn Thành chửi tục, rồi che mic đấu khẩu vài câu với người đó rồi mới buông mic ra, nịnh cô: “Em gái, em đừng nghe cậu ta nói lung tung. Anh đánh thắng rồi, em đừng mách bố mẹ đấy.”

Sau này, Lý Diêu nghe Lý Cẩn Thành nhắc đến cái tên đó ngày càng nhiều. – Trần Phổ.

“Vãi, Trần Phổ giỏi thật đấy, các môn chiến đấu bắn súng đều đứng nhất, thậm chí các môn lý thuyết như điều tra tội phạm hay pháp y thi cũng cao điểm nhất. Anh lúc nào cũng xếp thứ hai.”

“Nghỉ hè năm nay con không về đâu ạ, con và Trần Phổ đi du lịch bụi Đôn Hoàng. Hai, hai người không cần gửi tiền đâu ạ, chúng con đi tới đâu làm tới đó. Nếu không có tiền thì con mượn Trần Phổ là được.”

“Lấy miếng chân giò này ra hầm canh, Trần Phổ cho anh đấy. Bao nhiêu tiền á? Anh có biết đâu, quan tâm nhiều thế làm gì, anh và cậu ta có quan hệ gì, ăn là được rồi. Cùng lắm thì khai giảng mang cho cậu ấy miếng thịt xông khói.”

“Tụi anh đến đồn công an thực tập. Eo ôi, hôm nay kích thích vãi ấy. Anh lao tới đè một tên tội phạm, hắn ta còn định móc dao ra đấy, cuối cùng bị Trần Phổ đá văng luôn. Ai dè còn bị cục trưởng phê bình, bảo tụi anh xông tới nhanh quá.”

“Anh và Trần Phổ đi xem phim chiếu rạp mới.”

“Anh và Trần Phổ đi ăn cơm.”

“Trần Phổ đến phân cục Tây Thành, anh được phân đến phân cục Đông Thành. Cục diện long tranh hổ đấu giữa hai ngôi sao giới cảnh sát Tương Thành sắp sửa bắt đầu.”

Trần Phổ.

Trần Phổ.

Trần Phổ.



Đối với Lý Khinh Diêu, bắt đầu từ năm mười ba tuổi, cái tên Trần Phổ này đã gắn liền với Lý Cẩn Thành, như hình với bóng.

Nhưng cô chưa từng gặp Trần Phổ. Một là vì trường cảnh sát vốn dĩ quản lý rất nghiêm ngặt, hai là do cô cũng rất bận học. Nhưng có một lần, cô gọi video với Lý Cẩn Thành, ai dè lại có một thanh niên không mặc áo chỉ mặc độc chiếc quần lót màu xám, không lộ mặt, cầm chiếc cốc đánh răng đi ngang qua sau ống kính. Lúc đó, ánh mắt cô chỉ lướt qua nhưng anh cô đã đen mặt lại, quát ầm lên: “Trần Phổ, tôi đang gọi điện với em gái tôi đấy! Té xa ra!”

Hình như anh vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng lơ mơ: “Hả? Không chú ý, xin lỗi nhé.”

Lý Khinh Diêu không biết rằng cô không gặp được Trần Phổ, cũng có công lao của Lý Tấn Thành. Theo thời gian, Lý Khinh Diêu dần trưởng thành, bắt đầu trổ mã, Lý Cẩn Thành cũng dần dần lo lắng như người cha già.

Em gái ngày càng xinh, còn bạn anh toàn là một lũ FA đói khát, phải làm thế nào đây?

Đương nhiên là không cho bọn họ có cơ hội gặp nhau rồi!

Nhất là Trần Phổ, thằng nhãi này không như mấy đứa khác, người trắng nõn trắng nà, lại còn cao to đẹp trai giàu có, tính tình kiểu tao là nhất, đến cả mấy cô gái hiếm hoi trong trường cảnh sát cũng phải đồ rầm rầm, nhưng chẳng ai lọt vào mắt Trần Phổ. Lý Cẩn Thành cũng sợ em gái bị Trần Phổ mê hoặc.

Trong lòng Lý Cẩn Thành, cô em gái học giỏi của mình tương lai chắc chắn phải thi đậu trường đại học hàng đầu, tìm một người bạn trai tâm đầu ý hợp, có ăn có học lễ phép giống như cô. Mấy thằng đầu gỗ ở trường cảnh sát này á? Lý Cẩn Thành nghĩ thôi cũng thấy đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Trước khi Lý Cẩn Thành xảy ra chuyện, trong lòng Lý Khinh Diêu, Trần Phổ cũng không khác gì Lý Cẩn Thành, đều là những chàng thiếu niên kiêu ngạo, phóng khoáng, chính trực. Có lẽ. Trần Phổ sẽ trầm lặng hơn, lạnh lùng hơn. Nhưng trong lòng cô, anh nhất định giống như Lý Cẩn Thành, mang ngọn lửa tuổi trẻ rực lửa trong tim.



“Đội trưởng, chúng tôi phát hiện ra thứ này.”

Không ai quan tâm Lý Khinh Diêu, đương nhiên Lý Khinh Diêu lại đi theo. Trần Phổ nhận ly hai túi đựng vật chứng trong tay Phương Giai, một túi đựng bút ghi âm, còn túi kia đựng một con dao gọt dưa hấu rộng chừng một thước.

Trần Phổ mở túi vật chứng, lấy bút ghi âm ra ngắm nghía: “Phát hiện ở đâu?” Bắt đầu từ khi anh bắt tay vào điều tra, trên gương mặt sẽ không còn biểu cảm thừa thãi nào, chỉ có yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống theo lời nói.

Phương Giai chỉ vào bàn ăn ở góc tường: “Ở trong ngăn kéo, dao cũng vậy.”

Hai ngón tay Trần Phổ nắm lấy cây bút ghi âm, quan sát kỹ một lượt, đang định bỏ vào túi vật chứng thì một bàn tay thuôn dài đeo găng tay lấy đi chiếc bút ghi âm trong tay anh.

Trần Phổ liếc nhìn Lý Khinh Diêu, không nói gì.

Lý Khinh Diêu nhìn rồi ngẩng đầu nói: “Pin đầy.” Rồi lại chỉ vào màn hình tinh thể nhỏ xíu trên bút ghi âm: “Lớp màng bảo vệ còn nguyên, bút này còn mới.”

Trần Phổ khẽ lẩm bẩm: “Ừ, chắc chỉ mỗi em có mắt thôi.”

Lý Khinh Diêu bỏ bút ghi âm vào túi vật chứng trong tay anh: “Em là người mới, đành chịu thôi. Cũng phải nghĩ cách thể hiện chút ít chứ.”

Phương Giai nghe được câu này, bèn an ủi Lý Khinh Diêu: “Trần Phổ hễ phá án là nghiêm túc vậy đấy, cháu đừng sợ.”

Lý Khinh Diêu: “Chú Giai yên tâm, cháu không sợ anh ấy đâu.”

Trần Phổ: “…”

Trần Phổ thèm vào mà để ý đến bọn họ, anh tiếp tục lấy dao gọt dưa hấu ra kiểm tra, lưỡi dao mỏng lóe sáng dưới ánh đèn.

“Dao đã được mài.” Phương Giai nói, Trần Phổ gật đầu, vừa định bỏ dao vào túi vật chứng, thì anh dừng lại. Lý Khinh Diêu tự nhiên nhận lấy, cũng quanh sát tỉ mỉ như anh, rồi mới bỏ vào trong túi vật chứng.

“Đi tìm xem có hộp đựng bút ghi âm không anh.” Trần Phổ nói với Phương Giai.

Lý Khinh Diêu nhìn ánh mắt anh, trong lòng anh dường như ẩn chưa rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên gương mặt lại bình tĩnh vô cùng.

Trần Phổ lại đến cửa phòng khách, một nhân viên điều tra đứng dậy, nói: “Chúng tôi đã kiểm tra cửa ra vào, cửa sổ và cả hành lang, không phát hiện ra dấu vết nào của bạo lực phá hoại.”

Lúc này, Phương Giai quả nhiên tìm thấy hộp đựng bút ghi âm, rất mới, bên trong còn có hóa đơn mua sắm, là mua hôm qua tại một cửa hàng gần trường học.

Đồn công an khu vực cử một cảnh sát kỳ cựu đến, hỏi: “Trần Thuật, có manh mối chưa?”

Trần Phổ cười nhạt: “Tàm tạm. Vẫn là anh nhạy bén, phát hiện ra vấn đề nên gọi chúng em đến đây.”

Cảnh sát kỳ cựu nở nụ cười. Năm ấy, Trần Phổ và Lý Cẩn Thành thực tập ở đồn công an bọn họ, quen biết đã lâu. Hôm nay, vụ cảnh sát kinh nghiệm dày dặn này vừa tới hiện trường đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, kiên quyết không coi đây là một vụ án tự sát bình thường, mà báo lên phân cục thành phố mời đội cảnh sát hình sự đến.

Trần Phổ và vị cảnh sát trò chuyện đôi câu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Khinh Diêu đứng trước cửa sổ, tay trái cầm túi vật chứng đựng di thư, còn tay phải nâng một cuốn sổ đang mở.

Trần Phổ bước tới phía sau cô, không một tiếng động: “Nhìn ra manh mối chưa?”

Bờ vai gầy của Lý Khinh Diêu run lên, cô quay người lại, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ là gò má hơi đỏ ửng. Trần Phổ cầm cuốn sổ trong tay cô, phía trên là nét chữ của cùng một người, nội dung là ghi chú soạn bài.

Lý Khinh Diêu nói: “Em đã xem qua vài cuốn ghi chép, nhìn từ nét chữ, thì có lẽ di thư là Lưu Hoài Tín tự viết. Hơn nữa, nét chữ trong di thư rất mượt, ổn định, viết một mạch, không có dấu hiệu hoảng loạn hay gấp gáp. Di thư này là anh ta cam tâm tình nguyện viết.”

Trần Phổ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như núi non.

Hiện trường được khám xét kỹ lưỡng, người Trần Phổ dẫn đến đang tập trung lại, Châu Dương Tân hỏi: “Đội trưởng, anh thấy thế nào?”

Trần Phổ nói: “Dẫn người đó đến đây tra hỏi.”

Trương Lương Vỹ luôn ngồi cạnh đó lấy lời khai lại bị đưa đến trước mặt các cảnh sát hình sự. Ông ta có vẻ bình tĩnh hơn ban nãy, nhưng đôi mắt vẫn còn hằn tơ máu.

Trần Phổ tháo găng tay nhét vào túi quần, nhận tờ khai từ tay Diêm Dũng, anh lật qua lật lại rồi hỏi: “Trương Lương Vỹ, đừng căng thẳng. Ông là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, chúng tôi cần làm rõ tình hình.”

Trương Lương Vỹ vội vàng gật đầu: “Dạ vâng! Dạ vâng!”

“Con gái ông là học sinh của Lưu Hoài Tín?”

Trương Lương Vỹ im lặng một lát rồi đáp: “Đúng vậy.”

“Tên gì?”

“Trương, Trương Hi Ngọc.” Trương Lương Vỹ hít sâu một hơi.

Lúc này một cảnh sát tiến tới ghé tai Trần Phổ nói nhỏ: “Vừa điều tra được: Năm ngoái con gái ông ta nhảy lầu tự sát tại trường học.”

Trần Phổ bình tĩnh trả lại biên bản cho Diêm Dũng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trương Lương Vỹ: “Tại sao tối nay ông lại đến đây?”

Trương Lương Vỹ mấp máy môi, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh: “Là Lưu Hoài Tín gọi tôi đến đây.”

Trên màn hình điện thoại là một tin nhắn Wechat, người gửi là Lưu Hoài Tín:

[Nếu muốn biết kẻ nào hại chết Trương Hi Ngọc, đúng tám giờ tối nay đến nhà tôi.]

Trần Phổ ra hiệu cho cảnh sát hình sự đứng cạnh cất điện thoại vào túi đựng vật chứng, rồi hỏi tiếp: “Sao ông vào được? Ai mở cửa cho ông?”

Trương Lương Vỹ ngẩng ra một lúc rồi đáp: “Không ai mở cửa…Khi tôi đến, thì cửa chính khép hờ.”

—Hết chương 5—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play