Tạ Tân Nhụy lắc đầu: “Chúng không biết tôi còn cánh tay trái là cô. Bố tôi từng dạy, làm việc gì cũng phải chừa lại đường lui. Cô chính là đường lui của tôi. Chốc nữa chẳng may tôi không thể một phát bắn trúng hắn thì chắc chắn sẽ đánh nhau với hắn. Cô chờ thời cơ thích hợp rồi hẵng xuất hiện. Hắn ta không phòng bị, như vậy tỷ lệ thắng của chúng ta sẽ rất cao. Tốc chiến tốc thắng, nhất định phải khống chế hắn ta trước khi Thượng Nhân kịp phản ứng.”
“Tôi rõ rồi. Chị cẩn thận nhé.”
Tạ Tân Nhụy không mảy may chần chừ, hai tay giữ chặt khẩu súng, nhẹ nhàng đi ra từ phía sau tảng đá.
Tiếng nước chảy rất lớn, hoàn toàn át đi tiếng bước chân của cô ấy.
Cô ấy áp sát từng bước một, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ hình dáng của hai người.
Phía trước, Lạc Long lại cười to, hắn ta đã tụt chiếc quần dài của cô bé xuống, quay lưng về phía Tạ Tân Nhụy.
Tạ Tân Nhụy giơ súng lên.
Nào ngờ Lạc Long ôm cô bé lên, xoay người, dựa lưng vào tảng đá, ép cô bé dạng hai chân cưỡi lên mình hắn, hoàn toàn che khuất góc bắn của Tạ Tân Nhụy.
Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại năm, sáu mét. Cô ấy đã hoàn toàn phơi mình trong phạm vi tầm nhìn của Lạc Long, có thể bị hắn ta phát hiện bất cứ lúc nào.
Tạ Tân Nhụy ngẩn ra.
Cô ấy không chần chừ lấy một giây, cô ấy lao thẳng về phía trước.
Đúng lúc này, Lạc Long ngẩng đầu lên từ bên gò má của cô bé. Dưới ánh trăng trong, Tạ Tân Nhụy lập tức nhìn thấy đôi mắt của hắn ta, trong đôi mắt ấy nào có bóng dáng của sự ngông cuồng và ham muốn? Sắc mặt của hắn ta lạnh lùng và tàn nhẫn cùng cực, hắn ta đẩy cô bé ra, nhảy bật dậy từ mặt đất, không biết từ lúc nào hắn ta đã cầm một con dao sáng loáng trong tay.
Tạ Tân Nhụy như bị dội một gáo nước lạnh. Cô ấy đã mắc bẫy rồi, đây là một cái bẫy. Chúng đang diễn kịch hòng dụ cô ấy xuất hiện.
Tạ Tân Nhụy giơ súng lên bắn.
Nhưng lại có người nhanh hơn cô ấy.
Một sợi dây thừng thô ráp tròng vào cổ cô ấy từ phía sau, kéo cô ấy ngã ra đằng sau. Kẻ kia cực kỳ khỏe mạnh, siết chặt tới nỗi Tạ Tân Nhụy mất thăng bằng. Viên đạn kia cũng bắn lệch vào tảng đá.
Tiếng nước chảy át đi tiếng bước chân của cô ấy, và cũng che lấp cả tiếng bước chân của Thượng Nhân.
Lão ta không hề vào trong hang động bên cạnh mà đã mai phục sẵn ở chung quanh từ lâu rồi.
Thượng Nhân xuống tay tàn nhẫn, mười ngón tay to khỏe siết chặt sợi dây thừng. Tạ Tân Nhụy tức thì ngạt thở, đôi bàn tay cố gắng nắm lấy sợi dây nhưng lại bị hắn ta kéo lê về sau.
Lạc Long cười man rợ, hắn ta nhào đến đâm một nhát về phía bụng của cô ấy.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Tân Nhụy đã nhanh nhẹn vặn mình khiến nhát dao của Lạc Long bị lệch hướng, song vẫn cứa một vết sâu ở mạn sườn của cô ấy. Đồng thời, Tạ Tân Nhụy trợn trừng mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm thét khàn khàn gần như không thành tiếng. Cô ấy đá chân phải lên cao, mang theo tiếng gió rít. Chân dài thẳng tắp đã đá qua đỉnh đầu cô ấy, giáng một cú thật mạnh vào mặt Thượng Nhân.
Thượng Nhân đau đớn, nới lỏng bàn tay đang siết chặt. Tạ Tân Nhụy thở mạnh một hơi, một tay nắm lấy sợi dây. Lạc Long ở chính diện đã bắt được chân phải của cô, bẻ mạnh điểm chết, giật khẩu súng trong tay cô ấy.
Cơn đau dữ dội truyền đến từ khớp ngón tay, Tạ Tân Nhụy dùng tay trái nắm lấy sợi dây, kéo mạnh xuống dưới, phần đầu của cô ấy chui ra ngoài nhanh như chớp, thoáng khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng tay trái của cô ấy đã mất hết sức lực, thấy Lạc Long sắp sửa giành được khẩu súng, Tạ Tân Nhụy bất thình lình buông năm ngón tay ra, khẩu súng rơi xuống đất.
Lạc Long định nhặt theo bản năng, Tạ Tân Nhụy rút từ thắt lưng ra một con dao găm sắc bén, đâm thẳng tới. Lạc Long hét lên, nghiêng người tránh được. Tạ Tân Nhụy lập tức cúi xuống nhặt súng, nhưng Lạc Long nào cho phép, con dao trong tay hắn ta lại bổ xuống một lần nữa.
Hai người lập tức vật lộn với nhau.
Thượng Nhân bị cú đá bất ngờ của Tạ Tân Nhụy đá trúng ngay huyệt thái dương, mắt nổ đom đóm. Lão ta không ngờ con đàn bà này lại cừ như vậy. Thượng Nhân trấn tĩnh lại, quan sát cục diện trước mắt rồi giơ liềm lên bổ thẳng vào sau lưng không hề phòng bị của Tạ Tân Nhụy.
“Phập.”
Tiếng vật sắc nhọn đâm vào da thịt.
Thượng Nhân sững sờ, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ trong máu thịt ở vùng lưng bị chém. Tuy nhiên, bản tính hung hãn năm xưa vẫn không thay đổi, lão ta không quay đầu lại, vung lưỡi liềm ra sau. Lão ta rất khỏe, lại còn đồn hết sức vào cú chém này. Hướng Tư Linh chưa kịp rên một tiếng thì đã bị lưỡi liềm bổ ngã nhào xuống đất, máu tươi ở phần vai chảy ròng ròng.
Cô ta nằm trên mặt đất, cầm chặt con dao găm dính máu trong tay, nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt khó đoán.
“Đm, hóa ra con điếm thối này còn có đồng bọn. Tao sẽ giết chết rồi đ*t mày!” Thượng Nhân giơ lưỡi liềm lên xông về phía cô ta. Hướng Tư Linh lăng một vòng, tránh được nhát dao này.
“Huhu…huhu…huhu!” Đúng lúc này, tiếng khóc loáng loáng từ đầm nước vọng lại.
Hướng Tư Linh bò dậy nhanh như chớp, quay đầu nhìn, hóa ra là cô bé vừa mới bị Lạc Long cưỡng ép.
Cú đẩy của Lạc Long hồi nãy hoàn toàn không lo lắng cho sự sống chết của cô bé, hắn ta đẩy mạnh cô bé xuống đầm nước. Dòng nước chảy xiết cuốn phăng cô bé lên phía trên thác nước. Vô số dòng nước chảy xiết tràn qua cơ thể cô bé, đôi tay cô bé đang bám chặt vào một thân cây gãy bên mép thác, cố gắng trèo lên nhưng vô vọng. Cô bé sắp sửa rơi xuống vách núi của dòng thác.
Hướng Tư Linh quay người định kéo cô bé, nhưng Thượng Nhân nhân cơ hội cô phân tâm, lại bổ thêm một nhát. Hướng Tư Linh chật vật né tránh rồi đâm trả lại. Thượng Nhân nở nụ cười độc ác, hắn ta đã chìm trong cơn sát phạt, lại còn túm lấy con dao găm của cô ta bằng tay không, máu ngập lòng bàn tay nhưng hắn ta vẫn cười khúc khích, thậm chí còn ném luôn lưỡi liềm đi, năm ngón tay to cứng như sắc bóp chặt cổ Hướng Tư Linh, ấn cô ta lên trên thân cây.
Hướng Tư Linh ra sức chống cự, nhưng con dao găm đã bị Thượng Nhân cướp mất. Sức mạnh của Thượng Nhân hoàn toàn trên cơ cô ta, đôi tay lão ta đè chặt cô ta vào thân cây, dù cô ta có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, hắn ta đang chờ đợi cô ta tắt thở từng chút từng chút.
Chính lúc này, Lý Khinh Diêu đã chạy đến thác nước.
Vừa lắng thấy tiếng động, Lý Khinh Diêu đã nghiêng người núp sau một gốc cây to, đôi mắt lia nhanh một vòng tình hình hiện trường.
Bên đầm nước ở gần cô có hai người đang đánh nhau ác liệt, nhìn dáng người là một nam một nữ. Cô không nhìn rõ mặt, nhưng cô nghĩ có lẽ là Lạc Long và Tạ Tân Nhụy.
Lý Khinh Diêu giơ súng lên, nòng súng di chuyển vài lần theo bóng dáng mờ nhạt của họ rồi đành buông súng xuống.
Quá tối, cô hoàn toàn không nhìn rõ, họ lại liên tục di chuyển nhanh, đến cả đường nét cũng không rõ, gần như là hòa cùng màn đêm.
Hoàn toàn không có điều kiện bắn, rất khó bắn trúng ở khoảng cách xa.
Hơn nữa, nếu bắn một phát không trúng lại thành ra đánh rắn động cỏ, khiến chúng như ong vỡ tổ, chia nhau chạy trốn, lại càng khó bắt hơn nữa. Chi bằng để họ tiếp tục tàn sát nhau, hãm chân nhau, tạm thời không thể thoát thân. Nếu kéo dài thêm một lát thì không chừng cảnh sát chi viện sẽ đến.
Tính toán kỹ lưỡng, Lý Khinh Diêu lại quan sát vị trí gần đó. Trong màn đêm tăm tối, Hướng Tư Linh bị một người đàn ông cao to bóp cổ ấn vào thân cây, đôi mắt trắng dã, hơi thở thoi thóp. Người đàn ông kia chính là Thượng Nhân – bố ruột của cô ta.
Trên đỉnh thác cách họ khoảng ba, bốn mét, có một cô bé đang bị dòng nước xiết cuốn đi, chỉ còn lại một bàn tay đang nắm chặt thân cây chìa ra mặt nước, thân mình trôi dạt, sắp sửa bị cuốn xuống dòng thác cao hơn một trăm mét, rơi thẳng xuống dòng sông cuồn cuộn bên dưới.
Hướng Tư Linh lập tức đưa ra quyết định.
Cô bắn một phát vào lưng Thượng Nhân.
Cơ thể Thượng Nhân lắc lư, buông Hướng Tư Linh rồi chậm rãi ngã xuống đất nhưng vẫn còn cố gắng xoay người lại muốn nhìn rõ xem ai nổ súng.
Quả nhiên, đúng như Lý Khinh Diêu dự đoán. Tuy Lạc Long và Tạ Tân Nhụy nghe thấy tiếng súng, nhưng hai người có lẽ đã mất trí nên không ai chịu nhường ai, vẫn tiếp tục vật lộn ác chiến.
Nòng súng của Lý Khinh Diêu lại nhắm vào Hướng Tư Linh, đồng thời chạy nhanh đến bờ nước. Song, nhìn thấy sắc mặt của Hướng Tư Linh sưng húp và tái xanh vì ngạt thở, mất đi sự khống chế của Thượng Nhân, cô ta như một con diều đứt dây, vô lực ngã xuống bên cạnh Thượng Nhân.
Lý Khinh Diêu đã chạy đến bờ nước và nhét súng vào thắt lưng trước. Đúng lúc này cô bé cuối cùng cũng không còn kiên trì được nữa, bàn tay đang nắm chặt thân cây cũng buông ra. Nhanh như chớp, Lý Khinh Diêu giống như một con diều hâu thật sự, bay thẳng về phía trước, nửa người cô chìm trong nước, nắm chặt lấy cánh tay của cô bé.
Nhưng dòng nước quá xiết, Lý Khinh Diêu cũng bị cuốn xuống, nhưng cô phản ứng rất nhanh, tay trái cố gắng mò mẫm bên cạnh, túm được thân cây kia. Hai người một người nối tiếp một người, treo lơ lửng trên vách đá. Đôi chân của cô bé đã lơ lửng ngoài thác nước.
“A…” Cô bé hét thảm thiết, nhưng lại bị sóng nước dập tắt trong miệng. Lý Khinh Diêu dùng hết sức mình, một tay giữ lấy trọng lượng toàn thân của cô bé, cắn răng nói: “Cố lên! Chị đã hứa với mẹ em rồi, phải đưa các em trở về an toàn!”
Nhưng thực ra cô bé hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói.
Cơ thể của cô bé trượt xuống từng chút một.
Lý Khinh Diêu cũng như vậy.
Gỗ bị ngâm nước quá lâu, vô cùng trơn trượt. Cô cắn chặt răng, năm ngón tay sắp cắm vào trong thân cây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT