“Tôi biết, anh trai Lý Khinh Diêu, là một cảnh sát, nghe nói mất tích lâu lắm rồi. Anh ấy có liên quan gì đến những chuyện này?” Hướng Tư Linh nghi hoặc.

“Có vẻ cô không biết. Cô hỏi tôi nhìn thấy giấy phẫu thuật phá thai của cô ở đâu đúng không? Nó rơi ra từ trong túi anh ấy, anh ấy gắng nhặt lại vội. Trong một buổi tối bảy năm trước, anh ấy đến tìm tôi và xảy ra ẩu đả với nhóm Lạc Long. Sau đó, tôi cũng bị chúng đánh đập, đụng đầu vào tủ, bất tỉnh nhân sự. Khi tôi tỉnh lại, anh ấy đã không còn ở đó nữa. Tôi không biết anh ấy đã đi đâu, cũng không biết chúng đã làm gì với anh ấy. Từ đó về sau, Lý Cẩn Thành đã mất tích.”

Hướng Tư Linh không ngờ rằng vụ mất tích của anh trai Lý Khinh Diêu lại có liên quan đến nữ sát thủ trước mặt. Cô ta sững sờ, nghĩ bụng không biết Lý Khinh Diêu có biết những chuyện này không? Nếu Lý Khinh Diêu không biết, cô ta phải nói cho cô biết.

Hướng Tư Linh như chợt ngộ ra điều gì, chỉ cảm thấy một cơn lạnh thấu xương từ đáy lòng lan tỏa ra khắp cơ thể. Cô ta ngước đôi mắt đỏ hoen lên, nhìn về phía Tạ Tân Nhụy.

Tạ Tân Nhụy tiếp tục nói: “Cô cho rằng tại sao tôi phải giết chết ba kẻ đó? Không chỉ vì báo thù, tôi quyết tâm phải tìm chúng hỏi rõ tung tích của Lý Cẩn Thành, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tiếc rằng giết hai tên rồi mà vẫn không rõ tung tích anh ấy. Hai kẻ đó nhất trí khai rằng đêm hôm đó, Lý Cẩn Thành đã bị chúng đánh trọng thương, song nhân lúc chúng không chú ý, anh ấy đã trốn thoát thành công. Hai bọn chúng không dám đuổi theo, chỉ có Lạc Long đuổi theo ra ngoài. Nhưng sau đó, một mình Lạc Long trở về, từ đó không nhắc gì đến Lý Cẩn Thành nữa. Vì vậy, trên thế giới này, chỉ có Lạc Long biết tung tích của Lý Cẩn Thành.”

“Bây giờ cô hiểu chưa?” Tạ Tân Nhụy nhìn Hướng Tư Linh bằng đôi mắt lạnh như băng. “Tại sao tôi phải nói với cô những chuyện này, sao tôi lại bằng lòng tin tưởng cô? Bởi vì từ bảy năm trước, giữa hai ta đã có mối tương liên. Nếu lúc đó Lý Cẩn Thành không mất tích, anh ấy nhất định sẽ khiến ba kẻ đó phải chịu sự trừng trị của pháp luật và sẽ không để bất cứ ai làm hại tôi, anh ấy chắc chắn sẽ làm được. Anh ấy còn nộp cả báo cáo phá thai của cô lên cấp trên, không điều tra rõ thì sẽ không bỏ qua. Vậy thì Lạc Hoài Tranh nhất định có thể lật lại vụ án. Và cả cô lẫn tôi, tất cả những khổ đau và giày vò ta phải chịu suốt bảy năm qua sẽ không bao giờ xảy ra.

Nhưng anh ấy không thể làm được những điều đó, vì anh ấy đã mất tích. Người cảnh sát ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng vì hai người phụ nữ chẳng hề liên quan như chúng ta, vì những người chịu đựng khổ đau như chúng ta mà biến mất. Vì vậy, anh ấy không chỉ là ân nhân của tôi, mà còn là ân nhân của cô nữa. Hướng Tư Linh, vốn dĩ anh ấy cũng muốn cứu cô! Ba kẻ đó không chỉ là kẻ thù của tôi, mà còn là kẻ thù của cô!”

Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng và thờ ơ của Tạ Tân Nhụy cuối cùng cũng không thể kìm được những giọt nước mắt nóng hổi.

Còn Hướng Tư Linh cũng đã hiểu ra lý do cơn lạnh thấu xương ấy xuất hiện.Bởi vì cô ta cũng đã nhận ra rằng, bảy năm trước, số phận suýt nữa đã xoay chuyển bởi một người cảnh sát xa lạ và cũng chính là anh trai của Lý Khinh Diêu. Khi đó, cô ta chỉ thiếu một chút can đảm, để rồi dần dần dẫn đến sai lầm lớn, hối hận cả cuộc đời, tự mình đẩy mình vào chiếc lồng giam của La Hồng Dân và Hướng Mỹ Linh, càng lún càng sâu.

Nhưng người cảnh sát ấy, lại có trong mình sự can đảm và quyết tâm không ai sánh bằng. Vốn dĩ, số phận của tất cả mọi người đều sẽ bị anh ấy xoay chuyển. Cuộc đời của tất cả mọi người sẽ thay đổi vì anh ấy.

Hướng Tư Linh giơ mu bàn tay lên che mắt, nước mắt thấm ướt ống tay áo. Cô ta bỗng dưng cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Tạ Tân Nhụy lau sạch nước mắt, bước lên trước một bước, ngồi xuống trước mặt Hướng Tư Linh, giơ một tay ra: “Cô có muốn đi cùng tôi không? Trước đây, tôi là nạn nhân A, cô là nạn nhân B, chúng ta đều không biết về nhau. Hiện tại, tôi là hung thủ A, cô cũng trở thành hung thủ B. Chúng ta đều là những kẻ vô danh tiểu tốt trên thế giới này. Nếu không còn sống được bao lâu, vậy thì hãy tận dụng chút sức lực cuối cùng để giết chết Lạc Long, tìm ra Lý Cẩn Thành. Chúng ta cũng nên cho cuộc đời anh ấy một lời giải thích, được không?”

Tầm mắt của Hướng Tư Linh đã mờ đi vì nước mắt, đến nỗi sắp không nhìn rõ. Nhưng cô ta cảm nhận được ánh mắt của Tạ Tân Nhụy dịu dàng như một người chị, cũng như một Hướng Tư Linh khác trên thế giới này.

“Đừng khóc nữa. Đến giờ này cô vẫn còn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự của tự do và hạnh phúc đối với những người như chúng ta ư? Dù một ngày nào đó, chúng chết bệnh chết già thì nỗi đau của cô cũng chẳng thể nào nguôi ngoai. Những buổi tối ấy, mùi cơ thể, dịch nhầy, mùi tanh tưởi của chúng sẽ đeo đẳng cô suốt đời. Cô sẽ sống mãi trong nỗi sợ hãi.

Chỉ khi tự tay giết chết chúng, tận mắt nhìn thấy máu tươi của chúng chảy cạn, chứng kiến cảnh chúng gào thét trong sợ hãi và đau đớn, nhìn chúng bò lết dưới chân cô như loài chó. Còn cô đã trở thành người kiểm soát mọi thứ, cô mới nhận ra chúng cũng chỉ là những kẻ yếu đuối vô năng giống như cô, chúng không có gì đáng sợ cả. Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn cảm thấy ghê tởm mỗi khi bị đàn ông chạm vào, sẽ không còn trằn trọc mỗi đêm vì sợ hãi và cũng không còn cảm thấy mình dơ bẩn thối nát. Hóa ra những kẻ dơ bẩn là chúng, còn chúng ta từ đầu chí cuối vẫn luôn sạch sẽ tinh khôi.”

Hướng Tư Linh vùi khuôn mặt ướt đẫm vào lòng bàn tay cô ấy, nói: “Tôi sẽ đi cùng chị. Chúng ta cùng chết trên con đường này đi.”

“Được.”



Đêm đã khuya.

Lạc Long và Thượng Nhân thở hồng hộc, dựa vào hai gốc cây to. Bóng đêm tựa như một con quái thú khổng lồ, ẩn núp xung quanh họ, mọi thứ im ắng vô cùng. Nhưng đối với hai bọn chúng, bóng tối và sự yên tĩnh này mới  là an toàn.

Ban đầu, chúng bỏ trốn khỏi căn nhà gỗ là để trốn con đàn bà điên Lưu Đình Muội.

Nhưng sau khi chúng cướp bóc và cưỡng hiếp một gia đình trong núi, đã phạm trọng tội, bắt buộc phải tiếp tục chạy trốn. Hơn nữa, từ điện thoại của gia đình kia, chúng đã nhìn thấy án mạng “Tiền xx” trên Hắc Lê Phong và cả tin tức truy nã chúng trên mạng.

Lạc Long đoán ngay ra Tiền Thành Phong cũng bị Lưu Đình Muội giết chết, sau đó sử dụng thủ đoạn nào đó để đổ hết tội lên đầu hắn. Loại người như hắn và Thượng Nhân sẽ không bao giờ tin tưởng cảnh sát, vì vậy chỉ đành tiếp tục bạt mạng chạy trốn.

Hai hôm này, bọn chúng suýt bị cảnh sát tìm kiếm trên núi phát hiện tận mấy lần. Lạc Long là một kẻ cực kỳ nhạy bén, còn Thượng Nhân, năm đó có thể trở thành đại ca của một băng nhóm, đương nhiên là quỷ kế đa đoan. Hai bọn chúng kết hợp với bản đồ ngoại tuyến trong điện thoại để suy nghĩ, nhận ra vòng vây của cảnh sát càng ngày càng thu hẹp. Nếu tiếp tục như vậy, không đến hai ngày nữa chúng sẽ bị kẹt trong núi.

Hơn nữa, nước và lương khô của chúng cũng sắp cạn kiệt.

Hai bọn chúng hiện giờ chính là hai con thú kẹt trong lồng. Im lặng nhìn nhau một hồi, Lạc Long đột nhiên nói: “Em có một kế hoạch rất mạo hiểm, anh dám thử không?”

Thượng Nhân: “Bố mày có gì mà không dám? Nói!”

“Thôi thì đừng chạy về phía trước nữa, toàn là cảnh sát. Chúng ta quay lại, đi ngược về sau, cảnh sát chắc chắn không ngờ chúng ta lại liều như vậy đâu. Tuy chúng nó đông, nhưng cũng rất phân tán. Hơn nữa, mấy hôm nay cảnh sát rõ ràng đã ít đi, tám phần mười là xảy ra biến cố. Chúng ta tranh thủ cơ hội này, vòng qua hai toán cảnh sát mình suýt đụng trúng mấy hôm nay, xem có thể đi vỏng a khỏi vòng vây không.”

Mắt Thượng Nhân sáng lên: “Hay đấy! Dù không thoát ra được, chúng ta trở lại nơi có người, bắt vài đứa làm con tin, ép cảnh sát thả chúng ta đi! Không thì nếu chết cũng phải kéo theo mấy đứa làm đệm lưng! Dù sao thì bố máy cũng đã ngồi tù nửa đời người rồi, tao không muốn ngồi tiếp nữa. Trước khi chết, chơi một trận thật hoành tráng thì mới không sống uống chứ!”

Thượng Nhân là thành viên băng nhóm Thập niên 1990, sùng bái chủ nghĩa anh hùng và văn hóa xã hội đen. Ông ta đã sống cách biết với xã hội suốt mấy chục năm nhưng vẫn đậm chất giang hồ. Giờ đây khi rơi vào đường cùng, trong đầu ông ta cũng chỉ còn lại những ý nghĩ bạo lực.

Còn Lạc Long thì khác, hắn ta vẫn muốn sống. Nhưng hắn ta biết, dù bản thân bị cảnh sát bắt được, tố cáo người giết Tiền Thành Phong là Lưu Đình Muội, nhưng như thế thì sẽ kéo theo những chuyện chúng đã làm với Lưu Đình Muội năm xưa, còn liên quan đến một cảnh sát mất tích. Bất kỳ một tội danh nào cũng đủ để hắn phải ngồi tù mọt gông. Vì vậy, hắn ta phải trốn thoát.

Hai bọn chúng nhất trí với nhau, quay đầu lại men theo phương hướng cũ, vòng qua lối đi không có đường, đi vòng vèo để tẩu thoát.

Tuy nhiên, khi Lạc Long leo trèo giữa rừng núi, hắn ta luôn cảm thấy sau lưng lạnh toát, có vài lần hắn cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ ngọn núi đối diện nhưng khi hắn ta quay đầu lại, lại không nhìn thấy gì.

“Đ*t mẹ, con điếm đấy.” Lạc Long chửi: “Nếu nó dám đến đây nữa, em nhất định sẽ giết chết nó!”



Ba tiếng trước.

Một chiếc xe hơi màu đen đỗ bên vệ đường núi phía Tây Nam, tỉnh Quý Châu.

Một đồng chí cảnh sát đồn Công an địa phương bước xuống từ ghế lái, Hạ Dũng Trạch và Lý Khinh Diêu cũng xuống xe, hai bên vẫy tay chào tạm biệt.

Trưa nay, sau khi hai người đi tàu cao tốc đến thủ phủ tỉnh Quý Châu rồi lại ngồi tàu điện động lực phân tán đến huyện gần nhất. Thế nhưng, sau khi liên lạc với bộ Chỉ huy, họ mới biết nhóm Trần Phổ đã tiến sâu vào trong núi. Nếu họ đi theo tuyến đường lúc đầu của Trần Phổ thì ít nhất cũng phải mất hai ngày mới có thể đuổi kịp.

Vì vậy, ý của bộ Chỉ huy là để hai binh lực bổ sung vòng qua đầu bên kia của vùng núi, khoảng cách thẳng đến nhóm Trần Phổ không còn xa, sau khi tiến vào núi, đi bộ khoảng bốn, năm tiếng là hai bên có thể hội hợp.

Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch bàn bạc, thống nhất không qua đêm ở ngoài núi. Nhóm của Trần Phổ đang thiếu nhân lực trầm trọng, ngày nào cũng mệt bở hơi tai, giờ lại còn phải đi sâu vào tuyết một. Nếu họ qua đêm rồi mới vào núi thì phải đến chiều ngày mai mới có thể hội hợp, muộn mất nửa ngày.

Hai người quyết định vào núi ngay trong đêm, khoảng 11 giờ tối sẽ đến được vị trí của nhóm Trần Phổ, thời gian vẫn chưa muộn. Như vậy, họ vẫn có thể tham gia vào hoạt động tìm kiếm sáng ngày mai. Hơn nữa, đoạn đường này đều là khu vực an toàn mà cảnh sát đã tìm kiếm.

Hai người trang bị đầy đủ, còn mang theo súng, bật đèn pin, đi bộ lên núi. Trên đường đi còn bắt gặp cảnh sát hai điểm dựng lều cắm trại thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Lý Khinh Diêu vừa đi vừa nhắn tin cho Trần Phổ: [Dự kiến sẽ đến vào khoảng 11 giờ đến 11 rưỡi. Anh mau nghỉ ngơi đi, đừng đợi em.]

[Giờ anh đang rảnh, ra ngoài đón em.]

[Không cần đâu, hôm qua nhóm các anh trực suốt đêm không ngủ còn gì? Đã thức gần 40 tiếng rồi, anh tranh thủ ngủ đi, cẩn thận đột tử đấy. Em đến nơi cũng sẽ không tìm anh đâu. Mai gặp nhé!]

[Được rồi, em đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh.]

[Em biết rồi, anh mau ngủ đi.]

[Nhớ em.]

[Em cũng rất nhớ anh, Trần Phổ à!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play