Anh ta hoàn toàn không lường được rằng, một câu hỏi thẳng thắn, không nghĩ ngợi nhiều, thế mà Lý Cẩn Thành đã đoán được câu trả lời.
Hai người nhìn nhau, cả hai cùng giữ im lặng.
Sau một lúc, Diệp Tùng Minh thở dài, lấy ra một số bản sao từ trong đống văn kiện trong ngăn kéo mình khóa lại, đưa chúng cho anh và nói: “Đây là bản sao. Những gì tôi biết chỉ có vậy thôi. Nếu anh thật sự có thể lật án giúp Lạc Hoài Tranh thì tôi sẽ đưa cho anh bản gốc.”
Hành động này hình như khá thừa thãi, nhưng kinh nghiệm của Diệp Tùng Minh về điều tra hình sự chỉ giới hạn trong phim truyền hình. Dù rằng anh ta đã quyết định cược một ván, tin tưởng Lý Cẩn Thành. Nhưng dù gì anh ta cũng không biết gì về người cảnh sát trẻ tuổi chỉ mới gặp hai lần, cho nên vẫn phải giữ lại thứ gì đó trong tay để bảo vệ bản thân. Nhỡ đâu người cảnh sát này bất tài hoặc cũng bị người ta mua chuộc, anh ta chạy về quê, đến địa bàn của dòng họ mình, có người che chở, trong tay là bản gốc thì còn giữ lại được một tia hy vọng lật lại vụ án này.
Anh ta nghĩ mình điên thật rồi, bất chấp nguy hiểm vì một người không liên quan. Đã chạy trốn rồi mà vẫn còn giữ lại một con đường cho tương lai. Ai mà biết được sau này còn có ai phát hiện ra sự thật, minh oan cho Hướng Tư Linh, lật án giúp Lạc Hoài Tranh hay không?
Lý Cẩn Thành nhìn chằm chằm vào báo cáo phá thai suốt mười mấy giây, anh cẩn thận gấp lại nhét vào trong túi rồi đứng thẳng dậy, cúi chào Diệp Tùng Minh.
“Được. Tôi sẽ tìm cách giao thứ này vào tay người đáng tin ở cấp trên.” Lý Cẩn Thành trả lời nghiêm túc, “Có lẽ vài ngày nữa mới có người đến gặp anh lấy bản gốc.”
—
Rời phòng khám, luồng suy nghĩ trong Lý Cẩn Thành vẫn còn sục sôi.
Anh cũng nhận ra đây là một thứ khó giải quyết.
Hóa ra, anh luôn nghĩ rằng vụ án kia thiếu bằng chứng, Lạc Hoài Tranh bị kết án sai. Hoặc là, Lạc Hoài Tranh thực sự đã lỡ tay giết người, chỉ là vẫn còn tồn tại nhiều tranh cãi. Điều Lý Cẩn Thành mong muốn chỉ là làm sáng tỏ sự thật dù sự thật là gì để có thể giải thích với em gái, cũng xem như không hổ thẹn với lòng.
Nhưng hiện giờ, đến cả Diệp Tùng Minh cũng nhận ra, minh chứng trinh nữ của Lý Khinh Diêu ẩn chứa nhiều điều đáng ngờ. Trong đội cảnh sát hình sự thật sự có người bị mua chuộc ư? Người này là ai? Quyền lực của người đó to cỡ nào?
Anh nên giao đồ cho ai đây?
Lý Cẩn Thành tạm thời chưa tìm được hướng giải quyết. Cộng thêm anh đã làm việc liên tục suốt ba ngày, đầu óc đã đau âm ỉ vì mệt mỏi nên hiện chưa thể nghĩ ra phương án giải quyết tốt nhất.
Anh quyết định tối hôm nay sẽ về nhà ngủ một giấc, ngày mai đầu óc minh mẫn rồi tính sau.
Hoặc là tìm cơ hội gọi điện cho Trần Phổ bàn bạc một chút. Dù sao thì tam ngu thành hiền mà. Trần Phổ đầu óc nhạy bén, gia đình lại có thế lực, cũng quen biết rộng. Có cậu ấy giúp đỡ, có khi mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn ấy chứ.
Đúng vậy, cứ quyết định như vậy. Anh sẽ tạm thời nắm giữ bằng chứng này, không được manh động.
Lý Cẩn Thành bất giác đã đi được hơn trăm mét, đến ngã tư, anh dừng bước.
Rẽ trái là đường về nhà. Rẽ phải, đi thêm vài trăm mét nữa là phòng 101 tòa số 17.
Lý Cẩn Thành cúi đầu, nhìn con búp bê trong tay.
[Em xin anh, anh đến nhanh đi. Em sợ quá.]
Theo tính toán thời gian, đã hai ngày trôi qua kể từ khi Lý Ngọc để lại lời nhắn nghi là cầu cứu này.
Ngày thứ ba cô đã tuyên bố cắt xoẹt với anh, cho thấy nguy hiểm đã qua, hay là cô ấy…đã từ bỏ rồi?
Anh bỗng nhiên nhận ra, tại sao khi rời khỏi phòng khám, mình lại đi vội đi vàng như vậy, lại còn đi đến đây. Hóa ra, khi Diệp Tùng Minh giao cho anh bằng chứng quan trọng như vậy, trong lòng anh vẫn luôn canh cánh một nỗi bận tâm và lo lắng.
Đột nhiên, cứ như có một tia sáng lặng lẽ vụt qua đầu anh, khiến anh bừng tỉnh.
Lý Cẩn Thành, rốt cuộc mày đang làm gì vậy? Sao cứ vô tri vô giác thế này? Tăng ca suốt mấy ngày khiến đầu óc mày mụ mị rồi à? Có một người, có lẽ đang gặp nguy hiểm, hoặc có thể là không. Nhưng mày là một cảnh sát, dù cô ấy có trực thuộc khu vực quản lý của mày, có nằm trong phạm vi chức trách của mày hay không? Thì mày cũng là một cảnh sát hình sự. Khi khoác lên mình bộ cảnh phục này, người ta sẽ sợ mãy, nhưng cũng sẽ dựa dẫm vào mày. Một khi gặp nguy hiểm, chỉ có nhìn thấy cảnh sát nhân dân, họ mới yên tâm, mới biết luôn có người bảo vệ họ vô điều kiện.
Lý Cẩn Thành chạy một mạch đến phòng 101 tòa số 17.
Tuy rằng nói là định thám thính, nhưng Lý Cẩn Thành lại không liều lĩnh hấp tấp. Bây giờ cũng đã khuya, Lý Cẩn Thành đi đến chân cầu thang của khu chung cư, nhìn thấy cánh của phòng 101 đóng kín như bưng. Anh chậm rãi tiến đến, giống như một chú mèo, kề sát tai vào cửa.
Không có tiếng động gì.
Nhưng trong phòng vẫn sáng đèn, chứng tỏ có người.
Anh không định gõ cửa vội vàng.
Nhân lúc màn đêm buông xuống, Lý Cẩn Thành chầm chậm vòng ra sau căn phòng. Bởi vì là tầng một, còn có vườn hoa nên anh trèo qua hàng rào gỗ dễ như trở bàn thanh, rồi đáp đất không một tiếng động. Nhìn xung quanh không có ai, anh áp sát vào cửa sổ, di chuyển từ từ.
Rèm cửa phòng khách kéo kín mít nhưng cửa sổ nhà vệ sinh lại mở. Dù bên trong không nhìn thấy gì, chỉ nhìn thấy một hành lang.
Anh lại vòng sang phía bên kia căn phòng. Lần này may mắn, cửa sổ một gian phòng đang mở hướng vào bên trong, gió lay rèm cửa.
Lý Cẩn Thành biết hành vi hiện giờ của bản thân rất không đúng mực. Một cảnh sát lén lút chạy đến góc tường nghe lén. Nhưng cũng có thể hiểu là thám thính tình hình của địch mà. Anh tự nhủ với lòng mình rằng, đây là cẩn thận chứ không phải là hành vi hèn hạ.
Anh ngồi xuống dựa vào tường nghe ngóng, không có tiếng động. Lý Cẩn Thành lặng lẽ duỗi một ngón tay, kéo một góc rèm lên, nhìn vào bên trong.
—
Trước đó.
Lưu Đình Muội ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời chuyển tối.
Hôm nay cô ấy không có cơ hội ra ngoài, thậm chí ngoại trừ lúc đi vệ sinh, bọn họ không cho phép cô ra khỏi phòng.
Bởi vì hôm qua cô ấy đã chọc giận bọn họ, bọn họ chưa bao giờ tức giận đến vậy.
Ban đầu, họ tưởng rằng cô ấy không hiểu, mấy hôm nay đều ngồi trong phòng khách bàn bạc, gì mà nghe phong thanh nền tảng phát trực tiếp sắp đóng cửa. Tiếp theo phải làm thế nào? Còn kiếm đâu ra được nhiều tiền như vậy nữa?
Lưu Đình Muội cũng không quan tâm, cứ ngồi ở đó ăn đồ ăn. Nhưng không hiểu tại sao cô bắt đầu cảm thấy, suốt ngày ăn như thế là không đúng.
Lạc Long thình lình nhắc đến một vấn đề kinh khủng. Anh ta ở trong tù có quen một anh lớn, giàu có, cũng rất thích chơi đàn bà, đặc biệt là loại gái non tơ. Lưu Đình Muội không biết “non tơ” là gì, nhưng khi Lạc Long nói chuyện này, ba người đều quay sang nhìn cô ấy.
Lưu Đình Muội đột nhiên sởn gai ốc.
“Anh nghĩ bán được bao nhiêu?” Tiền Thành Phong hỏi.
Lạc Long giơ mấy ngón liền: “Không đưa đủ con số này, sao đưa người cho anh ta được. Yên tâm đi, gia đình anh ta kinh doanh. Một, hai triệu đối với anh ta chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng lá. Ngọc Nhi mướt thế này, anh ta nhất định rất thích. Làm tình nhân của anh ta cũng tốt cho Ngọc Nhi đấy chứ.”
Sang ngày thứ hai, họ lại quan sát cô ấy từ đầu tới chân, cứ như đang xem xét một món hàng. Lưu Đình Muội nghe thấy họ nói chuyện điện thoại, hình như là hẹn gặp ai đó, luôn mồm vâng dạ, thái độ cực kỳ nhiệt tình. Còn nói sẽ dẫn Ngọc Nhi đến biệt thự của đối phương.
Lưu Đình Muội bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Cô ấy không biết bọn họ định đưa cô ấy đến đó làm gì, nhưng cô ấy không muốn đi.
Hai ngày đó, Lưu Hoài Tín cũng có biểu hiện kỳ lạ. Suốt ngày như người mất hồn, ánh mắt nhìn cô vừa thâm sâu vừa lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi không thôi. Anh ta không phản đối lời nói của họ.
Lưu Đình Muội lại nghĩ, không phải anh ta là bạn trai cô ư? Trong TV, bạn trai lúc nào cũng bảo vệ bạn gái. Tại sao anh ta lại không nói gì?
Lưu Đình Muội không biết nên làm gì.
Hai tối ấy, Lưu Hoài Tín đều quan hệ với cô ấy, cô ấy cũng không hiểu tại sao, cô ấy không muốn nhưng anh ta vẫn cưỡng ép đâm vào. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy anh ta nói: “Anh nghĩ cách đưa em đi, được không?”
Lưu Đình Muội giả vờ ngủ say.
Ngày hôm sau, cô ấy lại nghĩ cách lẻn ra ngoài, khắc hàng chữ thứ hai trên thân cây.
Cô ấy thấp thỏm đợi đến ngày thứ ba, cứ như đứa trẻ khát khao trời sáng trong đêm đen, cứ như một đóa hướng dương nhỏ bé cố gắng ngước nhìn mặt trời mờ nhạt.
Nhưng đến ngày thứ ba, cũng chính là hôm qua, anh ấy vẫn không đến.
Lưu Đình Muội vừa khóc vừa khắc hàng chữ thứ ba.
Nhưng sau khi khắc xong, cô lại cảm thấy mình đã làm rất đúng. Lý Cẩn Thành nhìn thấy hai chữ “cắt xoẹt”, có lẽ sẽ tức giận, chắc sẽ không đến gặp cô nữa đâu nhỉ?
Vậy thì anh sẽ không bao giờ gặp được ba người đó và sẽ không gặp nguy hiểm.
Nếu không, lỡ họ cũng bán luôn Lý Cẩn Thành thì sao? Anh đẹp trai như vậy mà.
Kết quả trở về nhà, Lạc Long và Tiền Thành Phong lại đang bàn bạc với nhau rằng ngày mai sẽ đưa cô ấy đến biệt thự “kiểm hàng”. Lưu Hoài Tín nghe vậy thì như người mất hồn, trầm mặc suốt.
Lưu Đình Muội bỗng dưng phát điên, túm lấy họ mà cào cấu, lắp bắp nói tôi không đi, tôi không đi! Các người không được bán tôi! Tôi là con người, tôi là con người mà! Cầu xin các người! Thả tôi đi đi! Tôi không muốn bị ch*ch nữa, cũng không muốn ăn nhiều đồ ăn như vậy nữa. Tôi khó chịu lắm, ngày nào tôi cũng thấy khó chịu!
Lạc Long và Tiền Thành Phong nhìn nhau.
Vì vậy tối hôm qua cô ấy nghĩ rằng mình sắp bị họ giết chết rồi.
…
Trời đã tối đen hoàn toàn, Lưu Đình Muội lau khô nước mắt trên khuôn mặt, bình tĩnh nghĩ, vĩnh biệt Lý Cẩn Thành, em sắp rời khỏi Gia viên Triều Dương. Từ rày về sau anh sẽ không bao giờ tìm thấy em nữa.
Không tìm thấy, có lẽ sẽ tốt hơn.
Em thật sự, thật sự rất thích anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT