Mọi người xôn xao.

Không phải không ai hoài nghi Phương Thần Vũ và Cao Kế Xương, hiện tại mọi người chỉ đang thảo luận ai là hung thủ giết chết Lưu Hoài Tín, theo kết quả điều tra ba hướng của họ, động cơ giết người của hung thủ vẫn còn chưa rõ ràng nên đương nhiên hung thủ có thể là những người quen tại khu chung cư trong thời gian xảy ra vụ án.

Phương Thần Vũ và Cao Kế Xương cùng dạy chung khối lớp với nạn nhân, đương nhiên trở thành nghi phạm số một. Nhưng không thể vì vậy mà loại trừ hiềm nghi của bốn giáo viên và phụ huynh khác.

Lý Khinh Diêu nói chắc như đinh đóng cột, chẳng khác nào khẳng định động cơ gây án của hung thủ có liên quan đến mâu thuẫn tình cảm. Ngày hôm đó tại hiện trường Trần Phổ cũng đã nói rằng vụ án này có liên quan mật thiết đến vụ án Trương Ngọc Hi, nhưng đó chỉ là một trong những phương hướng điều tra, một loại khả năng mà thôi.

Suy cho cùng, vụ án Trương Hi Ngọc xảy ra cũng được một năm rồi, lúc đó Công an Thành phố và Sở giáo dục cực kỳ quan tâm đến vụ án, cũng đã âm thầm kết án. Bây giờ Lý Khinh Diêu nói vậy đồng nghĩa với việc lật lại vụ án, hơn nữa còn dính líu đến một tổ trưởng khối và một giáo viên chủ nhiệm lớp trọng điểm của Trường Trung học số 29, quả thật quá nhạy cảm. Mọi người có thể dự liệu được áp lực nặng nề phải đối mặt trong công tác điều tra tiếp đó, nên đương nhiên ai cũng xôn xao.

Lý Khinh Diêu hứng chịu ánh mắt phức tạp đến từ mọi người, cô vừa định cất lời thì nhìn thấy Trần Phổ tuy rằng đang cúi đầu, nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười hờ hững, lông mày cũng thả lỏng hoàn toàn.

Lý Khinh Diêu hơi cong môi, nhìn sang chỗ khác, bắt đầu trần thuật: “Em có ba luận điểm:

Thứ nhất, vào học kỳ trước khi qua đời, xếp hạng điểm thi cuối kỳ toàn khối của Trương Hi Ngọc đã tăng vọt gần một trăm hạng, nhưng không ai nhìn thấy cô bé chăm chỉ học tập, thậm chí còn dành rất nhiều thời gian cho Tô Hạo Thần, điểm này hoàn toàn bất hợp lý. Ngược lại, trong cái bài kiểm tra nhỏ và bài kiểm tra giữa kỳ tiếp đó, điểm số của cô bé rất tệ. Vậy nên, em nghi ngờ có người đã đưa trước cho cô bé đáp án kiểm tra cuối kỳ.

Thứ hai, thái độ của cô bé đối với Tô Hạo Thần rất kỳ lạ. Nếu chỉ đơn giản là hẹn hò với một cậu bạn trai sinh viên đại học thì có cần phải giữ bí mật đến mức đó không? Thậm chí còn không tiết lộ cho người bạn thân nhất của mình. Em nghĩ không phải cô bé sợ bị phát hiện yêu sớm mà là đang e dè điều gì đó. Tô Hạo Thần cũng đã xác nhận là người khác mua những bộ quần áo đắt tiền cho Trương Hi Ngọc, hơn nữa cô bé có kinh nghiệm giường chiếu, thuộc lòng những khách sạn giá cả phù hợp ở xung quanh đây. Nhưng không ai biết người này là ai, chứng tỏ hắn ta không thể để lộ danh tính.

Thứ ba, mấy người bạn thân và Tô Hạo Thần đều đề cập đến vấn đề cảm xúc của Trương Hi Ngọc, thay đổi thất thường, thường xuyên u buồn. Theo miêu tả của họ, cô bé rõ ràng không tập trung học tập, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện học hành. Em nghi ngờ lúc đó quan hệ giữa cô bé và người kia xảy ra vấn đề nghiêm trọng, đây mới chính là nguyên nhân chính dẫn đến việc cô bé suy sụp tinh thần và nhảy lầu chứ không phải áp lực học tập được viết trong báo cáo kết án.

Dựa vào ba điểm trên, người này có thể là nam giới mà Trương Hi Ngọc có thể tiếp xúc trong cuộc sống thường ngày, có điều kiện kinh tế, là người trưởng thành có thể dẫn cô bé vào khách sạn hợp pháp, lấy được đáp án bài kiểm tra học kỳ các môn, hơn nữa không thể để lộ danh tính. Trong danh sách sáu nghi phạm, chỉ có Phương Thần Vũ và Cao Kế Xương phù hợp với điều kiện này.”

Mọi người im lặng, thứ nhất là lượng thông tin Lý Khinh Diêu đưa ra quá nhiều, thứ hai là những căn cứ cô đề đập đến đều nằm rải rác khắp biên bản, nên mọi người đều đang lật tìm và suy ngẫm.

“Tất cả đều đồng ý với ý kiến của cô ấy à?” Giọng nói lạnh lẽo của Trần Phổ vang lên. Lý Khinh Diêu nhìn anh, nụ cười hờ hững của anh ban nãy đã tan biến, đội trường Trần mặt lạnh như tờ. Lý Khinh Diêu rất muốn biết anh đang tán thành hay phản đối cô?

“Tôi có ý kiến.” Phương Giai giơ tay. Anh ta vừa giơ tay là tất cả mọi người đều dỏng tai lắng nghe.

Phương Giai nói rất nghiêm túc: “Anh nghĩ ba căn cứ mà cháu nói đều có khả năng, là suy luận, không có chứng cứ xác thực. Chúng ta điều tra vụ án thì phải có chứng cứ rõ ràng. Hiện tại anh có thể phản bác từng lập luận em đưa ra:

Thứ nhất, cháu suy luận có người đưa đáp án cho cô bé, nên suy ra người đó là giáo viên. Nhưng anh cũng có thể suy đoán trong kỳ thi đó, cô bé đã tự làm bài, hoặc là nhìn bài những bạn học khác. Nên lập luận đầu tiên không đúng.

Thứ hai, áp lực tinh thần của Trương Hi Ngọc quá lớn, có lẽ vì như thế nên cô bé không dám cho ai biết về sự tồn tại của Tôn Hạo Thần. Suy cho cùng, những người có vấn đề tâm lý không thể suy đoán theo lẽ thường. Về việc cô bé còn trinh hay không, đây chỉ là lời khai một phía của Tô Hạo Thần. Những khách sạn đó, cô bé cũng có thể tìm hiểu hỏi thăm trước. Về phần những bộ quần áo kia… Anh quả thật không nghĩ ra, có thể điều tra thử, nhưng cũng không thể khẳng định rằng đó là quần áo mà tình nhân tặng nhỉ?

Thứ ba, các bạn học đều nói cô bé không để tâm đến thành tích, nên em suy luận cô bé phải chịu đựng áp lực khác. Chú đã xem biên bản năm ngoái, cô bé đã phải chịu áp lực rất lớn từ phía gia đình, phương pháp giáo dục có vấn đề. Lỡ như cô bé rất quan tâm đến thành tích, nên mới nhảy lầu tự sát, nhưng bình thường không thể hiện ra mặt thì sao? Rất nhiều trẻ vị thành niên đều như thế mà?

Nếu chỉ dựa vào những lý do em đưa ra ở trên thì anh không thể đồng ý.”

Mọi người nhìn nhau, lần này thì người mới tới mất hết mặt mũi rồi. Phương Giai một khi đề cập đến tình tiết vụ án thì anh không còn là đại ca dễ tính như thường ngày nữa rồi.

Diêm Dũng đã nghiêng về phía Phương Giai, thấy Lý Khinh Diêu im lặng, cậu ta có chút không đành lòng. Diêm Dũng gãi gãi đầu, vô thức nhìn Trần Phổ, nhưng lại thấy vẻ mặt Trần Phổ cũng rất nghiêm túc. Cậu ta thầm nghĩ thôi toi rồi, đại ca xưa nay lòng dạ sắt đá, hồi mình mới đến đây đã bị mắng khóc mấy lần, giờ Trần Phổ còn định ra tay với Lý Khinh Diêu nữa sao? Một cô gái ngoan ngoãn hiền lành như cô, không biết có khóc không nữa…

Quả nhiên, Trần Phổ cất lời: “Được rồi, để tôi nói…”

“Không chỉ có vậy.”

Lý Khinh Diêu và Trần Phổ đồng thời cất lời, Trần Phổ im lặng, nhìn cô.

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Lý Khinh Diêu vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, cô nói: “Chuyện là thế này, ban nãy em vẫn chưa nói xong ạ.

Hôm qua tại trường Trung học số 29, em đã tìm hiểu kỹ về quy chế thi cuối kỳ của trường, quy chế rất nghiêm ngặt. Đầu tiên phải đổi phòng học, mỗi phòng học có bốn giáo viên giám thị, học sinh phải ngồi theo số báo danh. Em cũng đã xem xếp hạng điểm lần đó của Trương Hi Ngọc và điểm số của những bạn học ngồi xung quanh, xung quanh cô bé toàn là những bạn học yếu, xếp sau cô bé mấy chục hạng. Em còn xem điểm từng môn của cô bé, ba môn điểm cao nhất là Toán, Lý và Tiếng Anh. Ba môn này có nhiều câu trắc nghiệm nhất, dù giở sách cũng không tìm được đáp án. Hơn nữa trước đây Trương Hi Ngọc yếu hai môn Toán và Lý nhất nên em cho rằng, cô bé không cóp được bài ai, cũng không giở được tài liệu, thì chỉ có khả năng học thuộc đáp án trước, đây là giả thiết hợp lý nhất.

Thứ hai, nhân tình bí mật của cô bé có tồn tại hay không? Em nghĩ Tôn Hạo Thần không cần nói dối. Trong lúc nói chuyện với cậu ta, em có thể nhìn ra cậu ta là một người rất sĩ diện, một trong những mục đích hẹn hò với học sinh trung học là muốn tìm gái trinh. Cậu ta hoàn toàn không cần phải nói dối, tự cắm sừng cho mình. Cậu ta không được lợi lộc gì từ vụ án này, nên không có động cơ nói dối.

Vả lại, sáng hôm nay em còn tới nhà Trương Hi Ngọc hỏi thăm, mẹ cô bé rất phối hợp, quần áo vật dụng của Trương Hi Ngọc lúc sinh thời đều được giữ lại. Em phát hiện cô bé có rất nhiều đồ lót nội y hàng hiệu, toàn là thương hiệu dành cho người lớn. Có cái lên tới hai, ba trăm nghìn một bộ, mẹ cô bé hoàn toàn không biết những thương hiệu này nên không biết giá. Em nghĩ ngoại trừ nhân tình, không có bạn bè bình thường nào lại tặng cô bé nhiều nội y hàng hiệu như vậy.

—Hết chương 17—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play