Giây phút nhìn thấy thi thể của Lưu Hoài Tín, Trương Lương Vỹ cũng sợ lắm. Tâm trí ông ta hỗn loạn, nhưng rồi một dòng suy nghĩ mờ nhạt lại hiện lên trong đầu.
Trương Lương Vỹ nhớ đến lá thư nặc danh ấy.
Tháng thứ ba sau khi Trương Hi Ngọc qua đời, vào một tối mùa hè nóng nực, Trương Lương Vỹ mở cửa ra ngoài mua bia. Vợ ông ta còn đang ngủ, bầu không khí nặng nề bao trùm khắp căn nhà khiến người ta không chịu nổi.
Một lá thư loại bao màu vàng bình thường nhất nằm trên mặt đất trước cửa nhà, bên trên viết: “Người nhận: Bố Trương Hi Ngọc.”
Ông cầm lên mở ra, đồng tử co lại.
Trên tờ giấy A4 trắng tinh chỉ có hai dòng chữ đen viết bằng bút máy:
[Bố Trương Hi Ngọc:
Trương Hi Ngọc tự sát vì tình, Trương Hi Ngọc hẹn hò cùng một người lớn, người ấy đã phụ bạc Trương Hi Ngọc.]
Trương Lương Vỹ không giao lá thư này cho cảnh sát.
Ở công trường, ông thường xuyên giải quyết các mâu thuẫn, nên cũng có chút hiểu biết về luật pháp. Thi thể của Trương Hi Ngọc đã được hỏa táng từ lâu. Trước khi an táng, theo di nguyện của bố mẹ, phía cảnh sát không khám nghiệm tử thi và đã kết án từ lâu rồi. Thêm vào đó, thái độ quyết liệt bưng bít bên phía nhà trường khiến ông ta cảm thấy có nộp thư cho cảnh sát cũng vô dụng. Hơn nữa, dù tìm được người đàn ông ấy thì sao? Con gái nhảy lầu tự sát, camera đã ghi lại rõ ràng chỉ có một mình con bé lên lầu, nếu người đàn ông kia hoàn toàn có thể phủ nhận, thì phải xử lý thế nào đây?
Khi ấy, con gái mới mất chưa bao lâu, cảm xúc Trương Lương Vỹ rối như tơ vò, ông ta quyết định tự tìm ra người đàn ông đó hòng trả thù.
Trương Lương Vỹ hiển nhiên cho rằng “người lớn” ấy chính là thầy giáo trong trường học. Thứ nhất, thời gian ở cấp ba vô cùng căng thẳng, con gái ông ít có cơ hội tiếp xúc với những người đàn ông trưởng thành khác. Thứ hai, ông biết mấy năm gần đây, trường Trung học số 29 đã tuyển một số tiến sĩ và thạc sĩ giáo dục bậc cao, tuổi đời còn trẻ. Hơn nữa trên báo chí và truyền hình đưa tin không ít những vụ việc đồi bại như thế này.
Trương Lương Vỹ chú ý đến các thầy giáo trẻ tuổi tại trường Trung học có khả năng tiếp xúc gần gũi với con gái mình, trong đó bao gồm Phương Thần Vũ và Lưu Hoài Tín. Ông ta đến khu nhà ở dành cho cán bộ giáo viên trong trường, còn hỏi thăm thông tin từ các phụ huynh, cố tình tiếp xúc với bọn họ, thậm chí còn âm thầm theo dõi vài lần nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Bọn họ đều trông quá bình thường, ngày nào cũng bận rộn với công việc, và cũng không có tin đồn xấu nào liên quan đến học sinh nữ.
Dần dà, Trương Lương Vỹ bắt đầu nghi ngờ có lẽ lá thư này chỉ là một trò chơi khăm.
Theo thời gian, hình ảnh cô con gái đã qua khuất ngày càng được tô đẹp trong trái tim người làm cha. Ông đã quên đi những điều bất hảo ở cô khiến ông phải nghiến răng nghiến lợi, chỉ nhớ sự xinh đẹp, thông minh và lương thiện của con gái. Thậm chí, ông còn nhớ rõ hình ảnh con bé khi mới một hai tuổi, một đứa trẻ đáng yêu như người tuyết. Ông nghĩ từ khi con bé sinh ra, hai vợ chồng ông đã xem nó như báu vật trần đời, tại sao khi con bé lớn lên từng ngày, trong mắt bọn họ chỉ còn lại thành tích, thể diện và tương lai, rồi quên đi điều quý giá nhất chính là bản thân con bé?
Thế nên ông ta nghĩ, một cô con gái tốt như thế thì sao có thể làm ra chuyện như vậy? Chắc chắn đây là đang bêu xấu con bé!
Cho tới tối qua, Trương Lương Vỹ nhận được tin nhắn của Lưu Hoài Tín, ông mới nhớ ra lá thư nặc danh bị ông vứt trong ngăn kéo.
Tại nhà Lưu Hoài Tín, ông nhìn thi thể mà bàng hoàng khôn cùng. Ông thật sự muốn lay tỉnh “người lớn” này và hỏi rằng rốt cuộc con gái tôi đã trải qua chuyện gì mới tuyệt vọng tới mức nhảy lầu?
Tại sao, tại sao những người lớn như chúng ta lại đẩy một đứa trẻ vào đường cùng?
—
Phương Giai gửi bản scan lá thư vào trong nhóm trò chuyện.
Lý Khinh Diêu nghĩ ngợi một lát rồi cất lời: “Vậy nên hiện đã giải thích được phản ứng không bình thường của Trương Lương Vỹ khi phát hiện thi thể vào tối hôm qua. Lưu Hoài Tín là một trong những đối tượng ông ta hoài nghi, vả lại còn gửi tin nhắn cho ông ta, trong lòng ông ta vừa căm hận vừa nghi ngờ, nên mới không hốt hoảng và mất bình tĩnh như người bình thường.”
Trần Phổ: “Đúng thế.”
Lý Khinh Diêu nhớ đến tối qua tại hiện trường, ánh mắt hai người đồng thời đổ dồn lên người Trương Lương Vỹ, rồi cực kỳ ăn ý nhìn nhau.
Cô nhướng mày nhìn anh.
Nhưng hình như Trần Phổ đã quên mất rồi, nên hoàn toàn làm ngơ khi cô bóng gió. Thân hình cao to nghiêng người dựa vào ghế, nghiêm túc nói: “Đi gặp Châu Sầm lấy vài mẫu chữ viết về, chúng ta xem trước đồng thời gửi về Cục Cảnh sát giám định.”
“Anh muốn lấy chữ viết của ai?”
Trần Phổ ngước mắt, tay trái nắm thành nắm đấm, ngón cái và ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng ấn lên các khớp ngón tay trái, các đốt ngón tay phát ra tiếng “rắc”, “rắc”, “rắc”. Anh hỏi: “Em nghĩ là ai?”
Lý Khinh Diêu ngẩn người nhìn mấy giây rồi mới đáp: “Đương nhiên là người thân thiết, hiểu rõ Trương Hi Ngọc nhất trong số các bạn học.”
“Thế em còn chần chờ gì nữa?”
Theo thông tin mà Châu Sầm và Phương Thần Vỹ cung cấp, trong lớp có ba bạn nữ thân thiết với Trương Hi Ngọc, còn các bạn nam thì quan hệ bình thường, có hai ba người từng theo đuổi Trương Hi Ngọc nhưng cô bé không đồng ý.
Nhưng khi Lý Khinh Diêu lấy bài làm văn của ba cô bạn học này ra đối chiếu, vừa nhìn đã có thể nhận ra rằng lá thư nặc danh này không phải do một người viết. Hai người đều sửng sốt, Trần Phổ nói: “Xem ra phải mang hết bài làm văn của toàn bộ học sinh trong lớp đến đây.”
Hai người ngồi trong phòng họp lật giở cả một tiếng đồng hồ, so sánh nét chữ của tất cả học sinh lớp 8 mà Trương Hi Ngọc theo học. Mặc dù hai người không phải chuyên gia giám định chữ viết, nhưng cũng có thể nhận ra nét chữ trong lá thư nặc danh không nằm trong số này.
Manh mối này lại đứt gãy.
Đối chiếu chữ viết chuyên nghiệp hơn và trong phạm vi rộng hơn cần mất rất nhiều thời gian. Trần Phổ quyết định tạm thời gọi bạn tốt của Trương Hi Ngọc tới đây nói chuyện một lát, xem có thể phát hiện ra điều gì.
Anh nói với Lý Khinh Diêu: “Lát nữa em chịu trách nhiệm hỏi nhé? Tôi ngồi trong góc, không cần lên tiếng. Học sinh nữ nhút nhát, thấy tôi sẽ sợ. Em cứ dùng vẻ ngoài chị gái tâm lý mà em giỏi nhất, cố gắng khai tháng càng nhiều thông tin càng tốt.”
Lý Khinh Diêu liếc nhìn gương mặt anh, ngũ quan thật ra rất tuấn tú, lông mày ra lông mày, cằm ra cằm, màu da cũng không đen. Nhưng khung xương anh to, tuy gầy nhưng lúc nào cũng mặc đồ xám trắng đen, cộng thêm nét mặt lạnh lùng và thân phận cảnh sát hình sự, thoạt nhìn quả thật sẽ khiến các bạn nhỏ sợ hãi.
Nhưng…
Lý Khinh Diêu: ““Chị gái tâm lý mà em giỏi nhất” là gì? Lẽ nào em vốn dĩ không phải vậy à?”
Trần Phổ mắt điếc tai ngơ, nhanh tay dọn bút và sổ tay, đến một góc khuất và ngồi xuống.
Lý Khinh Diêu cười ha hả: “Có giỏi thì anh nói rõ cho em!”
Trần Phổ giơ cuốn sổ tay da màu đen, che mặt lại.
Hứa Nhân Tử là người đầu tiên hai người gặp, cô bé có gương mặt tròn trịa đáng yêu, vóc dáng tầm trung. Mới đầu nghe cô Châu Sầm nói cảnh sát muốn nói chuyện với mình, cô bé rất lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy Lý Khinh Diêu với vẻ ngoài xinh đẹp, nét mặt dịu dàng, giọng điệu thân thiết, chỉ mới nói chuyện vài câu mà cô bé đã quên béng đi mình đang nói chuyện với cảnh sát, hỏi gì đáp nấy, rất thoải mái.
“Hẹn hò ạ?” Hứa Nhân Tử nhíu mày nghĩ ngợi: “Hình như không có ạ!? Em không nghe nói khi đó Hi Ngọc thân thiết với bạn học nam nào. Thực ra em ở gần nhà bạn ấy, lại là bạn bàn trước bàn sau. Đôi khi chúng em cùng đi học, đi về với nhau, trò chuyện cũng nhiều nhưng không tính là bạn thân. Có chuyện gì cậu ấy cũng không hay nói cho em biết, nhưng em nghĩ cậu ấy sẽ chia sẻ với Lý Tử Nghiên, hai người họ là bạn thân nhất.”
“Trước khi xảy ra chuyện, cậu ấy có biểu hiện gì khác thường?” Hứa Nhân Tử cố gắng nhớ lại, sắc mặt ảm đạm đi: “Em không ngờ cậu ấy sẽ nhảy lầu. Khoảng thời gian ấy, em nhớ trong hai kỳ thi cuối kỳ và giữa kỳ, cậu ấy đều tiến bộ tám mươi, bảy mươi hạng liền. Còn nhận được giấy khen “Tiến bộ xuất sắc nhất”, và được 1000 tệ. Em còn lấy cậu ấy làm mục tiêu để nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập. Có lẽ, cậu ấy làm vậy…là do áp lực học tập quá lớn! Có vài bận em hẹn cậu ấy cùng nhau về nhà sau khi tan trường, nhưng cậu ấy không muốn về nhà cho lắm. Em biết bố cậu ấy thường hay đánh cậu ấy. À phải, khoảng thời gian ấy thật ra cậu ấy không vui, lúc nào cũng buồn rầu, hay mất tập trung trong giờ học.”
Lưu Du Giai là cô gái thứ hai hai người gặp, cô bé có đôi mày thanh mảnh và đôi mắt nhỏ, mặc chiếc áo phông thương hiệu thời trang. Lời khai của cô bé khác hẳn với Hứa Nhân Tử: “Trương Hi Ngọc hẹn hò ạ.”
Lý Khinh Diêu: “Sao em biết? Ít người biết chuyện này lắm đấy.”
Lưu Du Giai sờ mũi: “Em quan sát ạ. Đợt đấy cậu ấy đổi một chiếc điện thoại mới của thương hiệu nổi tiếng, ít nhất cũng phải năm, sau ngàn tệ. Còn mua thêm rất nhiều váy và đồ mới, toàn là thương hiệu nổi tiếng, có giảm giá thì cũng phải bốn, năm trăm tệ một bộ. Bố mẹ cậu ấy không thể mua cho cậu ấy những món đồ này. Có lần em hỏi cậu ấy đang yêu anh nào giàu có nào à. Cậu ấy chỉ cười mà không nói.”
“Thế em có biết người đó là ai không?”
Lưu Du Giai lắc đầu: “Em từng hỏi, cậu ấy không nói. Nhưng chắc chắn không phải con trai trường chúng em.”
“Tại sao?”
“Vì bất cứ tin đồn nào trong trường cũng không qua nổi mắt em đâu.”
Người cuối cùng hai người gặp là Lý Tử Nghiên, bạn cùng bàn của Trương Hi Ngọc, mọi người đều công nhận cô bé là người bạn thân nhất với Trương Hi Ngọc hồi còn sống.
Lý Khinh Diêu che một phần nội dung của lá thư nặc danh, đưa cho Lý Tử Nghiên xem. Lý Tử Nghiên lắc đầu nói rằng đây không phải chữ của cô bé, cũng không nhận ra là chữ ai.
Nhắc đến Trương Hi Ngọc, Lý Tử Nghiên bừng tỉnh, viền mắt cũng dần đỏ lên.
“Trước đây Trương Hi Ngọc chưa từng yêu ai, nên đó có lẽ là mối tình đầu của cậu ấy. Em biết người đó là ai.”
Lý Khinh Diêu và Trần Phổ đồng thời mừng thầm trong lòng: “Là ai em?”
“Là một sinh viên học Đại học Thể dục bên cạnh, trong nhà rất có điều kiện. Trương Hi Ngọc hẳn đã hẹn hò với anh ta vài tháng trước khi tự sát. Có lần em đi học thêm, trên đường đi đã nhìn thấy hai người họ đến…”
“Đến đâu?”
Nước mắt Lý Tử Nghiên tuôn rơi, có lẽ cô cũng không biết tại sao mình lại khóc. Cô vốn không muốn nói ra, nhưng chị cảnh sát trước mặt quá dịu dàng và tốt bụng, khiến cô cảm thấy nói cho chị ấy biết bất cứ chuyện gì cũng không sai, nhất định sẽ tốt cho Trương Hi Ngọc.
“Em lén đi theo…nhìn thấy họ đi thuê phòng. Sau đó, em hỏi Trương Hi Ngọc, cậu ấy mới thừa nhận đã có bạn trai, còn dặn em không được nói cho người khác biết kể cả bạn bè, nếu không sẽ tuyệt giao với em.”
Bút Lý Khinh Diêu xoay ba vòng giữa các đầu ngón tay, bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Phổ. Trần Phổ vốn đang cúi đầu ghi chép, anh cảm giác thấy và ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cô.
Cô đưa mắt hỏi Trần Phổ: Sinh viên nam có tính là “người lớn” không?
—Hết chương 12—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT