Hiển nhiên Đỗ Vân Đình rất tự tin.

“Nói đến bé hoa trắng, ai cũng không ‘trắng’ bằng tôi được!”

Vương tổng chậm rãi nhìn lên đầu cậu.

Ừm, nếu nói cái ‘trắng’ này…

Đúng thật là không ai ‘trắng’ bằng cậu.

Đỗ Vân Đình vẫn đang tranh thủ, “Tôi cũng có thể thử nhân vật kia xem sao.”

Vương tổng: “…?”

Rốt cuộc người đại diện này bị sao vậy?

Hắn không thể không cường điệu, “Cậu là người đại diện.”

Đỗ Túng Túng đầy lòng nhiệt tình: “Tôi cũng có thể thử lĩnh vực khác*, tôi vẫn luôn ước mơ làm một nhân tài phát triển toàn diện mà.”

(*Nguyên văn là vượt giới, vượt trong vượt ra, giới là lĩnh vực, mảng)

Vương tổng: “…”

Thật sự hắn nói không lại, thế mà nghe ra mấy phần có lý từ những lời quấy rối của Đỗ Vân Đình, đành phải nghiêm mặt, “Công ty chúng ta không thiếu nghệ sĩ, mà thiếu người đại diện có tay nghề. Huống chi một người muốn làm việc gì đó thì phải hết sức tập trung vào nó! Cậu xem xem có bao người vượt giới mà làm nên chuyện?”

Đỗ Vân Đình chỉ biết thở dài, rất đau thương vì ôm chí lớn mà không được ai thưởng thức.

Vương tổng thuyết phục xong người đại diện, lại nhớ tới chuyện lãnh đạo đi kiểm tra, “Người đến là con của chủ tịch, chẳng mấy sẽ lên tiếp quản… Bây giờ cậu nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình đi, trước đó đã đủ rắc rối rồi.”

Chuyện dùng ma túy là vụ lùm xùm nghiêm trọng, tuy đã giải thích nhưng rốt cuộc vẫn để lại chút tai tiếng. Đều nói một khi xuất hiện tin đồn nhảm, lên tiếng bác bỏ thì tin đồn càng bay xa hơn, nếu Đỗ Vân Đình muốn bác bỏ tin đồn thì cũng không đơn giản chỉ là chuyện mà một lời tuyên bố có thể giải tuyết được, cho đến hôm nay vẫn có không ít người tin chắc rằng cậu thành công ra ngoài cũng không phải do cậu không hút ma túy, mà là do công ty dùng chiêu gì mua chuộc người khác, dùng quan hệ để bảo lãnh cậu ra ngoài.

Mọi người thường tin vào những sự thật đen tối hơn, những suy nghĩ như vậy càng có thể chứng minh rằng bọn họ hiểu rõ về tầng lớp này trong xã hội.

Đỗ Vân Đình cũng không nói thêm gì. Lúc cậu trở lại văn phòng, mấy nghệ sĩ được cậu dẫn dắt đang ở trong phòng huấn luyện, Đỗ Vân Đình nhìn một chút, giữa thời tiết này mà bọn họ nhảy ra một thân mồ hôi, trán bóng loáng, tóc mái dính hết vào mặt.

Thời gian nghỉ ngơi, Đỗ Vân Đình mua nước cho bọn họ. Những nghệ sĩ chưa nổi tiếng ngồi xếp bằng trên sàn nhà, dốc chai nước vào miệng tu ừng ực.

Có người lắm chuyện: “Anh Phỉ, nghe nói lần này lãnh đạo đến kiểm tra ạ?”

Từ trước đến nay những thông tin kiểu này đều không gạt được người trong công ty, Đỗ Vân Đình gật đầu, tiện tay ném chai nước rỗng vào thùng rác. Bỗng chốc phòng luyện tập yên tĩnh lại, mấy người kia cũng không nói gì, hai nữ idol ngoại hình đẹp nhất cũng im lặng, cúi đầu nghĩ chuyện cá nhân.

Đỗ Vân Đình ít nhiều cũng hiểu suy nghĩ của bọn họ. Đây coi như là một cơ hội, trong công ty giải trí lớn thế này, nghệ sĩ nhiều tầng tầng lớp lớp, nam ngôi sao nữ ngôi sao nhiều như cá chép sang sông… cơ bản chẳng hiếm lạ gì.

Chớ nói chi là những người còn chưa chính thức ra mắt công chúng như bọn họ, thậm chí còn chưa phải là con cá, cùng lắm chỉ được coi là con tôm nhỏ.

Con tôm nhỏ sao có thể dùng làm món ăn?

Ngành giải trí thực tế như vậy, bọn họ muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền như những ngôi sao hot được nhiều người săn đón thì phải hy sinh thứ gì đó. Tất nhiên cái giá của sự hy sinh này là khác nhau với từng người, có một số người sẵn sàng dành cả cuộc đời mình để đánh đổi.

Đỗ Vân Đình xem bọn họ tập luyện trong phòng tập, cậu cũng nhảy theo. Cậu ép chân đặc biệt chăm chú, cố gắng muốn duy trì đường nét cơ thể, rèn luyện xương cốt dẻo dai hơn chút.

7777 thấy cậu cố gắng như vậy thì khác nhiên lắm.

[Cậu chuẩn bị đi theo con đường idol à?]

Nó tưởng ký chủ đang muốn phi thẳng cẳng trên con đường đóng vai bé hoa trắng.

[Tất nhiên là không,] Đỗ Vân Đình đang cong chân, vươn tay. Một đoạn cổ tay trắng nõn của cậu lộ ra ngoài, rất mảnh, cố gắng chạm đất, [Đây không phải là để thêm chút vui vẻ cho cuộc sống sao.]

7777: […]

Nó nghi ngờ ký chủ nói lộn, chắc muốn nói tình thú thì đúng hơn.

Đỗ Vân Đình lý do lý trấu, [Dù sao tôi cũng phải có chút vốn thì mới bàn chuyện làm ăn với Cố tiên sinh được.]

Cũng muốn tìm thêm chút niềm vui trong thế giới này, ví dụ như có thể sáng tạo ra vài tư thế, chân có thể nâng quá đỉnh đầu gì gì đó…

7777: […]

Không, không cần nhiều tư thế vậy đâu, Cố tiên sinh quen nhìn cậu thả dê từ lâu rồi.

Đâu cần vốn liếng gì khác?

Đỗ Vân Đình nhăn nhó, [Cậu không hiểu, tư thế đứng ở thế giới trước đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng của tôi…]

Cậu thở dài yếu ớt.

[Từ lúc đó tôi đã cảm thấy, thật sự phải rèn luyện độ dẻo dai, không luyện không được.]

Hệ thống không hề có chút hứng thú nào với chuyện làm ruộng của bọn họ, hận không thể mọc ra hai tay để bịt tai.

[Nhưng tập nhảy mấy bài hát này thì không đủ sức,] Đỗ Túng Túng nói tiếp, [Tất cả ngôi sao đều biết thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên.]

Hệ thống nhạy cảm nghe ra ý ngoài lời nói, cảm giác ký chủ lại chuẩn bị làm yêu thiêu thân lần nữa.

[Cậu định làm gì?]

Đỗ Vân Đình hưng phấn xoa tay, [Tôi muốn làm gì đó mới lạ.]

[… Ví dụ như?]

[Ví dụ như,] Hai mắt Đỗ Túng Túng tỏa sáng, [Livestream biểu diễn giải đề cho bọn họ!]

[…]

Cũng được thôi. Thế này là vẫn đang chìm đắm trong thế giới trước đây mà.

Từ trước đến nay Đỗ Vân Đình nói làm là làm, trong ngày hôm đó liền lên Weibo hẹn lịch livestream.

[Hẹn gặp các bạn tại Panda Live* lúc 7 giờ tối. Tặng mấy bạn một Phỉ Tuyết Tùng khác.]

(*Một trang phát sóng trực tiếp.)

Chuyện chơi ma túy còn chưa nguôi hẳn, vừa nghe nói cậu muốn livestream, vô số quần chúng ăn dưa nhào vào, còn tưởng cậu muốn live để làm sáng tỏ, hoặc là đối chất với Lục Do, nhắc đến cái nào cũng vô cùng hóng.

Mấy nich marketing đều dự đoán xem rốt cuộc lần này Phỉ Tuyết Tùng đang định livestream nội dung gì. Chắc mẩm là có liên quan đến Lục Do… Nếu không, ngoài chuyện gây xôn xao kia ra, còn chuyện gì khác để một người đại diện đã làm việc thời gian dài sau màn ảnh đột nhiên muốn livestream chứ?

Bọn họ đều không hề nghĩ đến một khả năng khác.

… Có lẽ cũng không phải làm sáng tỏ gì đó, chỉ là người đại diện làm lâu sau hậu trường, cuối cùng cũng muốn xuất hiện trước màn hình.

Tất nhiên Lục Do cũng nhìn thấy. Tài khoản Weibo của hắn vẫn đang follow người đại diện cũ, lúc lướt thấy tin này, hắn khẽ nhíu mày lại. Thợ trang điểm đứng sau liếc qua màn hình của hắn, còn giật mình hơn cả hắn, “Phỉ Tuyết Tùng muốn livestream?”

Người đại diện mới bên cạnh cũng lướt thấy, lên tiếng: “Cậu ta live cái gì? Cậu ta xem mình là củ tỏi thật à?”

Gã vừa tiếp nhận Lục Do, trong tay cũng chỉ có một ngôi sao tuyến một là Lục Do, hoạt động hàng ngày cũng đi theo. Lục Do nhấc mí mắt lên liếc gã, không hùa theo gã mà lại nói: “Anh Lỗi, đừng nói vậy?”

“Sao lại không được nói?” Anh Lỗi cả giận, “Bây giờ livestream thì còn nói chuyện gì được?… Chắc chắn là nói về cậu đó! Cậu ta muốn bán cậu, mà cậu còn kiếm tiền giúp cậu ta…”

“Không nói thế được.” Lục Do thản nhiên nói, đặt điện thoại di động qua một bên, “Anh Phỉ có tự do của anh ấy. Huống chi, chuyện này đúng là do tôi sai.”

Hắn cúi đầu hơi thấp, vẻ mặt cũng có chút tự trách.

“Tôi nhìn thấy anh ấy ở cùng đám người đó, lại coi là chuyện đương nhiên.”

Thợ trang điểm phía sau nhạy bén nhận ra gì đó từ trong lời nói. Nói vậy, lúc trước Phỉ Tuyết Tùng thực sự chơi mai thúy ư?

Nếu thế thì cũng không trách Lục Do tố cáo cậu được… Nếu không dây vào thứ linh tinh này, sao lại đến những chỗ đó!

Cán cân trong lòng cậu ta lập tức nghiêng qua phía Lục Do, an ủi hắn: “Đó không phải lỗi của anh. Anh cũng vì muốn tốt cho anh ta, tôi nghĩ anh ta sẽ hiểu thôi…”

Lục Do ngẩng đầu, cười khẽ với cậu ta trong gương.

“Hy vọng là thế.”

Hắn nói rồi quét mắt qua đồng hồ trên cổ tay.

Bây giờ là bốn giờ chiều.

Bảy giờ tối, buổi livestream của Đỗ Vân Đình chính thức bắt đầu. Đã thông báo trước nên Panda Live gần như bị chen sắp sập app, ngay khi phòng live vừa chính thức bắt đầu thì mấy chục vạn người lập tức ùa vào như ong vỡ tổ, hầu hết mọi người đều là người qua đường ăn dưa, còn có một số là fan hâm mộ sợ cuộc livestream xảy ra vấn đề nên tới kiểm soát bình luận.

Phòng live ồn ào, comment nhanh chóng lướt qua:

“Người đâu rồi?”

“Chuẩn bị nói gì thế, định trở mặt với Lục Do hả? Wow, làm tui hóng lắm à nha!”

“Tôi vẫn cảm thấy Lục Do kia hơi giả dối…”

“Anh Lục Do em mãi mãi tin tưởng anh! Lục Do đệ nhất thiên hạ, Lục Do sắc đẹp tuyệt trần!”

“Fan Lục Do bày tỏ không quan tâm gì khác, mong mọi người chú ý hơn đến những tác phẩm mới của Lục Do vào tháng sau…”

Một đống comment, thế mà chẳng được mấy cái thật lòng lên tiếng vì Đỗ Vân Đình. Tiêu điểm chú ý của mọi người là Phỉ Tuyết Tùng chuẩn bị tung tin tức chấn động gì.

Số người tham gia buổi live không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc đã vượt hai trăm vạn, tiến quân lên ba trăm vạn.

Đúng bảy giờ, rốt cuộc có bóng người xuất hiện trước màn hình. Dường như chàng trai này vẫn chưa nhận ra mình đã bật camera, gảy tóc rối trước ống kính rồi lại kiểm tra tình trạng da dẻ.

Lúc cậu xích lại gần, người xem live đều có một thoáng tim đập nhanh… Nói thật, Phỉ Tuyết Tùng lớn lên thật sự không tệ, nhất là sau khi vén mớ tóc mái che mặt lên, cả khuôn mặt cởi bỏ mũ lưỡi trai và gọng kính lộ ra khá nhỏ, đuôi mắt xếch nhẹ lên trên rất có hương vị đào hoa, khi nhìn người khác lại trong veo như chứa nước, khoác lên vẻ trìu mến.

Cứ như ai được cậu nhìn vào cũng được cưng chiều yêu thương.

Chàng trai điều chỉnh mái tóc ngang trán, cuối cùng ngồi xuống vỗ tay.

“Hôm nay rất vui có thể livestream với mọi người, tôi là Phỉ Tuyết Tùng…”

Live đúng vào giờ nghỉ ngơi, Lục Do cũng xem trực tiếp, bình tĩnh theo dõi. Công ty của hắn và phòng quan hệ công chúng đã lên kế hoạch sẵn rồi, nếu Phỉ Tuyết Tùng nhắm vào hắn trong buổi live, nick marketing sẽ lập tức ùa lên phản bác, cố hết sức dìm tin tức của Phỉ Tuyết tùng xuống.

Nhưng trong lòng Lục Do, chẳng hiểu sao vẫn có chút không yên.

Điều này không nên xảy ra. Hắn quen Phỉ Tuyết Tùng không phải ngày một ngày hai, biết rõ tính tình người kia. Nhưng dường như từ cái ngày hắn trơ mắt nhìn người kia uống đồ uống trộn thuốc mà vẫn bình an không có chuyện gì, từ đó trở đi, mọi chuyện có vẻ đãdần vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu của hắn, diễn biến theo hướng không thể dự đoán được. Lục Do không thích loại cảm giác này, hắn mím chặt môi, yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đây là… Phỉ Tuyết Tùng?

Hắn giật mình phát hiện, gần như hắn không quen biết người này nữa.

Thậm chí người trên màn hình còn giống ngôi sao hơn hầu hết ngôi sao hiện nay, ngũ quan xuất sắc lại đậm chất riêng, rất khiến người ta ghi nhớ, có thể nói chính là kiểu vừa gặp đã không quên được. Nhất là lúc cười, đúng là vừa trong sáng vừa lẳng lơ, Lục Do chưa từng thấy cậu cười xinh đẹp như vậy bao giờ.

[Áu áu áu anh zai đẹp trai quá!]

[Đây là người đại diện thật ư? Có người đại diện nào lại trông như vậy?]

[Nói thật, tôi cảm giác cậu ấy còn đẹp hơn nghệ sĩ.]

[Chỉ có mình tui cảm thấy cậu ấy đẹp hơn Lục Do sao?]

Comment cuối cùng nhanh chóng thu hút sự chú ý của fan Lục Do, trong nháy mắt đã công kích lẫn nhau, chỉ trích người này kéo Lục Do xuống nước. Đỗ Vân Đình không thấy cuộc hỗn loạn ở khu bình luận, chỉ bình tĩnh lấy đồ trong túi của mình ra, nói: “Đây chính là thứ tôi muốn tặng mọi người trong buổi live hôm nay.”

Vô số ánh mắt như dừng lại trên tay cậu, tràn đầy mong chờ.

Là gì đây? Tài liệu chứng mình bản thân không dùng ma túy, hay là nhược điểm của Lục Do?

Là…

Ngay sau đó, bọn họ đã thấy, thứ mà Phỉ Tuyết Tùng lấy trong túi ra trông khá quen mắt. Tông màu phối tím vàng trông vừa đẹp vừa rực rỡ, Đỗ Vân Đình cầm lên lắc lắc trước camera.

Là một cuốn “Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng*”.

(*Cuốn này xuất hiện ở thế giới trước, nhắc lại đây là một cuốn sách tham khảo dành cho học sinh chuẩn bị cho kỳ thi đại học, bao gồm phân tích và đưa ra đề mô phỏng của kỳ thi từng năm.)

Trong nháy mắt này, cư dân mạng đều cảm thấy mình mù cmnr.

Tình huống gì đây?

Còn bằng chứng và trở mặt thì sao, sao tự dưng lôi một cuốn 5-3 trong túi ra vậy?

“…”

“???”

“Làm gì thế, livestream giảng bài cho tụi tui hả?”

“Đừng đùa, tôi không tin một người đại diện còn làm gia sư parttime…”

“Giả à? Thật ra ở đây còn có thứ khác đúng không?”

Đỗ Vân Đình tràn đầy tự hào, giở bìa sách ra, cầm bút lên.

“Tiếp theo, tôi muốn live làm đề với mọi người!”

Vô số người xem: “…”

Thật á? Cậu nghiêm túc hả?

Bọn họ không tin nổi nhìn chằm chằm cái tay đang cầm bút của Đỗ Vân Đình.

Cậu livestream, là để chúng tôi xem cậu làm đề sao?

Đỗ Vân Đình cầm thước, phía trên đã vẽ sẵn một đường phụ.

“Đây, mọi người xem bài hình học không gian này đi, chúng ta cần phải tạo một đường thẳng vuông góc từ đây đến đây…”

Giang cư mận: “…”

Má ơi mau lại mà xem.

Ở đây có người đại diện phát điên rồi.

Cùng lúc đó, ở sân bay.

Cuối sân đỗ là lấm ta lấm tấm ánh đèn thành phố, lúc này đang là giờ ăn tối, người đến đón ở sân bay đi theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Cố tổng, anh có muốn dùng chút gì không?”

Người đàn ông đi trước thản nhiên trả lời: “Không cần.”

Người đến đón không dám lên tiếng nữa, vội vàng mở cửa xe cho anh. Cố Lê ngồi vào, mở laptop ra liếc nhìn tài liệu chưa xử lý xong.

“Bảng thành tích của công ty đâu?”

“Đã chuẩn bị hết và gửi vào mail của anh rồi.”

“Có một nghệ sĩ đi rồi?”

“Vâng,” Người đến đón thấp giọng nói, “Là cái tên Lục Do kia… Có lẽ hắn ta đã có ý định này từ lâu rồi…”

Cố Lê khẽ vuốt cằm, không nói thêm gì nữa. Người đến đón ngồi bên cạnh anh, lấy di động ra lướt hotsearch theo thói quen, chờ sau khi nhìn thấy top 3 hotsearch thì chợt mở to mắt.

Ba cái đầu bị Phỉ Tuyết Tùng chiếm hết, lần lượt là “Phỉ Tuyết Tùng livestream giải đề”, “Phỉ Tuyết Tùng điên rồi” và “Phỉ Tuyết Tùng học toán giỏi ghê”.

Người đến đón suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cái người Phỉ Tuyết Tùng này có phải người trong công ty mình không nhỉ. Chờ đến khi anh ta nhấn vào, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia thì hiểu ngay, má nó chứ đây đúng là cái tên trong công ty anh ta chứ ai…

Lập tức anh ta trở nên bồn chồn không yên, vội vàng theo đường linh bấm vào phòng phát sóng trực tiếp để xem, lúc đó Đỗ Vân Đình đang giải đề toán, hồi đó tốc độ của cậu được roi da nhỏ của Cố tiên sinh luyện thành, nếu không làm được bài thì xuống đồng, nên bây giờ chỉ cần liếc qua đề một lượt là có thể viết câu trả lời một cách trôi chảy. Người xem livestream bị rung động bởi tốc độ làm bài của cậu, rồi lại cảm thấy giật mình.

Tố chất nghiệp vụ của người đại diện thời nay đều cao thế này ư?

Giải quyết công việc bình thường còn chưa tính, ngay cả đề toán cũng làm ngon ơ vậy sao?

“Không phải là học thuộc lòng đáp án trước rồi chứ?”

Tiếng chất vấn càng lúc càng vang dội, Đỗ Vân Đình không bận tâm, đặt bút xuông, “Bạn có thể nói số trang, tôi sẽ bắt đầu làm từ trang đó.”

Trong bình luận có người tiện tay gõ hai con số, Đỗ Vân Đình giở sách ra sau, nghiêm túc làm từ trang đó.

Trong số người xem có học sinh lớp mười hai, lúc này thật sự rất sốc.

Đậu má, làm ngon ơ kìa.

Học giỏi vậy luôn?

Người đến đón nhìn đồng nghiệp cùng công ty biểu diễn giải đề, con ngươi cũng chấn động. Anh ta biết Phỉ Tuyết Tùng, trình độ mọi người không khác nhau là bao, Phỉ Tuyết Tùng cũng đến từ một trường 211* bình thường… Huống hồ đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn nhớ rõ kiến thức cấp ba được?

(*Tác giả viết tắt, cái này vốn là Đề án 211 thường được biết đến là “211 trường học”, với mục tiêu ‘hướng tới thế kỷ 21, tập trung vào việc xây dựng 100 trường cao đẳng và đại học, phát triển ngành trọng điểm’, để hệ thống hóa các cơ sở giáo dục đại học của TQ.)

Quan trọng nhất là, một người đại diện như cậu, sao lại muốn livestream giải đề???

Trong đầu đồng nghiệp đã có mười vạn câu hỏi vì sao, một câu đù má gần như muốn bật thốt ra. Ngặt nỗi bây giờ bên cạnh đang có Tổng giám đốc ngồi đó, ngạc nhiên lắm nhưng không dám nói ra, chỉ có thể cứng rắn nghẹn xuống, trừng mắt nhìn màn hình. Còn chưa trừng xong thì chợt nghe Tổng giám đốc bên cạnh thản nhiên nói: “Đang xem gì vậy?”

Anh ta tưởng mình làm ồn đến sếp nên vội tắt điện thoại, nói: “Đồng nghiệp trong công ty đang phát trực tiếp…”

Đôi mắt đen nhánh của Cố Lê nhìn sang phía này. Anh cũng không có vẻ ngoài điển hình của người phương Đông mà giống như con lai, xương lông mày khá cao, hốc mắt cũng hơi sâu, bờ mi đen dày, tạo nên nét lạnh lùng xa cách, nghiêm túc cho khuôn mặt này. Chỉ cónốt ruồi nhỏ trên xương lông mày hơi nhạt, giảm bớt cảm giác nghiêm khắc khó gần, như một giọt nước trong veo nhỏ vào mực đậm.

Đồng nghiệp bị anh nhìn, vô thức co rúm lại.

“Mở lên.” Cố Lê thản nhiên nói.

Người đến đón vội vàng bấm vào livestream một lần nữa, đưa cho Tổng giám đốc xem. Chàng trai trên màn hình có mái tóc trắng, thuần thục làm đề trôi chảy, rất có cảm giác như Quan Vân Trường* qua năm cửa chém sáu tướng, trông rất có năng lực. Càng lúc càng có đông người tràn vào hóng hớt, vượt qua mốc ba trăm năm mươi vạn, bình luận gửi liên tục, gần như không thể nhìn rõ rốt cuộc người ta nói gì.

(*Tướng trong game)

Cố Lê chỉ nhìn một chút rồi nhíu mày.

“Cậu ấy là Phỉ* Tuyết Tùng?”

(*Ở đây tác giả viết chữ Bùi 裴, chắc là viết Phỉ 斐nhưng thừa nét thành chữ Bùi)

Người đến đón hơi ngạc nhiên, không ngờ thế mà Cố Lê lại biết. Anh ta nghĩ lại, nguyên nhân chỉ có thể là chuyện dùng ma túy kia, không khỏi phân bua hộ đồng nghiệp, “Vốn dĩ Tuyết Tùng dẫn dắt Lục Do rất tận tâm, chủ yếu là vì Lục Do có ý đồ riêng nên mới có chuyện đó…”

Cố Lê không nghe anh ta nói. Anh chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào người trên màn hình, như có điều suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, khóe miệng Cố Lê chợt nở nụ cười.

Vốn dĩ anh không phải kiểu người hiền lành, bây giờ nở nụ cười lại khiến người ta ngạc nhiên không hiểu được. Người đến đón ngạc nhiên, còn chưa kịp hồi hồn từ nụ cười đầu tiên sau khi xuống máy bay của Tổng giám đốc, đã nghe Cố Lê đánh giá: “Làm không tệ, vẫn chưa quên.”

Người đến đón: “…?”

Chưa là sao?

Anh ta nghĩ lại, thăm dò nói tiếp: “Tuyết Tùng tuổi chưa lớn, tốt nghiệp mới mấy năm, có lẽ vẫn còn nhớ kiến thức cấp ba…”

Cố Lê dựa vào ghế xe, vẫn xem live, “Ừm.”

Anh không nói thêm gì nữa.

Lúc Đỗ Vân Đình kết thúc buổi livestream, số người xem đã vượt qua con số bốn trăm năm mươi vạn. Bây giờ ngoài những người đến hóng hớt thì còn có học sinh cấp ba kêu rên, la hét rằng đây cơ bản không phải tốc độ của nhân loại mà là tốc độ của thần.

Một bài thi mà làm nhanh như vậy, giáo viên nhìn cũng muốn khóc.

Thế này sao đủ thời gian nghiền ngẫm tinh hoa trong đó?

Huống chi xác suất làm đúng còn rất cao…

Những người lúc trước bôi đen Phỉ Tuyết Tùng là không học vấn, bây giờ đều có cảm giác bị vả mặt bôm bốp, cũng không dám comment nữa. Mãi cho đến khi giải xong một bộ đề, Đỗ Vân Đình mới gấp sách lại nói tạm biệt với mọi người.

Vô số người xem đang lộ vẻ mặt chấm hỏi chấm hỏi trước màn hình.

Xong rồi hả? Bọn họ còn tưởng có drama gì chuẩn bị bùng nổ…

“Hết rồi nha,” Đỗ Vân Đình cười tủm tỉm, “Chỉ muốn chia sẻ với mọi người kinh nghiệm học tập của mình thôi, còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, hy vọng tất cả mọi người có thể tìm thấy niềm vui trong học tập, trải nghiệm và trưởng thành.”

“…”

Một người đại diện như cậu, sao lại nói những câu như giáo viên cấp ba vậy!

Mọi người tức giận bất bình, người người như mở trường đua ngựa trong đầu, vô số thảo nê mã phi nước đại, la hét yêu cầu cậu nói thêm vài câu về chuyện Lục Do. Đỗ Vân Đình lại như không nhìn thấy, chuẩn bị tắt livestream, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, cậu quay lại nói: “Đúng rồi.”

Trong lòng người xem lại dấy lên hy vọng, Lục Do bỗng giận tái mặt, siết chặt điện thoại.

Hắn đã đoán được Phỉ Tuyết Tùng muốn nói gì rồi. Chắc chắn là chuyện của hắn.

Nói hắn vong ân phụ nghĩa, nói hắn hãm hại…

Nhưng Đỗ Vân Đình mử miệng lại nói những lời khác hẳn một trời một vực với những gì hắn nghĩ, “Nhắc mới nhớ, cái bạn hồi trước thề ăn bàn phím vẫn chưa ăn đúng không ta?”

Mọi người: “???”

Cậu quay lại là để nói chuyện này sao?

Có người nhắc nhở, “Lục Do, Lục Do!”

Sao chủ đề cứ đi chệch mãi vậy, phong cách buổi livestream của cậu khác hẳn tưởng tượng!

Đỗ Vân Đình bỗng dừng lại, trong giọng nói dần chứa ý cười.

“Ai?… Lục Do?”

Bàn tay Lục Do càng siết chặt hơn, nhìn chòng chọc vào môi cậu. Chàng trai mỉm cười, thong thả nói: “Hắn không đáng để tôi nói đến.”

Câu nói kia vừa phát ra, Lục Do chợt bóp điện thoại trong tay, ngọn lửa trong đầu đột ngột bốc lên cao.

Sao hắn lại không đáng nói đến?

Bây giờ hắn đã có ngàn vạn fan hâm mộ, bao nhiêu người phí hết tâm tư cũng muốn được gặp hắn một lần. Tài nguyên bây giờ cũng xếp hàng cho hắn chọn, chẳng lẽ trong lòng Phỉ Tuyết Tùng, hắn vẫn chẳng đáng là gì ư?

Phía dưới có comment: “Nhưng bây giờ Lục Do rất nổi tiếng đó!”

“Rất nổi tiếng thì sao?” Đỗ Vân Đình nói, “Nói cho cùng vẫn là do tôi nâng lên.”

“Tôi có thể nâng hắn lên, thì cũng có thể cho hắn ngã lần nữa…Tôi nói được thì làm được.”

Lục Do bỗng ngả người ra sau, chính hắn cũng không biết mình đổ một thân mồ hôi lạnh từ lúc nào, gần như sắp thấm hết vào quần áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play