Cao Kế Xương bị phớt lờ suốt cả đêm, tác động kép của cơn buồn ngủ và áp lực làm ông ta đau đầu chóng mặt vô cùng.

Cửa phòng thẩm vấn kêu cái “cạch” rồi mở ra, hai cảnh sát mặc đồng phục, nét mặt nghiêm nghị đi vào, chính là Trần Phổ và Phương Giai.

Cao Kế Xương tim đập thình thịch, nhưng nhanh chóng ép bản thân bình tĩnh lại. Ông ta hiểu rõ mánh lới của những cảnh sát này, đây mới là khởi đầu của cuộc đọ sức căng thẳng.

Lý Khinh Diêu và những thành viên khác của Đội hai đang quan sát qua cửa kính một chiều tại phòng bên. Khác với mọi người, Lý Khinh Diêu còn ôm theo máy tính, vừa nghe vừa tiếp tục tra cứu thông tin tài khoản liên lạc của Cao Kế Xương. Mọi người nghĩ đến hình ảnh học sinh giỏi hiện tại của cô, cũng không lấy làm lạ.

Trần Phổ kéo vành mũ, để lộ đôi mắt sắc bén. Anh hỏi: “Cao Kế Xương, ông có biết tại sao chúng tôi gọi ông đến đây hôm nay không?”

Cao Kế Xương lắc đầu: “Không biết.”

Phương Giai để bản sao những món đồ trong phong bì giấy kaft xuống trước mặt ông ta, rồi cất lời: “Chúng tôi tìm được những món đồ này trong nhà ông, ông định giải thích thế nào? Ông từng đến nhà Lưu Hoài Tín vào ngày anh ta tử vong, đúng không?”

Cao Kế Xương im lặng.

Hôm qua ông ta bị dẫn đi ngay trên lớp học, mất hết mặt mũi. Việc này cũng khiến Cao Kế Xương bị cô lập thông tin, không biết rốt cuộc cảnh sát đã nắm được gì. Xem ra, hiện tại mọi chuyện còn tồi tệ hơn cả những gì ông ta tưởng tượng. Nhưng ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác để đối phó với tình huống này.

Cao Kế Xương lúng túng nói: “Ra là vì chuyện này à. Tuần trước, Lưu Hoài Tín đưa tôi những tài liệu này, tôi đã giải thích rõ ràng với cậu ấy rồi. Cậu ấy cũng đã nói thông cảm, hiểu nhầm tôi rồi. Tôi thừa nhận có một khoảng thời gian tôi và Trương Hi Ngọc rất thân thiết, có những cử chỉ thân mật vượt quá giới hạn. Nhưng chúng tôi đến khách sạn là để bổ túc cho con bé, chứ không làm chuyện gì khác. Sau này tôi đã tự kiểm điểm lại bản thân rồi, không thể xem học sinh như con ruột trong nhà. Nói chứ, tôi còn phải cảm ơn Lưu Hoài Tín đã nhắc nhở, nhưng tiếc rằng cậu ấy đã không còn nữa rồi.”

Đến cả một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm như Phương Giai, từng chứng kiến vô số kẻ cặn bã trong xã hội cũng phải biến sắc vì độ trơ tráo của người đàn ông này. Trong căn phòng bên cạnh toàn là tiếng chửi rủa của mọi người.

Trần Phổ rút ra vài tờ giấy của nhóm Lý Khinh Diêu từ trong tập tài liệu, trải từng tờ xuống trước mặt ông ta, trên giấy có rất nhiều câu đã được Lý Khinh Diêu bôi đỏ.

“Thế đây thì sao? Muốn tôi đọc cho ông nghe không?” Trần Phổ nói: “‘Làm bạn gái tôi’, ‘Nhớ em không ngủ được’…” Trần Phổ chợt quát to: “Ông nói chuyện với con ruột thế à!”

Cao Kế Xương tái mặt, nuốt nước bọt liên tục.

Cuối cùng thì giọng ông ta cũng đã hơi run: “Tôi thừa nhận mình đã sai. Trong lúc ấy, tôi đã có những suy nghĩ không nên có với Trương Hi Ngọc. Chủ yếu là do cô bé liên tục theo đuổi tôi, lúc nào cũng quấn quýt lấy tôi. Tôi không giữ vững được bản tâm, nên quyết định mập mờ với cô bé một khoảng thời gian. Nhưng chúng tôi không hề quan hệ xác thịt, tôi tuyệt đối không làm chuyện như vậy.”

Lý Khinh Diêu nhìn gương mặt khiến người ta tởm lợm của ông ta, hiểu ra một chuyện: Chỉ cần còn một tia hy vọng thì Cao Kế Xương sẽ nhất quyết chối tội. Bởi vì trái tim ông ta lạnh như băng, hơn nữa còn không có chút liêm sỉ hay đạo đức nào.

Cũng may sau một đêm cố gắng, phía cảnh sát cũng đã thu được kha khá chứng cứ.

Phương Giai ném một xấp tài liệu xuống trước mặt Cao Kế Xương: “Chúng tôi đã điều tra được, vẻn vẻn từ Tháng Một đến Tháng Hai năm 2023, ông đã dẫn Trương Hi Ngọc đi thuê phòng tám lần, camera an ninh đã quay được toàn bộ. Lần nào cũng bổ túc à? Ôm hôn âu yếm dắt vào khách sạn dạy kèm à?”

Nét mặt Cao Kế Xương như đóng băng, không biểu lộ cảm xúc, lại còn gật đầu: “Quả thật là học bài.” Nói xong, chính ông ta cũng phải bật cười: “Dù sao con bé cũng đang học lớp Mười Một, không đuổi kịp tiến độ học tập, tôi rất quan tâm đến con bé.”

Phương Giai lườm ông ta, rồi rút một xấp lịch sử giao dịch ngân hàng ra: “Mua quần áo! Mua váy! Mua nội y áo lót gợi cảm của người trưởng thành cho một cô bé! Vợ ông có biết ông “quan tâm” học sinh nữ đến thế không? Trường học cho phép à? Hay để tôi đi hỏi Sở Giáo dục, hỏi hiệu trưởng, hỏi phụ huynh và học sinh trường Trung học số 29 thử nhé?”

Cuối cùng trán Cao Kế Xương cũng đã đổ mồ hôi hột, ông ta mấp máy môi, nói: “Ban nãy tôi đã thừa nhận mình thích Trương Hi Ngọc và hẹn hò cùng cô bé rồi. Về chi tiết quá trình hẹn hò với cô bé, thì tôi không muốn nói nhiều, cô bé cũng đã qua đời rồi, mong các vị tôn trọng cô bé. Tôi biết tôi không nên làm như vậy, cũng biết mình đã mất việc rồi nhưng tôi thật lòng, cô bé cũng đã tròn 14 tuổi. Tôi vi phạm nội quy trường học, nhưng xin hỏi tôi có phạm pháp không? Tại sao các vị lại tạm giữ tôi? Tôi muốn mời luật sư, mong các vị thực thi pháp luật trong văn minh.”

Trần Phổ và Phương Giai nhìn nhau nhanh như cắt, Cao Kế Xương phản ứng càng lớn, chứng tỏ phòng tuyến tâm lý của ông ta càng lung lay.

Trần Phổ quan tâm đến chuyện ông ta phản đối, tiếp tục truy hỏi: “Trương Hi Ngọc là người thứ bao nhiêu? Chúng tôi đã nắm rõ mọi chuyện của ông rồi, chỉ xem ông có khai báo thành thật không thôi.”

Cao Kế Xương ngước đôi mắt nâu đậm, nhìn thẳng vào Trần Phổ. Trong ánh mắt anh cảnh sát trẻ ẩn chứa sự châm chọc và tự tin quyết tâm chiến thắng khiến tim Cao Kế Xương run lên từng nhịp, ngày càng bất an.

Nhưng Lý Khinh Diêu biết Trần Phổ đang câu giờ. Bởi vì tối nay, ngoài hai cô gái mà cô và Châu Dương Tân phát hiện ra, Trần Phổ còn tìm thấy dấu vân tay và AND của hai cô gái khác trong căn nhà của Cao Kế Xương. Cảnh sát đã xác định được danh tính của một người, người còn lại vẫn chưa đối chiếu được.

Chúng tỏ phía cảnh sách đã nắm rõ danh tính của bốn nữ sinh Trung học, bao gồm Trương Hi Ngọc từng là nhân tình của Cao Kế Xương. Nhưng liệu còn có thêm ai nữa hay không thì chỉ Cao Kế Xương mới biết.

Cao Kế Xương nuốt nước bọt, trả lời: “Chắc chỉ có một, hai người thôi.” Ông ta lại nở nụ cười khiến người ta phát tởm: “Trí nhớ tôi kém lắm, không nhớ rõ nữa rồi.”

Tất cả các cảnh sát đều tức giận, Trần Phổ nói: “Không nhớ rõ nữa à? Để tôi nhắc cho ông nhớ có mấy người nhé? Châu Văn Đình, Mã Phức Nhụy, Lưu Phương! Có cần tôi đọc lịch sử trò chuyện cùng các cô ấy cho ông nghe không? Sao tại nhà riêng của thầy giáo như ông lại có DNA của nữ sinh?”

Phương Giai rót trà cho Cao Kế Xương, nói nghe mà thấm: “Chuyện của ông khiến chúng tôi chịu áp lực rất lớn từ phía cấp trên. Lỡ mà làm lớn chuyện này, kết tội nặng thì hai bên đều chịu ảnh hưởng xấu. Bây giờ chúng tôi cho anh một cơ hội thú nhận. Chuyện của những cô bé này, và cả chuyện của Lưu Hoài Tín. Anh tự khai và chúng tôi điều tra ra, cân nhắc kết tội là hai chuyện khác nhau. Anh cũng là trí thức, hiểu luật pháp, anh suy nghĩ cho kỹ đi.”

Sau một đêm thức trắng, chịu áp lực lớn, đối mặt với sự tra hỏi mềm dẻo lẫn cứng rắn của cảnh sát thực thi pháp luật, e rằng nếu là một người bình thường thì đã dao động rồi, nhưng Cao Kế Xương không phải người bình thường.

Ông ta nghĩ ngợi một hồi, vẫn lắc đầu: “Chuyện của Lưu Hoài Tín liên quan gì đến tôi? Châu Văn Đình, Mã Phức Nhịu, Lưu Phương và Trương Hi Ngọc, đúng vậy, chỉ có bốn người, anh cảnh sát giỏi thật đấy, đến tôi còn không nhớ nổi mà sao các anh tra được rõ thế. Chao ôi, tôi thừa nhận mình quá đa tình rồi, tôi không phải con người! Đây đều là những cô gái tôi từng thích, từng có mối tình trong sáng với tôi một khoảng thời gian, chỉ thế thôi!”

—Hết chương 25—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play