Một tháng sau, vào một ngày nọ, Đội hai nhận lệnh chấp hành nhiệm vụ hợp tác truy bắt tội phạm. Mọi người chia thành từng cặp, tiến vào một khu dân cư để lục soát.

Lần này Lý Khinh Diêu và Phương Giai cùng chung một nhóm.

Trong khoảng thời gian này, vị đội trưởng nào đó đã vận dụng lý thuyết xác suất đến mức điêu luyện, Lý Khinh Diêu cảm thấy có lẽ anh đã tính đến con số thập phân thứ hai —— Mỗi khi có công việc, Lý Khinh Diêu đều sẽ hợp tác với những thanh niên nam khác nhau trong nhóm, hết một vòng mới lại bắt cặp với anh.

Lý Khinh Diêu trải qua cuộc sống đối xử công bằng, có lần cô còn nảy sinh ý định mua một bộ xếp gỗ màu xanh tặng Trần Phổ Dung, nhưng suy nghĩ đến chuyện có lẽ anh không hiểu được trò đùa của cô, và cũng có thể sẽ nổi giận nếu hiểu được, nên cô nhân từ bỏ qua.

Nhưng hợp tác cùng Phương Giai khiến cô rất dễ chịu. Không giống ai đó gai góc đầy mình, vị anh cả này tính tình điềm đạm, kinh nghiệm phong phú lại nhiệt tình hướng dẫn, Lý Khinh Diêu theo chân anh ấy đã học được rất nhiều điều.

Họ đến một cửa hàng tạp hóa đầu ngõ, ở cửa không có ai. Phương Giai đưa mắt nhìn Lý Khinh Diêu ra hiệu cảnh giác, súng của hai người đều để chúc xuống bên hông, Phương Giai gọi to: “Có ai không? Bán tôi bao thuốc lá.”

Bên trong không í ới gì.

Hai người cầm súng, bước chầm chậm vào trong cửa hàng tạp hóa. Cửa hàng chật hẹp chỉ rộng chừng bốn, năm mét vuông, chất đầy hàng hóa khắp nơi. Bên cạnh kệ hàng còn có một cánh cửa nhỏ, treo nửa tấm rèm, dẫn vào gian sau.

Phương Giai nhẹ nhàng giơ tay vén một góc rèm, một bóng người bên cửa sổ lao vút ra ngoài, chạy trốn từ cửa sau.

Phương Giai nghiến răng: “Đuổi theo!” Anh và Lý Kinh Diêu một trước một sau đuổi theo qua cửa sau.

Đằng sau là một con hẻm nhỏ, vừa mới mưa xong, cả con hẻm tối tăm ẩm ướt, bóng một người đàn ông vạm vỡ đang chạy qua chỗ quẹo phía trước, nhìn thân hình rất giống với tên tội phạm truy nã mà họ cần tìm.

Lý Khinh Diêu lập tức rút bộ đàm ra, báo cáo vị trí, yêu cầu hỗ trợ. Khi đang định đuổi theo Phương Giai, Lý Khinh Diêu nghe thấy tiếng nước xả bồn cầu từ cửa hàng tạp hóa sau lưng.

Cô quay đầu.

Đây là căn nhà kiểu cũ từ những năm tám mươi, chín mươi, nhà vệ sinh xây ở hiên ngoài căn nhà. Lý Khinh Diêu nhìn thấy cửa nhà vệ sinh bị đẩy mạnh ra, cô hạ tay cầm súng, tựa vào bờ tường, giấu thân mình. Nhưng từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy đối phương.

Một gã đàn ông cao gầy, độ hai tám hai chín tuổi, hớt hải chạy ra ngoài từ nhà vệ sinh, vừa đeo thắt lưng, vừa hô nhỏ: “Châu Minh, Châu Minh!”

Châu Minh chính là tên thật của tên tội phạm bị truy nã.

Không ai trả lời, gã đàn ông quay lại cửa hàng tạp hóa, Lý Khinh Diêu dóng tai nghe ngóng động tĩnh. Một hai phút sau, gã đàn ông đeo ba lô, vội vã chạy ra ngoài.

“Đứng lại! Cảnh sát đây! Giơ tay lên!” Lý Khinh Diêu quát lớn, chĩa súng vào đầu gã.

Khẩu khí và giọng điệu của cô học theo Trần Phổ hoàn toàn. Bởi vì cô cảm thấy mỗi khi bắt người, Trần Phổ đều toát lên vẻ hung hãn từ trong cốt tủy, đáng sợ đến mức không ai trong Đội hai sánh được.

Gã đàn ông đứng lại, không giơ tay. Lý Khinh Diêu lại quát một tiếng, gã ta mới chầm chậm giơ tay lên, quay người, nhìn thấy cảnh sát nữ, ánh mắt gã ta sáng lên.

Lòng bàn tay Lý Khinh Diêu cũng đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên cô một mình đối diện với tội phạm. Trước đây, trong lệnh hỗ trợ điều tra mà họ nhận được chỉ có một tên tội phạm giết người là Châu Minh. Nhưng gã đàn ông này là đồng bọn của Châu Minh, trông xảo quyệt ranh mãnh, rõ ràng cũng thuộc dạng bất hảo.

“Vứt ba lô xuống!” Lý Khinh Diêu ra lệnh.

Người đàn ông từ từ đưa tay ra sau lưng sờ xoạng, nói: “Cô cảnh sát, cô bắt tôi làm gì? Tôi đâu có phạm tội.”

“Theo tôi về Cục Cảnh sát, rồi sẽ điều tra rõ ràng.”

Lý Khinh Diêu cũng di chuyển, một tay cầm súng, tay còn lại nhấn bộ đàm ở thắt lưng: “Vẫn còn một tên đồng bọn, ở ngay vị trí em vừa báo cáo.”

“Rõ.” Giọng Trần Phổ vang lên. “Không được tự tiện hành động, chúng tôi đến ngay.”

Đúng lúc này, gã đàn ông hành động nhanh như chớp,  không biết từ hông ba lô hay túi quần sau rút ra một con dao găm, ném về phía Lý Khinh Diêu.

Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào gã ta, cơ thể nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, tránh được cú ném đó. Nhưng người đàn ông phản ứng rất nhanh, cởi chiếc ba lô nặng trịch ném thẳng vào mặt cô, tung hai đòn tấn công liên tiếp. Lần này Lý Khinh Diêu bị đánh trúng, tới khi cô ném ba lô xuống đất thì gã đàn ông đã bỏ chạy rồi.

Lý Khinh Diêu chạm tay vào cò súng rồi lại buông ra. Cô chưa bao giờ nổ súng ngoài đời thật. Đừng nói là cô, ngay cả Châu Dương Tân, Diêm Dũng cũng chưa từng nổ súng. Cảnh sát và tội phạm đấu súng kịch liệt đổ máu trên phố như trong phim hầu như không xuất hiện trong thời đại này.

Cô cho rằng đây chưa phải lúc nổ súng, nên nhét súng vào bao súng ở thắt lưng, rồi đuổi theo gã đàn ông.

Là một học sinh giỏi, trước lần hành động này, Lý Khinh Diêu đã xem qua bản đồ khu vực này, đường lớn đường nhỏ nhớ rõ mười mươi. Cô vừa đuổi theo, vừa rẽ đường tắt đúng lúc, đầu óc xoay như đĩa bay. Sau khoảng bảy tám phút, Lý Khinh Diêu băng ngang qua ngã ba đường, đụng mặt gã đàn ông đó.

Gã đàn ông nét mặt hung ác, cô chưa kịp rút súng ra, gã ta đã cầm con dao găm sắc lẹm đâm cô.

Trước khi học trường cảnh sát, tuy rằng tố chất thể lực cơ bản của cô rất tốt, nhưng cũng thuộc dạng “tay chân lười biếng”. Ở nhà, thùng rác bị đổ cô cũng lười dựng lên, đi luôn chẳng thèm để ý, thì sao có thể tập thể dục? Vào trường cảnh sát, cô cũng nhận ra, chỉ e rằng mình không thể trở thành cảnh sát nữ vừa đánh giỏi vừa chịu đòn tốt, thể lực càng thua xa đàn ông, nên phải dùng đến cái đầu.

Cuối cùng cô đã vạch ra chiến lược: Các môn Lý thuyết khỏi bàn, buộc phải đứng nhất tất cả các môn. Môn học đòi hỏi kỹ năng như bắn súng, thông qua phân tích số liệu và luyện tập cần thì có thể xưng bá một cõi, đương nhiên cô cũng phải đứng nhất.

Về mặt đối kháng thực chiến, mặc dù cô không có nhiều cơ bắp, sức lực bình thường, nhưng cô lại có khả năng linh hoạt. Thế thì cô phải cố gắng nâng cao khả năng linh hoạt, biến mình thành học viên có thân thủ linh hoạt nhất trong toàn bộ học viên.

Như vậy sau này khi truy bắt tội phạm thật, đánh không lại cô có thể chạy, bắt không được cô có thể bám theo. Miễn là cô không mất dấu tội phạm và không để bản thân bị thương, thì có thể bám chặt lấy tên tội phạm giống như keo chó, cho tới khi các cảnh sát lực lưỡng khác đến.

Dù sao từ thời Trung học, Lý Khinh Diêu đã đúc kết được, điều quan trọng nhất trong cuộc đời này là “tốt khoe xấu che”. Đừng bao giờ dồn hết công sức khắc phục khuyết điểm, vừa vất vả vừa kém hiệu quả.

Thế nên khi tốt nghiệp trưởng cảnh sát, Lý Khinh Diêu không chỉ đứng đầu về thành tích tổng hợp, mà còn được mọi người công nhận là người có thân thủ “khó nói” nhất.

Nói chung, một cảnh sát nữ xinh đẹp dễ thương, đứng đầu về độ “lươn lẹo”, bạn cũng không biết nên khen ngợi hay khinh thường cô nàng.

Lúc này, khi con dao của nghi phạm đâm tới, tim Lý Khinh Diêu như muốn vọt ra ngoài, sợ không? Đương nhiên cô sợ chứ, bởi vì đây là lần đầu tiên cô “dao thật súng thật” chiến đấu với tội phạm. Nhưng cô không cần suy nghĩ, cơ thể đã tự động uốn xuống một góc cực đẹp, tránh được nhát dao.

Khi tên nghi phạm tỉnh táo lại, Lý Khinh Diêu đã lùi lại cách gã ta hai mét.

Tên nghi phạm: “…”

Gã ta cũng khá bối rối, nhưng quay đầu bỏ chạy ngay. Vừa chạy được mấy bước thì Lý Khinh Diêu lại đuổi theo, đồng thời cầm cái xô bên vệ đường ném vào đầu gã ta.

—Hết chương 33—

Note: Hồi xưa tui để anh Phương và bạn Lý gọi nhau là chú – cháu vì mấy chương đầu anh Phương có nhờ bạn Lý và bảo là chú với dì phải mời cháu một bữa, nay bạn Lý gọi anh Phương là anh nên tui lại lật đật đi sửa xưng hô mấy chương trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play