Ngoại trừ bố mẹ, Trần Phổ là người thứ ba cõng Lý Khinh Diêu.
Người thứ nhất dĩ nhiên là Lý Cẩn Thành, anh cõng cô từ bé đến lớn. Lý Khinh Diêu hãy còn nhớ rõ tấm lưng gầy gò và thẳng tắp của người thiếu niên, bàn tay lúc nào cũng đỡ cô thật vững. Hồi nhỏ Lý Khinh Diêu đã ngủ thiếp đi trên bờ vai anh trai không biết bao nhiêu lần. Cho tới hiện tại, cô vẫn còn nhớ mùi hương trên lưng anh, cơ thể người thiếu niên luôn tỏa ra hơi ấm nhẹ và chút hương xà phòng, đôi khi là chút mùi mồ hôi.
Người thứ hai cõng cô, có thể được xem là mối tình đầu của cô.
Học kỳ hai lớp Mười Hai, nhà trường tổ chức Đại hội Thể dục Thể thao. Lý Khinh Diêu vốn lười vận động nhưng được cái bật nhảy tốt nên đã đăng ký thi nhảy cao, ai dè lại bị bong gân. Khi giáo viên gọi bạn học cõng cô đến phòng Y tế, Lạc Hoài Tranh không biết từ đâu nhảy ra, là người đầu tiên trong đám con trai ngồi xuống trước mặt cô.
Lúc ấy, ánh mắt sáng quắc của những bạn nữ xung quanh như muốn nhấn chìm Lý Khinh Diêu. Cô hơi do dự, để Lạc Hoài Tranh cõng thì nổi bật quá, còn cô lại không thích nổi bật chút nào.
Nhưng Lạc Hoài Tranh đã muốn cõng, còn ai dám tranh với cậu ấy? Lý Khinh Diêu không biết rằng khi đó mấy cậu trai thầm thương trộm nhớ cô đã ghen suýt nổ đom đóm mắt luôn rồi.
Nhưng Lý Khinh Diêu là một người lanh lẹ, cô nhanh chóng trèo lên lưng cậu ấy rồi nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Suy nghĩ của mọi người được cô đính chính ngay lập tức: Ồ, đúng rồi, Lạc Hoài Tranh là lớp trưởng, cõng cô là hợp tình hợp lý rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có người nhớ ra thế sao lần trước, lần trước nữa, cũng có bạn nữ bị bong gân bị ngã, mà chẳng thấy Lạc Hoài Tranh khom tấm lưng cao ngạo của mình xuống, cậu ấy chỉ bảo bạn nam này cõng, bạn nam kia dìu bạn nữ, còn bản thân thì đứng im một bên?
Nhưng Lạc Hoài Tranh đã cõng Lý Khinh Diêu đi xa rồi.
Tấm lưng cậu thiếu niên và tấm lưng người thanh niên hoàn toàn khác nhau. Lạc Hoài Tranh khi ấy mặc dù đã cao một mét bảy mươi tám nhưng lại rất gầy, Lý Khinh Diêu nằm trên lưng cậu, cảm thấy đâu đâu cũng là xương sườn cộm người. Hai người cũng không nói chuyện, cậu ấy vốn là người trầm tính, còn cô khi ấy cũng kiệm lời.
Cõng được một đoạn, Lý Khinh Diêu hỏi: “Nặng không? Hay là tớ xuống nhé, tớ nghĩ mình đi được đó.”
“Không nặng!” Cậu trả lời ngay tắp lự, hai ty siết chặt.
Lý Khinh Diêu cúi đầu không nói gì thêm.
Khi sắp đến phòng Y tế, Lạc Hoài Tranh hỏi: “Chuyện lần trước hỏi cậu, cậu đồng ý chứ?”
Lý Khinh Diêu lén lút nhìn trái nhìn phải, không có người, cô thở phào, mặt lại đỏ bừng, hỏi cậu: “Cậu muốn ăn mừng được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, sao lại rủ tớ đi xem phim?”
Thiếu niên cũng úp mở hồi lâu, mới nói: “Vì tớ cảm thấy cậu là người phù hợp nhất trong số các bạn học.”
Lý Khinh Diêu lấy làm lạ: “Mình hợp cạ hồi nào đấy?”
Thiếu niên thở dài, nói: “Thế cậu đi hay không? Phim hài đấy, chẳng phải cậu bảo cậu thích xem phim hài nhất à?”
“Thế thì mình đi, cảm ơn lớp trưởng nhé. À quên, còn rủ thêm ai nữa không?”
Thiếu niên im lặng hồi lâu, cho tới khi đi vào trong phòng Y tế, đặt cô lên trên ghế, cậu mới nói nhỏ như tiếng muỗi: “Mình không rủ người khác được không?”
……
Trần Phổ đã hai mươi chín tuổi rồi, anh cao hơn bất kỳ ai từng cõng cô. Trên cơ thể anh tỏa ra hơi ấm nam tính giống như Lý Cẩn Thành nhưng bờ vai anh dày rộng, hai cánh tay Lý Khinh Diêu quàng lên cũng vẫn còn dư. Cơ bắp anh săn chắc, xương sống nhấp nhô, nhưng eo lại thon gọn —— Lý Khinh Diêu cảm nhận được.
Lý Khinh Diêu cũng không còn là thiếu nữ nhút nhát hướng nội hồi ấy. Cô nằm một lúc, cảm thấy rất hài lòng, liền bóp vai anh một cái, khen ngợi: “Thích quá, chắc anh thường xuyên tập thể hình nhỉ?”
Không cần Trần Phổ trả lời, cô lại tự nói với bản thân: “Em cũng muốn tập thể hình, nhưng em không kiên trì nổi. Công việc bận rộn quá, sao anh tập được hay vậy?”
Trần Phổ không quan tâm đến những lời nhảm của cô, chỉ nói: “Em có thể cho tôi một chút sự tôn trọng giữa nam và nữ không? Tay để yên đi, đừng có bóp lung tung.”
Lý Khinh Diêu khịt mũi, cô cũng mệt rồi, thế là hai tay cô vòng qua cổ anh từ sau, nghiêng đầu, tựa đầu vào cánh tay mình, mặt dán vào cổ anh như có như không.
Hơi thở của cô nhẹ nhàng phả ra, Trần Phổ chỉ cảm thấy một cơn rùng mình nhè nhẹ lan từ xương cụt lên gáy, giống như có vô số những con bọ đang bò cắn lung tung trong xương sống mình. Anh nghiến răng chịu đựng, từng bước đi vẫn rất vững. Nhưng bước chân nhanh hơn.
“Vụ án của Lưu Hoài Tín, còn điều tra không anh?” Lý Khinh Diêu hỏi.
Trần Phổ im lặng.
Một tháng trước, tuy rằng họ đã phát hiện một căn phòng trống khả nghi trong tòa nhà cán bộ. Tuy nhiên sau khi điều tra, chủ nhà không có dấu hiệu khả nghi, cũng không tìm thấy nghi phạm nào khác trong camera an ninh khu vực xung quanh. Trong căn phòng trống không phát hiện DNA, dấu vân tay hay vết máu của Lưu Hoài Tín, không đủ bằng chứng kết luận đây là một vụ giết người.
Cuối cùng, vụ án của Lưu Hoài Tín được kết luận là tự sát. Đội cảnh sát hình sự vẫn còn nhiều vụ án khẩn cấp và quan trọng hơn, nhân lực có hạn, không thể nào dồn sức vào một vụ án không có đầy đủ chứng cứ.
Nhưng Đinh Quốc Cường đồng ý để Trần Phổ bí mật tiếp tục điều tra vụ án này.
Mấy cuối tuần này, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu luôn điều tra vụ án này.
Những năm nay, Trần Phổ đã thu thập rất nhiều thông tin hộ dân ở gia viên Triều Dương bảy năm trước, nhưng vẫn có một số hộ thuê không đăng ký hoặc không liên lạc được, nên không thể thu thập được thông tin. Lưu Hoài Tín chính là một trong số đó.
Hơn nữa, Lưu Hoài Tín không chỉ xóa số điện thoại năm đó, mà còn xóa sạch hết Wechat, tài khoản QQ, nên không tra ra được bất kỳ thông tin nào. Điều này càng khiến Trần Phổ và Lý Khinh Diêu cảm thấy năm đó Lưu Hoài Tín đã trải qua chuyện gì đó bất thường.
Camera an ninh bảy năm trước cũng đã không còn. Manh mối duy nhất chính là một người hàng xóm ở phòng 201 tòa nhà 17, ngay tầng trên phòng 101, hiện tại anh ta vẫn còn sống ở đó. Đó là một nhân viên giao hàng khoảng bốn mươi mấy tuổi, tên là Trương Minh Dũng. Theo anh ta nhớ, khi đó có ba chàng trai trẻ sống tại phòng 101.
Trần Phổ đưa ảnh của Lưu Hoài Tín cho Trương Minh Dũng xem, anh ta nhận ra Lưu chính là một trong ba chàng trai đó, bởi vì Lưu Hoài Tín khá đẹp trai nên anh ta rất ấn tượng.
“Hình như các cậu ta cùng làm chuyện gì đó, cả ngày ở phòng, không ra ngoài.” Trương Minh Dũng nhớ lại. “Chẳng nhẽ mấy cậu ta hút ma túy hay sản xuất ma túy à?”
Khi hỏi về ngoại hình hai người còn lại, Trương Minh Dũng lắc đầu: “Tôi từng gặp họ hai ba lần ở cầu thang, hai người đó trông bình thường, tôi không nhớ rõ nữa rồi.”
“Nếu gặp lại hoặc là nhìn thấy ảnh, anh có nhận ra không?”
Trương Minh Dũng không chắc chắn.
Họ lại lấy ảnh của Lý Cẩn Thành đưa cho anh ta xem, lần này Trương Minh Dũng trả lời chắc nịch: “Chưa từng gặp.”
……
“Tiếp tục điều tra.” Trần Phổ trả lời. “Không chừng ngày nào đó manh mối sẽ xuất hiện.”
“Vâng.” Lý Khinh Diêu nói: “Anh vất vả rồi.”
Khi mới đến đội cảnh sát hình sự, cô còn khinh thường năng lực của Trần Phổ. Khi bản thân thật sự tham gia vào vụ án, cô mới nhận ra tìm kiếm một người bảy năm trước chẳng khác nào mò kim đáy biển. Hơn nữa đội cảnh sát hình sự cũng không ngồi không, lúc ấy điều động nhiều người đến vậy, bỏ ra nhiều công sức nhưng vẫn không tìm được, chứng tỏ hy vọng vô cùng mong manh.
Trần Phổ rõ ràng biết hy vọng mong manh, nhưng anh đã dành gần như cả tuổi trẻ của mình vì người bạn là anh cô.
Lời an ủi hiếm hoi của cô làm Trần Phổ rất bất ngờ. Anh mỉm cười, cúi đầu khiến chiếc cổ càng trở nên thon dài và mềm mại hơn, anh bình thản trả lời: “Có gì đâu.”
Lý Khinh Diêu thổi khẽ vào cổ anh.
Trần Phổ cứng ngắc từ đầu tới chân: “Em nằm im cho ông!”
Cuối cùng vất vả đến được bên cạnh xe cảnh sát. Đây vốn là nhiệm vụ hỗ trợ điều tra, Đội hai không chịu trách nhiệm chính, còn bắt được tội phạm, vậy là xong việc rồi. Những chiếc xe khác đã đi gần hết rồi.
Trần Phổ một tay đỡ Lý Khinh Diêu, tay còn lại mở cửa xe rồi mới đặt cô xuống. Lý Khinh Diêu ngồi xuống hàng ghế sau, Trần Phổ lại nhìn mắt cá chân của cô, sưng hơn so với lúc trước. Anh đóng cửa xe, đặt giày và tất trong tay xuống ghế phụ rồi mới lái xe.
“Không về cục nữa.” Lý Khinh Diêu nói: “Anh chở em đến phòng khám Viên Linh số 222 đường Ngân Sơn đi, mẹ em ở đó. Mẹ chữa cái này nhanh lắm.”
Trần Phổ đang khởi động xe chợt khựng lại, rồi nhấn ga.
——
Hồi học trưởng cảnh sát, Trần Phổ từng đến nhà Lý Khinh Diêu ăn cơm vài lần. Nhưng không biết do anh và Lý Khinh Diêu không có duyên hay học sinh giỏi cấp ba quá bận rộn nên hai người chưa gặp nhau lần nào.
Trong ấn tượng của Trần Phổ, mẹ Lý, cũng chính là người mở phòng khám Viên Linh, là một người phụ nữ thanh tú, đeo kính gọng vàng, trông rất trí thức. Bà nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn, đôi khi còn rất hài hước. Giống như bố Lý, bà khiến Trần Phổ cảm thấy rất thoải mái. Hai vợ chồng bà không chỉ thường xuyên chuẩn bị những bữa ăn thịnh soạn cho hai sinh viên trường cảnh sát, mà bà Viên Linh còn chuẩn bị quà đáp lễ mỗi lần Trần Phổ mang quà đến. Sau này Trần Phổ dứt khoát đến tay không, tránh mang đến gánh nặng cho người ta. Nhưng lần nào về, bà Viên Linh cũng tặng anh trái cây, hoặc là thịt bò tự kho, đảm bảo rằng Lý Cẩn Thành có cái gì, anh cũng có cái đó.
Đến cả bố Trần Phổ, có lần nhìn thấy những món quà này, ông cũng phải khen tuy gia đình này điều kiện không bằng gia đình anh, nhưng rất lịch sự và có cốt cách.
Món ăn Trần Phổ thích ăn nhất là thịt bò kho mà bố Lý nấu, và còn cả món thịt xào đậu phụ khô của bà Viên Linh. Lần nào Lý Cẩn Thành cũng giành ăn với anh những miếng cuối cùng. Trần Phổ vốn là người kiệm lời, có chuyện gì cũng thích giấu trong lòng. Một hai lần đầu, anh còn âm thầm quan sát xem Lý Cẩn Thành sống với hai người họ thế nào, cuối cùng anh rút ra kết luận —— Lý Cẩn Thành quả thật không bao giờ phải chịu thiệt khi lớn lên trong gia đình này, hai người họ xem cậu ấy như con ruột.
Lúc ấy Trần Phổ mới ngoài hai mươi, cũng từng nảy ra suy nghĩ kỳ lạ —— Nếu sau này mình cưới con gái người ta, thì sẽ thành thông gia, cũng xem như một nửa là con ruột rồi. Nhưng nghĩ tới việc con gái nhà người ta còn đang học Trung học, anh bất giác cười.
Hai người chênh nhau năm tuổi, thế người ta lại thành cô vợ nhỏ, không được không được, anh tự biết bản thân tính công tử, không đủ kiên nhẫn dỗ dành người khác nên lập tức từ bỏ ý định này.
Sau này Lý Cẩn Thành xảy ra chuyện, Trần Phổ từng suy nghĩ rất nhiều lần, anh muốn đến thăm bố Lý mẹ Lý, nhưng không biết tại sao nhiều lần lái xe đến gần phòng khám Viên Linh hoặc là ngoài khu nhà nhà họ Lý, anh lại không thể mở được cánh cửa xe nặng trịch đó.
——
Thấy Trần Phổ im lặng đi hẳn, Lý Khinh Diêu đã hiểu, cô âm thầm thở dài, hỏi anh: “Mấy năm nay, những món quà đắt đỏ không ghi tên người gửi được gửi đến vào mỗi dịp lễ Tết là anh gửi đúng không?”
Trần Phổ không nói.
Trước đây, Lý Khinh Diêu vẫn còn chưa thể xác định người gửi bưu kiện là ai, nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc với Trần pHổ, cô đã chắc trăm phần trăm người gửi là anh.
“Thực ra anh có thể tới thăm bố mẹ, bố mẹ gặp được anh chắc chắc sẽ mừng lắm.” Lý Khinh Diêu nói.
Trần Phổ bật cười, nụ cười ấy chất chứa sự dịu dàng hiếm thấy, anh nói: “Thôi, tôi đưa em đến cửa, em hỏi thăm dì giúp tôi nhé. Khi nào tìm được anh trai em, tôi lại tới gõ cửa nhà em vậy.”
Mũi Lý Khinh Diêu cay cay, lẩm bẩm trong miệng: “Đồ nhát gan.”
Trần Phổ đã nghe thấy nhưng không nói gì, mở cửa xe rồi vòng lại lấy giày và tất, dìu cô đến trước cửa kính phòng khám, nhìn thấy y tá bên trong đi ra, anh đặt giày và tất xuống đất rồi quay đầu rời đi.
—Hết chương 35—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT