Sau khi xảy ra vụ việc của Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh đã từng trốn chạy bốn lần.
Lần đầu tiên là sau kỳ thi Đại học. Khi đó cô ta biết mình đã thi trượt, chỉ đủ điểm đỗ trường Cao đẳng. La Hồng Dân đã chọn một số trường giúp cô ta, tất cả các trường ông ta chọn đều nằm ở Tương Thành, thậm chí có một trường còn nằm gần công ty ông ta. Hướng Tư Linh cứ như một khúc gỗ, họ nói gì cô ta cũng nghe, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cho đến ngày đầu tiên hệ thống đăng ký nguyện vọng mở. Ba giờ sáng, Hướng Tư Linh trở dậy, nằm bên cạnh cô ta là La Hồng Dân đang ngủ say. Cô ta mở chiếc laptop mình mang theo dùng cho ngày mai điền nguyện vọng, lấy điện thoại ra, bên trong có một số trường cao đẳng ngoại tỉnh cô ta đã lưu sẵn, không ở Tân Cương thì cũng nằm tại Nội Mông. Cô ta vừa mới nhập tên ngôi trường đầu tiên thì đã bị La Hồng Dân ôm ngang eo kéo ra khỏi laptop. Hướng Tư Linh sợ bạt vía, tiếng cười tàn nhẫn của La Hồng Dân vang lên bên tai cô ta, “Chú biết em sẽ không nghe lời mà. Sao lại cứng đầu thế không biết? Phải bị phạt mới chịu cơ!”
“Đây là nguyện vọng của tôi! Tôi muốn điền nguyện vọng ở đâu thì điền ở đó!” Hướng Tư Linh vừa khóc vừa nói.
“Em là của ông đây! Em đã bị bán cho ông đây từ lâu rồi!”
Lý Mỹ Linh nghe thấy tiếng cãi vã cũng vội vã chạy ra xem sao. Sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, bà ta liên tục mắng nhiếc Hướng Tư Linh không ngoan ngoãn và giúp La Hồng Dân nhốt cô ta trong phòng. La Hồng Dân cũng sợ đêm dài lắm mộng nên vừa hút thuốc vừa điền nguyện vọng xong xuôi và gửi đi thay cô ta.
Lần đầu tiên “trốn chạy” khỏi căn nhà này của Hướng Tư Linh đã thất bại thảm hại.
Hướng Tư Linh bị giám sát suốt cả kỳ nghỉ hè, đa số thời gian là Lý Mỹ Linh, thi thoảng là đàn em La Hồng Dân phái đến. Ngày khai giảng, “bố mẹ” đích thân đưa cô ta đến trường, xe sang, đồng hồ đắt tiền, điện thoại đời mới nhất, túi xách và quần áo hàng hiệu khiến các bạn cùng phòng ai cũng suýt xoa. Kể từ đó, cô ta đã trở thành công chúa nhà giàu biết bao người ước ao. Nhưng không ai biết rằng chỉ nửa năm trước, Hướng Tư Linh vẫn còn sống trong căn phòng xập xệ ở khu ổ chuột. Cũng không ai biết tối hôm trước cô vẫn còn nằm trên giường của La Hồng Dân.
La Hồng Dân hiểu rõ lúc thì cứng rắn lúc phải mềm mại. Hai tháng hai giảng, Hướng Tư Linh đều không chủ động về nhà, ông ta cũng không đến tìm cô ta. Hàng tháng chỉ gửi tiền sinh hoạt đầy đủ đều đặn, cứ như đã hoàn toàn quên mất cô ta. Hướng Tư Linh cảm nhận được mùi vị tự do đã lâu không có, hơn nữa ở trường Đại học không ai biết quá khứ của cô ta, cô ta chính là ngôi sao được mọi người săn đón. Hướng Tư Linh cũng gặt hái được những tình bạn quý giá mới. Đương lúc cô ta bắt đầu nảy sinh tình cảm và lưu luyến với cuộc sống mới và những người bạn mới thì La Hồng Dân cũng cảm thấy đã đến lúc chín muồi. Một tài xế đỗ chiếc xe hạng sang trước tòa nhà ký túc xá.
“Cuối tuần này về nhà.” Ông ta nhắn tin cho Hướng Tư Linh.
“Tôi phải đi học.”
La Hồng Dân gửi sang một tấm ảnh giường chiếu của cô ta.
Tối hôm đó, Hướng Tư Linh không còn giống một con cá chết nữa. Cô ta nhìn La Hồng Dân bằng ánh mắt căm hận, đôi khi còn chống trả quyết liệt. Nhưng đương nhiên cô ta không phải là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành lực lưỡng. Ánh mắt La Hồng Dân nhìn cô ta ngày càng nóng bỏng. Ông ta cũng không biết tại sao đàn bà ông ta từng chơi nhiều vô kể, nhưng hai năm trôi qua mà ông ta vẫn khát khao và muốn chiếm hữu cô bé này một cách mãnh liệt.
Có lẽ vì cô bé quá xinh đẹp, một nét đẹp tuyệt trần ông ta chưa từng thấy trên đời. Cũng có lẽ cô bé quá ngây thơ và lương thiện, bị ông ta và mẹ ruột lừa rất nhiều lần nhưng vẫn không thể mạnh mẽ hơn, cứ để mặc ông ta nhào nặn, không có sức chống cự. Hoặc cũng có lẽ cô bé quá ngang bước, cứng cỏi đến mức ông ta đã uốn cong rất nhiều lần mà vẫn không thể khiến cô bé thật sự khuất phục. Ông ta ngày càng vui vẻ trong chuyện này.
Ông ta nghĩ mình yêu cô bé. Càng yêu ông ta lại càng muốn kiểm soát cô bé hoàn toàn. Và đương nhiên cuộc sống đại học chính là bước đầu tiên.
Hướng Tư Linh đã trải qua ba năm đại học yên bình trong trạng thái cân bằng dị dạng.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu, cô ta là hoa khôi tất cả mọi người khó với tới, lạnh lùng, chăm chỉ, xuất sắc, giàu có. Cô ta chỉ chơi thân và đi chung với một vài bạn nữ, bất cứ bạn nam nào theo đuổi đểu bị cô ta từ chối thẳng thừng. Nhưng mọi người cũng chấp nhận và cho rằng sau này cô ta sẽ cưới một cậu ấm tuổi trẻ tài cao môn đăng hộ đối, chứng không phải là những người bình thường như họ.
Đến cuối Tuần, cô ta phải trở về căn hộ của La Hồng Dân ở trung tâm thành phố và đóng vai người tình bí mật của ông ta.
Hướng Tư Linh giờ đã trưởng thành, đã được gọi là phụ nữ. Cô ta bắt đầu để ý đến ánh mắt của La Hồng Dân: Nồng cháy, si mê, đôi khi còn ẩn chứa đau khổ và oán hận. Cô ta cảm thấy mình đã hiểu ra rồi.
Cô ta cũng dần dần thay đổi thái độ với ông ta: Khi nhận được quà, cô ta không còn lạnh lùng nữa, mà sẽ nói “cảm ơn” nhỏ như tiếng muỗi nhưng cũng đủ để La Hồng Dân hớn hở ra mặt. Trên giường, cô ta vẫn không hùa theo ông ta, nhưng sau khi kết thúc, thi thoảng Hướng Tư Linh sẽ đặt tay lên ngực ông ta. Ở nhà cô ta cũng bắt đầu mỉm cười, thường hay kể một vài chuyện vui ở trường trong lúc ăn cơm. Ánh mắt La Hồng Dân ngày càng tập trung, ra tay cũng hào phóng hơn trước, gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.
Khi La Hồng Dân nghĩ rằng cuối cùng Hướng Tư Linh đã chấp nhận hiện thực, đồng ý chấp nhận ông ta và bắt đầu nảy sinh tình cảm, thì Hướng Tư Linh đã trốn chạy lần thứ hai.
Lần này, Hướng Tư Linh lên kế hoạch chu đáo hơn nhiều. Cô ta đã tích cóp đủ tiền, mua chuộc được bạn học, giáo viên và nhân viên Trung tâm tuyển sinh và giới thiệu việc làm, còn ký hợp đồng ba bên với một doanh nghiệp ở Đông Bắc. Doanh nghiệp đó chỉ là một doanh nghiệp tư nhân bình thường, tính ổn định và đãi ngộ đều bình thường. Nhưng Hướng Tư Linh không hề do dự. Cô ta mua được vé máy bay, bay đến Đông Bắc, hoàn tất thủ tục đi làm và thậm chí còn thuê được một căn hộ nhỏ rất nhanh.
Cô ta không nói với bất cứ ai về địa chỉ ở mới.
Nhưng sau mười ngày, La Hồng Dân và Lý Mỹ Linh đã dẫn theo hai vệ sĩ có mặt tại cửa căn hộ mới của cô ta. Lý Mỹ Linh giáng cho cô ta một bạt tai đến mức cô ta hoa mắt chóng mặt. La Hồng Dân hứng thích thú tiến vào căn hộ nhỏ của cô ta, sau khi tham quan một vòng, ông ta lắc đầu: “Sống ở nơi bé tí này làm gì? Về Tương Thành, bố mua cho em một căn hộ cao cấp view sông đứng tên em.”
Lý Mỹ Linh lấy danh nghĩa mẹ ruột, đến công ty gây rối một phen rồi mang thông báo chấm dứt hợp đồng về. Hướng Tư Linh tức phát điên, cô ta muốn đi báo cảnh sát, sẵn sàng cá chết lưới rách. La Hồng Dân bảo Lý Mỹ Linh về khách sạn trước rồi ôn tồn khuyên nhủ cô ta.
La Hồng Dân nói, giờ em còn làm mình làm mẩy gì nữa? Chúng ta ở bên nhau đã bao nhiêu năm rồi. Bố có rất nhiều bằng chứng đôi ta thương yêu nhau, nào là video, ảnh chụp, lịch sử chuyển khoản. Em lên đại học ăn tiêu cũng do bố trả, ai sẽ tin em đây? Lần đầu tiên bố phá trinh em, em mà máu liều đi báo cảnh sát thì không chừng bây giờ bố đã ngồi tù rồi. Đáng tiếc là em không làm như vậy, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Dù em có làm ầm lên, cùng lắm bố chỉ bị người ta chửi là đồ đạo đức bại hoại, bố có mất miếng thịt nào đâu? Còn em thì khác. Em còn muốn có bạn học, bạn bè, công việc không? Bố biết em không nỡ từ bỏ mọi thứ. Em theo bố về Tương Thành, làm việc tại công ty nhà mình, bố đưa em lên Quản lý Bộ phận, ai cũng không bì được với em. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên bố, bố không có con ruột, sau này tất cả đều là của em.
Thú thực, Hướng Tư Linh này, bố đã đối xử quá tốt với em rồi. Chẳng ai kiên nhẫn với người phụ nữ của mình như bố đâu. Em chạy mấy lần rồi mà bố cũng đâu trách em. Bố còn đổ rất nhiều tiền vào em nữa. Trên đời này có thằng đàn ông nào đối xử tốt với em như bố?
Lần thứ hai trốn chạy của Hướng Tư Linh vẫn chấm dứt trong thất bại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT