Đã có năm người bạn học ngồi trong phòng riêng, có người mấy năm nay Lý Khinh Diêu từng gặp vài lần, có người bảy năm rồi cô chưa gặp. Mọi người đều đã là người trưởng thành trong xã hội, nhanh chóng trò chuyện rôm rả.

Có người vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói Lý Khinh Diêu hiện là cảnh sát. Bởi vì ai cũng biết hồi đó cô thi đỗ khoa Toán Đại học Tương Thành. Sau này trong nhà xảy ra chuyện, cô thi lại nhưng cô và gia đình không tiết lộ chuyện này với những người xung quanh. Tuy nhiên, Lý Khinh Diêu chỉ mỉm cười cho qua chuyện rồi bông đùa vài câu vô hại. Mọi người ai cũng cảm thấy Lý Khinh Diêu thay đổi rất nhiều, không kiêu kỳ như hồi Trung học nữa rồi.

Khi Lạc Hoài Tranh bước vào, mọi người không hẹn mà cùng im bặt. Mã Quân Hồng theo sau Lạc Hoài Tranh, anh ta vốn giỏi làm nóng bầu không khí, bèn khoác vai Lạc Hoài Tranh, nói: “Sao đấy? Lớp trưởng vào mà không ai nhận ra à?”

Mọi người bật cười, nói đương nhiên nhận ra, còn có người nhớ lại và nói hồi xưa Lạc Hoài Tranh là hotboy trường, giờ đã trưởng thành và đẹp trai hơn, bầu không khí bỗng sôi động hẳn.

Cấp ba thường là khoảng thời gian khó quên nhất trong đời học sinh. Bởi cấp hai chúng ta còn quá nhỏ, lên đại học thì đã bước một chân vào xã hội, chỉ có thời cấp ba mọi thứ mới vừa tròn, khi thế giới quan bắt đầu hình thành nhưng vẫn không bị không khí xã hội tiêm nhiễm. Mọi người ai cũng trong sáng, ai cũng độc lập. Rất nhiều người đã tìm được người bạn tốt nhất cuộc đời vào thời điểm này. Nhưng đó cũng là ba năm gian khổ nhất trong cuộc đời chúng ta, chỉ chớp mắt một cái nó đã trôi xa vời, chẳng còn níu lại được nữa.

Chính vì vậy mà những buổi họp lớp cấp ba luôn tràn đầy cảm giác bồi hồi. Mọi người gọi nhau bằng biệt danh hồi xưa, hỏi thăm tình hình hiện tại. Trong mắt ai cũng đượm nét dịu dàng ấm áp như nước. Khi hỏi đến Lạc Hoài Tranh, anh mỉm cười nói: “Tôi đã tự học lấy bằng tin học trong tù. Sau khi ra tù được quản giáo giúp đỡ, giới thiệu cho tôi kha khá công việc. Hiện tại mở một công ty nhỏ sống tạm qua ngày thôi.”

Sau khi im lặng một lát, có người thật lòng khen lớp trưởng đúng là lớp trưởng, lúc nào cũng không ngừng cố gắng, sau này sẽ chẳng thua kém ai. Cũng có người nhớ đến tội danh anh từng mang trên mình, ánh mắt lóe lên sự khinh thường. Chung quy, phượng hoàng rực rỡ nhất ở trường học năm ấy giờ đã sa xuống vũng bùn bẩn thỉu, không còn là người mà ai ai cũng phải ngước nhìn. Thậm chí, ai cũng có thể đi ngang qua giẫm đạp rồi mắng chửi vài câu.

Còn Lý Khinh Diêu chỉ là kẻ bàng quan, thu hết sự bình tĩnh khiêm tốn của Lạc Hoài Tranh và muôn vàn sắc thái của mọi người vào trong mắt. Cô chỉ bưng tách trà chậm rãi uống. Cô vốn tưởng rằng hôm nay mình sẽ tức giận, sẽ đau đớn, sẽ lay bả vai Lạc Hoài Tranh hỏi anh tại sao lại bị kết tội.

Nhưng hóa ra đến nay, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng với cô nữa rồi.

Thậm chí cô còn lỡ đãng nhớ đến Trần Phổ, khi anh đi anh dặn gì mình nhỉ. Lúc đó cô không tập trung nên giờ không nhớ nổi. Hôm nay cô đã bỏ mặc “vị quản gia” này để đi họp lớp, anh còn ngoan ngoãn đưa cô đi, không biết mai có cau có với cô vì nay bị hắt hủi không nữa? Cau có cũng chẳng sao, chỉ cần cô dỗ dành vài câu là anh lại vui ngay ấy mà.

Món ăn đã đầy đủ, Mã Quân Hồng nâng ly: “Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng anh Tranh, hoan nghênh lớp trưởng quay về.”

Lúc này, có người gõ cửa phòng riêng rồi đẩy cửa bước vào, giọng nói du dương như tiếng oanh hót vang lên: “Mình tới muộn rồi hả? Mã Quân Hồng, chừa cho mình một chỗ nhé.”

Cô ta mặc một chiếc váy bó sát màu tím đậm đính sequin, khoác thêm áo voan trắng, đường cong cơ thể hoàn hảo, đầy đặn, thướt tha hiện rõ trong mắt tất cả mọi người. Cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài trắng như tuyết sáng. Cô có mái tóc dày lọn sóng mềm mại, để lộ vầng trán sáng bóng đầy đặn, không còn để mái dày và đeo kính cận như hồi cấp ba. Khuôn mặt xinh đẹp tao nhã, cơ thể quyến rũ tự nhiên. Chỉ cần nhìn lướt qua, con tim đã thổn thức.

Cô là người thay đổi quá nhiều so với thời cấp ba, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn như thế, có người kinh ngạc thốt lên: “Hướng Tư Linh!”

Cũng có người từng nghe qua nội tình hồi ấy, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Lạc Hoài Tranh, Lý Khinh Diêu rồi lại nhìn Hướng Tư Vũ, xì xầm: “Sao cậu ấy lại đến?”

Từ đầu chí cuối Lạc Hoài Tranh không ngẩng đầu nhìn Hướng Tư Linh, anh nhìn đăm đăm vào chén trà. Lý Khinh Diêu lạnh lùng nhìn anh. Mã Quân Hồng sầm mặt: “Hướng Tư Linh, cậu đến đây làm gì?”

Hướng Tư Linh thướt tha bước tới, như không nhận ra nét mặt khác nhau của những người xung quanh bàn, cô ta mỉm cười nói: “Cậu gửi tin nhắn họp lớp cấp ba trong nhóm, dĩ nhiên tớ phải đến chứ. Lẽ nào tớ không phải bạn cấp ba à?” Cô ta đặt một tay lên lưng ghế Mã Quân Hồng, nói rất nhỏ. Mọi người không nghe thấy cô ta nói gì, nhưng thấy Mã Quân Hồng cắn môi, nói: “Được, cậu ngồi đi. Phục vụ, lấy thêm một cái ghế.” Anh ta quay đầu nói gì đó với Lục Hoài Tranh, nhưng Lục Hoài Tranh không phản ứng gì.

Hướng Tư Linh ngồi giữa hai người bạn học, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của Lý Khinh Diêu. Nét mặt Lý Khinh Diêu vẫn lạnh như băng, không hề nở nụ cười. Hướng Tư Linh nở nụ cười xinh tươi với cô, giống như hoàn toàn không có khúc mắc gì.

Tuy nhiên, có vài bạn học ở đây không biết chuyện hồi đó. Bởi vì vụ án năm đó được điều tra và xét xử không công khai, còn có người lại muốn hòa giải. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua cả rồi, sau này mọi người đều ở Tương Thành, ai giúp được ai, ai nhờ vả được ai còn chưa biết được. Thế là bầu không khí trên bàn cũng dần nóng lên.

Hướng Tư Linh quả là một tay xã giao lão luyện, nói mấy câu đã khiến mọi người bật cười, cuộc trò chuyện sôi nổi hẳn lên. Cô ta hoàn toàn khách so với người đẹp đầu gỗ trầm tính kiệm lời hồi cấp ba. Có Hướng Tư Linh ở đây, bầu không khí trên bàn ăn ngày càng náo nhiệt. Thậm chí đến cả Mã Quân Hồng cũng bị cô ta chọc cười mấy lần.

Chỉ có Lạc Hoài Tranh và Lý Khinh Diêu không cười tiếng nào, cũng không chen lời Hướng Tư Linh.

Sau đấy mọi người lại nói về vấn đề yêu đường, có người đã kết hôm sớm, có người đang yêu đương mặn nồng, và cũng có người hiện đang độc thân. Khi hỏi Lạc Hoài Tranh, anh vẫn nở nụ cười khiêm tốn điềm đạm nói: “Tôi độc thâ.” Và không nói thêm gì nữa. Anh ngồi tù năm năm, tại ngoại mới hai năm, mọi người cũng không tiện hỏi anh thêm về chủ đề này, thế là chuyển sang người khác.

Đến lượt Lý Khinh Diêu, cô vốn định nói thật là mình độc thân, nhưng không hiểu suy nghĩ thế nào mà lại mỉm cười trả lời: “Tớ có bạn trai rồi.”

Mã Quân Hồng lập tức nhìn cô chằm chằm, Lạc Hoài Tranh ngồi cạnh anh ta cúi đầu ăn làm như không biết, Hướng Tư Linh nắm chặt ly rượu nhìn Lý Khinh Diêu, như cười như không.

“Là anh chàng đẹp trai nào cuỗm được Nhậm Ngã Hành nhà chúng mình đấy?” Có người hỏi.

Lý Khinh Diêu thẹn thùng nói: “Là đồng nghiệp của tớ, mới nãy anh ấy còn đưa tớ đến đây nữa.”

Lạc Hoài Tranh đang gắp thức ăn thì khựng lại. Lý Khinh Diêu nhận ra, nhưng nét mặt không đổi khác.

Những người khác hiển nhiên lại lịch sự khen lấy khen để, nào là “bộ đôi cảnh sát hoàn hảo”, “Tuyệt đại song kiêu”, rồi “Nhậm Ngã Hành đã gặp được “Lệnh Hồ Xung”.

Lý Khinh Diêu ra vẻ hạnh phúc, nhận hết lời khen của mọi người.

Cuối cùng họ cũng hỏi một người bạn khác đã có người yêu chưa.

Lý Khinh Diêu thôi cười, cúi đầu gắp một miếng khổ qua xào ớt, vị đắng nhẹ lan khắp khoang miệng, trong lòng dâng lên chút tự giễu và khoái cảm lạnh lùng. Ít khi cô làm chuyện trẻ con thế này, rõ ràng thật vô nghĩa, nhưng trong khoảnh khắc ban nãy, cô chỉ muốn những người kia, muốn Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh và Mã Quân Hồng cảm thấy hiện tại cô đang sống rất tốt, rất hạnh phúc, cô đã có một người bạn trai mới giỏi giang. Cô đã tiến xa về phía trước từ rất lâu rồi.

“Thế là…” Một bạn học kết luận. “Hiện có hai người là Trương Minh và lớp trưởng vẫn còn độc thân?”

Hướng Tư Linh giơ cánh tay trắng nõn lên: “Còn tớ nữa.”

“Tớ nhớ cậu kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học mà?”

Hướng Tư Linh cười: “Tớ ly hôn một năm trước rồi, giờ cũng độc thân.”

“Ồ…” Có người đã uống quá chén, say lơ tơ mơ, chỉ tay điểm người, nhưng lại bỏ qua cậu bạn học Trương Minh xấu xí: “Thế thì là người đẹp Hướng và lớp trưởng đẹp trai, hai người đều độc thân, trai tài gái sắc, chi bằng hai người…Hahaha…”

Có người nở nụ cười lúng túng, có người lái sang chủ đề khác lảng tránh chủ đề này, còn số khác chỉ biết cười khúc khích. Mã Quân Hồng nghe vậy liền biến sắc, vừa định lên tiếng ngăn cản thì nghe cái “bộp”.

Lý Khinh Diêu dằn mạnh ly rượu trắng xuống bàn. Ban nãy mọi người còn khuyên cô uống rượu, cô nói dù đang nghỉ phép cũng không muốn đụng vào rượu. Lúc này, ly rượu trắng trước mặt Lý Khinh Diêu đã cạn sạch từ lúc nào.

Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào bạn học say xỉn ban nãy: “Không biết nói thì câm mồm, nói cái chó gì thế?”

Cả bàn ăn im bặt, người bị mắng cũng ngơ ngác.

Hồi học cấp ba, Lý Khinh Diêu khá ngông, chị thích thì chị làm. Khi đấy, mấy đứa lưu manh trong lớp nổi giận, mọi người sợ bình thường thôi. Nếu Lý Khinh Diêu mà nổi giận thì không ai dám hé răng nửa lời. Bởi vì cô quá ngầu, khiến bạn không thể không kính nể.

Lúc này, mọi người như quay trở lại thời cấp ba, chưa kịp phản ứng thì Lý Khinh Diêu đã đẩy ghế ra, lạnh nhạt nói: “Tôi đi vệ sinh, mọi người ăn tiếp đi.” Sau đó đi ra ngoài.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, người bị mắng giờ mới nhận ra, tía mặt nói: “Mẹ kiếp, cậu ta làm gì thế? Tớ chỉ đùa thôi, liên quan gì đến cậu ta?” Người ngồi cạnh vội vã hòa giải, Hướng Tư Linh vẫn như cười như không, chỉ cầm bình rượu lên rót cho mình một ly, ngửa đầu uống cạn.

Mã Quân Hồng lúc này lại bật cười, lấy cánh tay huých Lạc Hoài Tranh, nói với anh bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Thấy chưa, giận rồi đấy, chắc chắn là ghen rồi! Cậu còn không đuổi theo à?”

Lạc Hoài Tranh làm như không thấy, ngồi im như pho tượng, cụp mắt. Chỉ dưới gần bàn không ai nhìn thấy, hai bàn tay anh đang đặt trên đùi đã nắm chặt thành nắm đấm.

—Hết chương 38—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play