“Cô và Điềm Điềm đều đã nhìn thấy mặt của hung thủ, còn bị hắn ta không chế, nhưng hắn ta lại không giết mẹ con cô. Tại sao? Cô biết lý do không?”

Hướng Tư Linh nói: “Tôi không biết.”

Ánh mắt Trần Phổ trầm tư: “Thời gian cô đến lều, chúng tôi tính là 10 giờ 40 phút, cô báo cảnh sát lúc 11 giờ 25 phút. Trong vòng 45 phút đó, hung thủ đã rời đi vào thời điểm nào?”

“Khoảng…10 phút trước khi tôi báo cảnh sát.”

Ánh mắt của hai cảnh sát đều thay đổi.

Đội trưởng Đội Một hỏi: “Vậy là mẹ con cô đã ở trong lều cùng hung thủ khoảng 35 phút.”

“Đúng.”

“Các cô đã nói gì? Làm gì? Cô hãy kể lại một cái chi tiết cho chúng tôi biết.”

Hướng Tư Linh cắn môi, bối rối nói: “Ban đầu, hắn ta không nói gì, chỉ ngồi nghịch con dao găm. Tôi cũng không dám lên tiếng, còn Điềm Điềm có lẽ quá sợ hãi nên khóc mãi khóc mãi rồi thiếp đi trong lòng tôi. Sau đó, hắn ta đã hỏi tôi một số vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Hắn ta…hỏi về tôi trước, hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi, mối quan hệ với bố mẹ có tốt không. Biết Hướng Vĩ đã mất từ lâu, hắn ta liền cười, tôi cũng không biết tại sao hắn ta lại cười. Sau đó, hc ắn ta lại hỏi con tôi bao nhiêu tuổi, sinh khi nào…Nói chung chỉ là những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.

“Tất cả câu hỏi của hắn ta đều xoay quanh cô và con gái?”

“Ừm, đúng vậy. Hắn ta còn hỏi tôi và Tiền Thành Phong quen nhau từ bao giờ? Tình cảm vợ chồng thế nào? Tôi nói chúng tôi đã ly hôn từ lâu rồi, không còn tình cảm. Hắn ta nói tốt lắm.”

“Còn gì nữa?”

“Tôi không nhớ rõ nữa, đều là những chuyện vụn vặt thôi.”

“Hắn ta có tiết lộ lý do sát hại Tiền Thành Phong không? Hoặc là, cô có hỏi hắn ta không?”

Khuôn mặt Hướng Tư Linh tái mét, gật đầu: “Tôi đã hỏi rồi. Hắn ta chỉ nói Tiền Thành Phong có lỗi với hắn ta, không coi hắn ta là anh em. Ngoài ra thì không tiết lộ thêm gì nữa.”

Trần Phỗ bỗng dưng hỏi: “Hung thủ chắc là người quen cũ của Tiền Thành Phong. Cô từng gặp hắn ta bao giờ chưa? Hoặc là đã nhìn thấy ảnh của hắn ta chưa?”

Hướng Tư Linh nhìn vào đôi mắt anh, trả lời: “Tôi chưa từng gặp hắn ta, Tiền Thành Phong cũng chưa bao giờ nhắc đến người này.”

“Có vẻ hắn ta không có ý xấu với cô và Điềm Điềm, thậm chí còn rất hứng thú với mẹ con cô. Hắn ta có tiết lộ lý do tại sao không?”

Hướng Tư Linh lắc đầu, “Hắn ta không nói, tôi cũng không dám hỏi.” Cô ta co rúm lại, “Tôi sợ hắn ta sẽ làm gì mẹ con tôi. Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, tôi chỉ mong hắn ta hãy nhắm vào tôi, đừng chạm vào Điềm Điềm. Vậy nên tôi không dám hỏi thêm gì nữa.”

Trần Phổ và đội trưởng Đội Một trầm mặc.

Một người mẹ đẹp tuyệt sắc và một bé gái xinh như búp bê, đối mặt với sát thủ tàn nhẫn, Hướng Tư Linh thận trọng cũng là điều hiển nhiên.

“Hắn ta có làm hại mẹ con cô không?” Giọng đội trưởng Đội Một cũng dịu đi.

“Không.”

Trần Phổ không nói gì, anh chỉ đứng dậy rót một tách trà nóng và đặt trước mặt cô ta. Hướng Tư Linh bưng tách trà bằng hai tay, nói: “Cảm ơn anh.”

Trần Phổ ngồi xuống, tiếp tục hỏi: “Tại sao hắn ta rời đi được mười phút cô mới báo cảnh sát?”

Hướng Tư Linh nhấp một ngụm trà nóng, trả lời: “Khi đó hắn ta đã uy hiếp tôi. Hắn ta nói rằng mình ra ngoài hút thuốc và đe mẹ con tôi phải ngoan ngoãn ở trong lều, nếu không thì sẽ giết mẹ con tôi. Sau đó hắn ta ra khỏi lều, còn kéo khóa cửa lều lại. Lúc đầu tôi dám động đậy, nhưng vài phút sau, tôi thấy là lạ, bên ngoài không có lấy một tiếng động nào. Chiếc lều đó có khóa kéo cả trong và ngoài, tôi đánh bạo dùng răng kéo khóa kéo, nào ngờ phát hiện hắn ta đã đi từ lâu rồi, tôi liền báo cảnh sát ngay lập tức.”

“Tay chân cô đều bị trói bằng dây rút, cô gọi 110 bằng cách nào?”

“Điện thoại nằm trong túi, tôi chỉ cần hơi nghiêng người là nó đã rơi ra ngoài. Tôi dùng giọng nói để gọi điện.”



Một lát sau, họa sĩ vẽ chân dung đã vẽ ra khuôn mặt người đàn ông đó theo miêu tả của Hướng Tư Linh.

Các Đội chỉnh lý và chuẩn bị công việc nhiệm vụ trong tay. Nửa tiếng nữa, Đinh Quốc Cường sẽ chủ trì buổi họp đầu tiên của vụ án này.

Trần Phổ đến phòng Kỹ thuật trước. Trước đó, anh đã nhờ hai đồng nghiệp tìm video phát trực tiếp năm đó. Nhưng do nền tảng đã đóng, dữ liệu bị xóa sạch, manh mối lại ít ỏi nên đến tận bây giờ vẫn chưa có kết quả.

Hôm nay, Trần Phổ lại đưa ảnh của Tiền Thành Phong và hình phác họa hung thủ cho phòng Kỹ thuật và nói với họ nhân vật chính trong video phá trực tiếp rất có thể là một cô gái thuần khiết xinh đẹp khoảng độ 20 tuổi, da trắng, tóc dài, mặc váy trắng. Phòng Kỹ thuật biểu thị có thêm những manh mối này, họ sẽ điều tra hiệu quả hơn nhiều và bảo Trần Phổ đợi tin tức.

Ngoài lời cảm ơn lịch sự, Trần Phổ còn hứa sẽ mời đối phương một bữa thịnh soạn, nhắn họ đưa bạn gái hoặc vợ đi cùng. Chung quy cũng khác bộ phận, mình nhờ người ta tăng ca ngoài mức quy định thì đương nhiên phải biết ơn. Hơn nữa, tình bạn giữa đàn ông cũng từ đó mà ra.

Các anh em phòng Kỹ thuật vừa cười vừa hỏi: Thế cậu có dẫn bạn gái đến không?” Một anh em khác thích chí, nói cậu ta dẫn gì mà dẫn, ế sưng ế xỉa ra. Trần Phổ nghĩ vụ án này nan giải, chắc phải tốn rất nhiều thời gian. Phá xong vụ án này chắc là công khai được rồi nhỉ? Thế là anh trả lời nửa đùa nửa thật: Thế phải hỏi ý kiến vị nhà tôi đã.

Ai dè đối phương nói: Diễn đạt đấy, y như thật.

Một người khác nói: Có khi cậu ta dẫn Châu Dương Tân đến đấy.

Trần Phổ quay đầu rời đi.

Sau đó, Trần Phổ lại đi gặp Diêm Dũng.

Mấy hôm trước, sau khi tra ra được sự tồn tại của lớp vỏ bọc Tiết Lệ, anh và Lý Khinh Diêu liền bàn giao cho Diêm Dũng, dặn cậu ấy kết hợp cùng nhân viên các bộ phận liên quan điều tra rõ ràng. Hiện tại phải hỏi thử cậu ấy đã điều tra đến đâu rồi. Đây lại là manh mối liên quan đến vụ án La Hồng Dân Hướng Tư Linh.

Đôi mắt Diêm Dũng sáng rực, cậu ấy nói: “Lúc nãy em cũng được cử đến hiện trường nên chưa kịp báo cáo với anh. Anh đoán trúng phóc, dưới thân phận Tiết Lệ, không chỉ có SIM điện thoại, thẻ ngân hàng, thậm chí còn đăng ký công ty, cả trong nước và nước ngoài đều có, tất cả đều hoạt động bình thường. Có hai số điện thoại, hiện tại IP một số đang ở Tương Thành, số còn lại anh đoán là ở đâu?”

Trần Phổ dựa lưng vào bàn của Diêm Dũng, đảo mắt rồi nói: “Nước ngoài?”

Diêm Dũng búng tay, “Chuẩn không cần chỉnh! Em đoán, Hướng Tư Linh và Lộ Tinh luôn liên lạc với nhau bằng số điện thoại dưới tên Tiết Lệ. Đây mới là nguyên nhân trước đây chúng ta không tìm được chứng cứ hai người họ cấu kết với nhau. Em đã nộp đơn xin, truy xuất lịch sử trò chuyện của hai số điện thoại này từ công ty viễn thông. Còn có thẻ ngân hàng, trong hai tấm thẻ ngân hàng của Tiết Lệ cũng có nhiều giao dịch chuyển khoản và rút tiền.

Quan trọng nhất là, Tiết Lệ còn đứng tên một công ty ngoại thương, công ty con ở nước ngoài được đăng ký tại quốc gia Đông Nam Á mà Lộ Tinh bỏ trốn. Em nghĩ, đây chính là nguồn vốn và chỗ dựa ở nước ngoài của Lộ Tinh.

Trần Phổ trầm ngâm, nói: “Cầm theo tài liệu, chúng ta đi báo cáo với chú Đinh ngay lập tức, đồng thời đề nghệ cảnh sát nước ngoài hỗ trợ điều tra công ty này. Chỉ cần Lộ Tinh rút tiền từ công ty một lần nữa, rất có thể sẽ bắt được anh ta.”

Đôi mắt Diêm Dũng sáng lên, “Nếu bắt được anh ta và lấy được khẩu cung thì Hướng Tư Linh toi rồi!”

Lý Khinh Diêu tiến vào phòng họp, trong phòng đã kín chỗ. Hôm nay đến Hắc Lê Phong, Đinh Quốc Cường đã điều động tất cả lực lượng có thể điều động trong Đội Cảnh sát Hình sự. Đội Hai và Đội Ba đều cử một số người đi, đội trưởng Đội Một vốn nghỉ phép, đang đi mát-xa toàn thân được giữa chừng cũng bị gọi đến để hỗ trợ.

Thâm niên của Lý Khinh Diêu không được ngồi vào bàn chính, chỉ được ngồi tại chỗ ngồi bên ngoài sát tường. Cô quan sát một vòng, không nhìn thấy Trần Phổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play