Thiếu nữ nằm im trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt cứ tuôn rơi mãi không sao ngăn lại được. Tiếng thì thầm vòng vào từ ngoài cửa, cô ta nghe thấy tiếng mẹ mình đang nói chuyện với đàn ông đó. Trong đầu Hướng Tư Linh kêu “o o”.
Một lát sau, Lý Mỹ Linh mới tiến vào phòng. Nụ cười trên môi tắt lịm, ánh mắt trầm ngâm lướt qua cơ thể trên giường, cơ thể ấy non nớt, trắng trẻo và sạch sẽ hơn mình. Khó đoán được hàm ý trong ánh mắt đó.
Nhưng khi bà ta ngồi xuống mép giường thì đã đầm đìa nước mắt. Bà ta ôm chặt lấy cô con gái bờ phờ cứ như đang ôm một vật báu quý giá, nghẹn ngào nói: “Tư Linh, mẹ xin lỗi con! Mẹ thực sự hết cách rồi! Xin lỗi con! Xin con cứu lấy mẹ…”
Hướng Tư Linh còn đang hốt hoảng, cũng không nghe rõ mẹ mình đang khóc cái gì. Cô ta bật dậy, chịu đau vớ lấy bộ đồng phục tròng vào người.
Lý Mỹ Linh hoảng sợ, “Con muốn làm gì?”
“Báo cảnh sát! Con phải báo cảnh sát! Lão ta hiếp dâm con, con bị cưỡng hiếp!” Hướng Tư Linh mắt đỏ hoen, cô ta quay lại nhìn đầu giường, kéo hết quần lót và ga giường ra rồi cuộn lại thành một cục, “Bằng chứng! Tất cả những thứ này đều là bằng chứng!”
Lý Mỹ Linh ôm chặt eo con gái, “Đừng đi! Con đừng kích động, không được đi!”
Nước mắt Hướng Tư Linh lại lăn dài, “Con không được đi là vì trong ly nước cam đó có bỏ thêm thuốc đúng không? Mẹ, mẹ là mẹ của con! Sao mẹ có thể…có thể…mẹ có còn là con người không?”
Nhưng Lý Mỹ Linh đã chuẩn bị xong phương án ứng phó từ lâu.
Hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng nếu hổ đã quyết tâm nó sẽ nuốt chửng đứa con của mình. Hướng Tư Linh là con gái bà ta sinh ra, do chính tay bà ta nuôi nấng nên đã thuộc lòng tính nết của cô ta. Đứa con thậm chí còn không có cơ hội kêu cứu thì đã bị mẹ mình xét xác nuốt chửng sạch sẽ.
Lý Mỹ Linh khóc cực kỳ bi thương: “Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con! Tất cả là lỗi của mẹ! Mẹ vay tiền qua mạng, đã nợ mấy triệu tệ rồi. Nếu không trả được khoản tiền này thì mẹ phải ngồi tù! Mẹ tìm hiểu rồi, phải ngồi tù mười mấy năm! Hơn nữa đám cho vay nặng lãi rất độc ác, mẹ và bố con sẽ bị đánh chết, con là con gái con nợ sau này cũng không thể thi công chức biên chế…Mẹ thật sự lâm vào đường cùng rồi nên mới, mới…Con à, chú La không phải người ngoài, chú ấy luôn đối xử tốt với mẹ con mình. Chú ấy còn mua cho con rất nhiều đồ.
Chú ấy thật lòng thích con, muốn ở bên con. Ngoài vấn đề tuổi tác thì chú ấy có gì không tốt nữa đâu? Con chỉ cần chiều chú ấy lần này, chú ấy hứa sẽ trả hết tất cả các khoản nợ cho nhà mình. Dù sao thì…bây giờ ngủ cũng đã ngủ rồi, con có báo cảnh sát cũng không thay đổi được gì, con đã không còn trinh nữa rồi. Nhưng nếu chú ấy không giúp đỡ thì bố mẹ sẽ toi mất thôi.
Lẽ nào ngủ với người ta mấy lần còn quan trọng hơn mạng sống của bố mẹ, quan trọng hơn mạng sống của gia đình mình ư? Bố mẹ nuôi nấng con bao nhiêu năm mà con không thể cứu bố mẹ một lần hả con?”
Hướng Tư Linh chết lặng tại chỗ như bị sét đánh.
Cô ta biết Lý Mỹ Linh vay tiền bên ngoài, cũng vay qua mạng, đến căn nhà gia đình họ đang ở cũng là của La Hồng Dân. Khi đó, tin tức nợ nần hàng triệu tệ nhảy lầu tự tử, gia đình tan hoang đầy rẫy trên báo. Cô ta lại là học sinh lớp Mười chưa trải sự đời, thế nên đã tin sái cổ những lời mẹ mình nói.
Nếu không đến bước đường cùng thì sao một người mẹ lại có thể dâng đứa con ruột thịt của mình cho người khác?
Hướng Tư Linh hoang mang ngồi trên giường, vấn đề nan giải mẹ nói cứ như một ngọn núi nặng trịch. Một bên là trinh tiết của mình, một bên là lời cầu cứu và cuộc sống của bố mẹ. Nếu cô ta thật sự tống gã họ La vào tù thì cái nhà này cũng tan hoang mất thôi.
Nước mắt của thiếu nữ không ngừng tuôn rơi. Thấy con gái mềm lòng, Lý Mỹ Linh mở cờ trong bụng, dứt khoát quỳ xuống trước mặt con gái. “Tư Linh, mẹ xin lỗi con! Mẹ quỳ mẹ lạy con được không? Con là con ruột của mẹ, là máu mủ ruột thịt của mẹ. Nhìn thấy con chịu khổ mẹ còn đau lòng hơn con. Con tha thứ cho mẹ lần này được không con? Nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ không đứng dậy.”
Thấy Hướng Tư Linh im lặng, nét mặt bà ta lại trở nên dữ tợn, tát mạnh vào mặt mình hai cái rồi nói: “Nếu con thật sự không thể tha thứ cho mẹ, không muốn giúp mẹ, chỉ nghĩ đến bản thân mình…Mẹ cũng không trách con được, mẹ tôn trọng quyết định của con. Con đi báo cảnh sát đi nhưng mẹ không muốn ngồi tù. Sau chuyện hôm nay, mẹ cũng không còn mặt mũi gặp người khác. Lát nữa mẹ sẽ nhảy lầu, con cứ…cứ xem như chưa từng có người mẹ như mẹ, sau này con hãy sống thật tốt nhé.”
Hướng Tư Linh không cầm được nước mắt, cô ta nhìn mẹ trong đau khổ, nói: “Mẹ, con không báo cảnh sát nữa. Lát nữa lão ta đưa mẹ tiền, mẹ trả hết nợ đi. Sau này đừng vay tiền nữa, được không?”
Lý Mỹ Linh vô cùng mừng rỡ, nói “mẹ hứa mẹ hứa mẹ hứa” liên tục.
Hướng Tư Linh lại nói: “Chỉ một lần này thôi. Sau này không được để lão ta đụng vào con. Nếu không con vẫn sẽ báo cảnh sát.”
Lý Mỹ Linh nhìn vào đôi mắt con gái, nét mặt thay đổi, gật đầu đồng ý.
Phải rất lâu rất lâu về sau, Hướng Tư Linh mới biết quyết định lúc đó của mình sai lầm cỡ nào. Ngôi nhà đó giờ đã là hang ổ của quỷ dữ, là một đầm lầy tối tăm cạm bẫy trùng trùng.
Đối với con mồi, cơ hội trốn thoát đầu tiên thường là cơ hội cuối cùng. Nếu lần đó cô ta không kiên quyết chạy trốn thì sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy ánh mắt trời nữa. Khi người mẹ ruột dốc hết sức lực và lương tâm để bịt miệng đứa con gái ngay từ lần đầu tiên khiến cô bé không thể lên tiếng thì cô bé sẽ mãi mãi không thể lên tiếng được nữa.
Lần thứ hai, La Hồng Dân không thèm bỏ thuốc, ông ta đi thẳng vào phòng Hướng Tư Linh, kéo cô ta đến phòng ngủ chính. Tiếng TV trong phòng khách rất lớn, Hướng Tư Linh gọi khản cổ cũng vô ích. Ngày hôm sau, Lý Mỹ Linh xin nghỉ học cho Hướng Tư Linh, cô ta bị nhốt trong phòng suốt một ngày hai đêm không ra ngoài. La Hồng Dân rất sành sõi trong việc đối đãi với phụ nữ, đặc biệt là thiếu nữ ngây thơ. Lão ta từ từ thuần hóa một người phụ nữ, biết cách bẻ gãy xương sống non nớt mỏng manh của người đó một cách lão luyện.
Lão ta và Lý Mỹ Linh quả thật có quá nhiều thủ đoạn dùng để đối phó với cô bé.
La Hồng Dân đã quay rất nhiều video và ảnh, nói rằng hiện tại chú mở một công ty livestream, nếu em báo cảnh sát thì những thứ này sẽ lan truyền khắp mạng xã hội ngay lập tức. Hơn nữa, em có bằng chứng không? Làm sao chứng minh được chú cưỡng hiếp em? Do em tuổi nhỏ mà đã quyến rũ chú mà? Chú tiêu sạch tiền của mình cho hai mẹ con em rồi. Tuần trước Cục trưởng và Phó Cục trưởng Sở Công an thành phố mới uống rượu với chú đấy, em biết không?
Hắn ta lại đe dọa, nếu em thật sự không nghe lời, em chưa đến cục cảnh sát thì chú đã tóm em về rồi. Em tuyệt đối không có cách tống chú vào tù, nhưng chú có thể bán em sang Đông Nam Á mà mẹ em không dám ho he nửa lời, em tin không? Em còn muốn thi Đại học không? Còn muốn làm con người không?
Lý Mỹ Linh cũng khuyên nhủ Hướng Tư Linh. Bà ta mềm mỏng, liên tục thuyết phục cô ta. Tổng giám đốc La thật sự thích con, bằng không chú ấy tiền nhiều như nước, thiếu gì đàn bà đâu? Chú ấy thật lòng đấy, chú ấy cũng đã nói rồi, chỉ cần con cho chú ấy lần đầu tiên thì cả đời này con không cần phải phấn đấu. Con tốt nghiệp cấp ba chú ấy sẽ mua nhà mua xe cho con, để con quẹt thẻ thả ga. Con học hành là để làm gì? Không phải là để có cuộc sống tốt hơn à? Giờ có đường tắt, có ngu mới không đi.
Bà ta lại nói, đã là thời đại nào rồi, ngủ với nhau vài lần thì có sao. Con đừng nghĩ chú ấy bắt nạt con, con cứ xem chú ấy như bạn trai của mình. Lẽ nào bạn học của con không yêu sớm à? Nhưng bạn trai của con giàu có, giỏi giang hơn họ. Sau này khi con lớn rồi, họ đều sẽ ghen tị với con, muốn được như con.
Sau đó, bà ta lại thao túng tâm lý từ góc độ khác, con bị chú ấy giày vò bao nhiêu lần đã không còn là gái trinh nữa. Nếu con đi báo cảnh sát thật, không bàn đến chuyện người ta có tin con hay không, thầy cô bạn bè sẽ nghĩ gì về con? Con muốn toàn trường đều biết con đang qua lại với một người đàn ông đáng tuổi bố mình hả?
Giai đoạn đó, Hướng Tư Linh hoàn toàn lạc lối, cô ta hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Tuyệt cảnh mà người lớn cùng nhau vẽ nên cho cô ta, mật ngọt thuốc đắng đan xen nhau chỉ để đánh bại hoàn toàn cô ta.
Hướng Tư Linh nghĩ cô ta không muốn một đồng một cắc nào của La Hồng Dân, không muốn có người “bạn trai” thế này. Nhưng La Hồng Dân đã nói rồi, cô không những không tố cáo được lão ta, trái lại lão ta sẽ tung video và ảnh của cô lên mạng, Hướng Tư Linh vô cùng hoảng sợ. Và câu nói giáo viên và bạn học toàn trường sẽ nghĩ gì về con của mẹ cũng khiến cô ta không thể nào đối mặt.
Một câu nói “Đã ngủ nhiều lần như thế rồi, con còn làm bộ làm tịch gì nữa?” của Lý Mỹ Linh đã đẩy cảm giác tự căm ghét bản thân và dơ dáy toàn thân lên đến đỉnh điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT