Cuối cùng Lạc Hoài Tranh cũng đã nhìn cô, đôi mắt anh sáng ngời, chóp mũi ửng hồng, anh bình tĩnh nói với cô rằng. “Không biết bao lần tớ tự hỏi bản thân mình còn muốn ở bên cậu nữa không? Câu trả lời luôn chỉ có một. Điều đó không có nghĩa tớ là kẻ si tình khờ dại, tớ cũng chẳng ngây thơ như vậy đâu và cũng không có nghĩa mối tình đầu của đôi ta, tình yêu tuổi mười tám chỉ hạnh phúc được nửa năm ngắn ngủi nhưng đã sâu đậm đến mức cả đời khó quên.

Tớ chỉ nghĩ mãi về mùa hạ bảy năm trước, rõ ràng chúng ta chưa từng chia tay. Hóa ra khi tớ yêu thương cậu bằng cả con tim, khi tớ ngỡ rằng chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi thì cả cuộc đời tớ và tình yêu đôi ta, mọi thứ đột nhiên chấm dứt. Tớ chưa kịp định hình mọi thứ thì đã mất liên lạc với cậu rồi. Bảy năm trước, tình yêu của tớ chỉ tạm ấn phím dừng, chứ chưa hề nhấn phím xóa. Tình ấy đành phải dở dang và tớ nghĩ tớ chưa bao giờ thôi yêu cậu.”

Khuôn mặt Lý Khinh Diêu đẫm nước mắt, cô cúi đầu, rút liền mấy tờ khăn giấy ấn mạnh vào mắt mình, khóc thút thít.

Lạc Hoài Tranh ngẩng đầu nhìn bầu trời, anh lại cười và nói: “Xin lỗi cậu, tớ lại làm cậu khóc nữa rồi. Nhưng nếu không nói ra những lời này thì tớ sẽ không cam tâm suốt đời. Cậu tha thứ cho tớ một lần, nhé?”

Lý Khinh Diêu khóc rồi lại cười, nhưng nét mặt vẫn buồn bã.

Lạc Hoài Tranh dùng mu bàn tay dụi mắt, nhìn cô. Có trời mới biết anh khát khao được chạm vào khuôn mặt cô và lau sạch nước mắt cô đến nhường nào. Hoặc đơn giản chỉ là được ôm chặt cô vào lòng như thời niên thiếu, đó mới là cảm giác có được ai đó thật sự. Nhưng anh biết bây giờ mình không thể làm điều đó.

Một lát sau, Lý Khinh Diêu vứt giấy vào thùng rác, lại rót cho mình một tách trà, cô cúi đầu rót cho anh một tách. Lạc Hoài Tranh biết đã đến giờ tuyên án.

Cô vẫn giữ thói quen này, cảm xúc chân thành, thẳng thắn đối mặt với mọi chuyện nhưng cô lại có thể bình tĩnh lại rất nhanh. Dù là bảy năm trước hay là bảy năm sau, trong tình cảm của họ, Lý Khinh Diêu vẫn luôn nắm quyền chủ động. Cô luôn tỉnh táo nhìn rõ con đường phía trước, nhìn thấu con tim của mình. Điều này khiến anh vừa thấy vui mà lại vừa xót xa.

Nhưng Lạc Hoài Tranh biết hôm nay được ăn cả ngã về không. Dù kết quả là gì, anh cũng sẽ đạt được sự thỏa mãn tâm hôn và sự giải thoát chân chính.

Bởi vì chỉ khi nói ra thì tình yêu này mới vẹn tròn.

Giống như anh nói, bảy năm trước hai người vẫn chưa chia tay.

“Tớ hiểu cảm giác của cậu.” Lý Khinh Diêu ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt trong trẻo và dịu dàng nhất. “Chúng ta của bảy năm trước đã quá hạnh phúc.” Nước mắt cô lại trào ra, “Ai mà chẳng hoài niệm? Suốt cuộc đời này đến chết tớ cũng sẽ không quên cậu. Nhưng Lạc Hoài Tranh ơi, đã bảy năm trôi qua, bảy năm không phải là một khái niệm, nó là sự thật được tạo thành từ từng đêm khuya, từng ngày dài, từng cơn đau đớn và từng nỗi tuyệt vọng.

Trong lúc tớ gian nan nhất, tớ không có cậu ở bên. Trong lúc cậu tuyệt vọng nhất, tớ cũng đã lựa chọn ra đi. Thứ quý giá nhất bên cạnh chúng ta đã không phải là đối phương nữa rồi. Chúng ta cũng không còn là Lạc Hoài Tranh và Lý Khinh Diêu năm đó và cũng không còn hiểu rõ về nhau. Tớ không muốn ngoảnh lại, tớ muốn mình hoàn toàn tách khỏi những người và những việc đã qua và cũng không muốn ngoái nhìn. Còn cậu, Lạc Hoài Tranh, cậu thật sự muốn ngoảnh lại ư? Cậu thật sự nghĩ rằng chúng ta có thể quay lại như xưa?”

Lạc Hoài Tranh nhìn cô chằm chằm, im lặng không lên tiếng.

Lý Khinh Diêu lại nói: “Tớ đã bước trên con đường hoàn toàn khác xưa. Con đường này đi ngược lại với cuộc đời chúng ta từng hoạch định. Con đường này đầy chông gai nhưng tớ vẫn cam lòng. Trong kế hoạch tương lai của tớ đã không còn cậu.

Thực ra cậu cũng như vậy. Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ càng, muốn học Thanh Hoa thì đừng do dự nữa, đừng để bảy năm cản trở cậu, cũng đừng thôi bước vì tớ. Cậu nên rời xa cuộc đời khổ đau này, rời xa Tương Thành, bước trên con đường trong tim cậu. Cậu nhất định sẽ đi rất xa, bay rất cao. Tớ nghĩ chỉ có như vậy cậu mới có được sự tự do và hạnh phúc thật sự. Điều tớ mong muốn nhất là được nhìn thấy Lạc Hoài Tranh đứng ở vị trí thật sự thuộc về cậu ấy ở trên thế giới này. Cậu ấy sẽ tỏa sáng giống như xưa kia và rồi tất cả mọi người, cả kẻ xấu lẫn người tốt đều nhìn thấy được Lạc Hoài Tranh của sau này. Tớ không hề quan trọng, cuộc đời cậu mới là thứ quan trọng nhất. Cậu phải luôn tiến về phía trước, đừng bao giờ ngoảnh lại.”

Lạc Hoài Tranh bật cười, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Lý Khinh Diêu cũng nhìn anh và cười.

Hai người nhìn nhau khóc, nhưng đều đang cười.

“Được, sau này chúng ta đều phải hạnh phúc.” Anh nói: “Không ai được ngoảnh lại.”

“Trước đây tớ thật sự rất thích cậu.” Lý Khinh Diêu nói, “Tớ nói thật đấy.”

“Tớ cũng vậy.” Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoen. “Cuộc đời này số kiếp trắc trở, chúng mình đợi đến kiếp sau nhé. Cậu không được hứa hẹn với người khác đấy.”

“Được, tớ biết rồi.”

Cuối cùng anh hít mũi, Lý Khinh Diêu đưa khăn ướt cho anh. Lạc Hoài Tranh cầm khăn ướt lau mặt rồi đứng dậy. Lý Khinh Diêu cũng đứng dậy, anh giang tay ra: “Mình ôm nhau lần cuối nhé?”

Lý Khinh Diêu mỉm cười gật đầu trong nước mắt, cô tiến một bước, ôm chặt lấy anh. Anh cúi đầu ôm cô chặt hơn nữa, dường như muốn ấn cô vào trong tim mình. Lý Khinh Diêu ngửi hương dịu nhẹ trên người anh, nhắm mắt lại. Anh vùi mặt vào bờ vai gầy của cô, hít một hơi thật sâu rồi nghiêng đầu giữ chặt gáy cô rồi hôn mạnh lên trán cô.

Lý Khinh Diêu cúi đầu, đứng im không nhìn anh.

Lạc Hoài Tranh đi rồi, Lý Khinh Diêu dường như đã dùng hết sức lực cơ thể. Cô ngồi lặng thinh trong phòng không biết bao lâu rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm thoải mái rửa sạch sẽ tử đầu tới chân. Lý Khinh Diêu tắm một tiếng đồng hồ mới bước ra.

Cô rất mệt mỏi, nhưng đã bình tĩnh lại. Lý Khinh Diêu cầm điện thoại lên xem, đã 10 giờ 50 phút rồi. Đồng thời cô cũng nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ và sáu tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.

Tất cả đều là của Trần Phổ.

Lý Khinh Diêu thót tim: Có vụ án lớn à?

Cô còn chưa kịp mở tin nhắn ra đọc thì tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” lại vang lên. Lý Khinh Diêu vội vã chạy ra, nhìn qua mắt mèo, thấy Trần Phổ với vẻ mặt hốt hoảng và ánh mắt hoang mang.

Cô lập tức mở cửa: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vừa mở cửa ra, Lý Khinh Diêu liền sững sờ.

Trần Phổ bình thường ăn mặc lôi thôi lếch thếch, áo đen quần đen giày đen, cùng một kiểu mà mua tận năm bộ, không bao giờ nghiên cứu cách phối đồ và kiểu dáng trang phục.

Nhưng ngay lúc này, 10 giờ 50 phút khuya, trước cửa nhà cô, Trần Phổ mặc một chiếc áo phông trắng mới tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu nâu sẫm, quần tây màu nhạt, cắt may ôm người, tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, trông anh trẻ trung và năng động hơn bao giờ hết. Dáng người và khuôn mặt bị chôn vùi bất lâu nay đột nhiên hiện rõ trước mắt Lý Khinh Diêu. Khuôn mặt anh sạch sẽ và nhẵn mịn như vừa được rửa sạch, đuôi lông mày vẫn còn dính một chất dạng sữa màu trắng chưa thoa đều giống như kem dưỡng da.

Nhưng Lý Khinh Diêu lại thấy khá kinh dị.

Trần Phổ vừa nhìn thấy cô thì đã bình tĩnh lại. Anh kìm nén tất cả suy đoán bất hảo, quyết tâm nở nụ cười cực kỳ cứng nhắc, hỏi cô: “Tôi vào trong ngồi một lát được không?”

Lý Khinh Diêu:…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play