*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu biết chắc chắn Cố tiên sinh đã nhận ra rồi, nhưng lại thấy hơi ngạc nhiên vì hắn lại đọc những thứ như diễn đàn.

Ngón tay cắt dũa gọn gàng của Cố Lê vuốt lên màn hình, chậm rãi bấm vào mấy bài khác cho cậu xem… Đúng là bảy bài. Bắt đầu từ những cánh rừng đang cháy, mỗi góc khuất của ngôi trường đều không hề bỏ sót, những gì viết trong bài cũng không trực tiếp mà lại ẩn chứa một loại dục vọng như có như không, đốt thẳng vào lòng người như lửa thiêu.

Hắn vòng cà vạt rồi từ từ thắt lại, trong giọng nói có ý cười.

“Sao lại biết?”

Đỗ Vân Đình run rẩy một cái, quả quyết chủ động nhận sai, chỉ là hai tay đang bị trói lại, thật sự rất ảnh hưởng đến việc phát huy của cậu. Cậu chỉ có thể rũ hàng mi dài, mềm giọng gọi một tiếng “anh Lê”.

Cố Lê không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn cậu.

“Muốn chơi như vậy?”

“… Không,” Đỗ Vân Đình kẹp chặt chân, oan ức trả lời, “Em muốn học tập.”

“Thật không?”

“Vâng,” Tóc tai sau gáy sắp dựng ngược lên cả rồi, Đỗ Túng Túng khó khăn thốt từng chữ một, “Em yêu học tập… Học tập làm em vui…”

“Vậy thì học thuộc lòng đi,” Một cuốn sách giáo khoa mỏng được ném tới, giọng Cố Lê không nhanh không chậm, rất bình thản, “Sai một chữ thì tăng học phí.”

“…”

Móa ơi, có phải cậu đã thêm thuộc tính kỳ quái gì đó cho Cố tiên sinh rồi không?

Cánh tay Cố Lê chống trên mặt bàn, yên lặng nhìn cậu. Thật sự hắn không ngờ, Biệt Gia Ngôn trông hiền lành ngoan ngoãn, trong đầu lại chứa đầy những suy nghĩ trái ngược với bề ngoài ngoan hiền này. Nhưng điều này cũng không có gì lạ, thậm chí cho Cố Lê một loại cảm giác kỳ lạ rằng “Phải như vậy”, hắn lật trang sách, nghe giọng đọc thuộc lòng đứt quãng của thiếu niên, từ đầu đến cuối không hề sai dù một chữ.

Hắn chợt dừng lại, nói: “Đáng tiếc.”

Túng Túng: “…”

Biết trước đã sai vài từ rồi.

Cậu cúi đầu nhìn chiếc cà vạt trên cổ tay được cởi đi, tự dưng trong lòng cũng thấy tiếc nuối một chút.

7777 không thể không quát bảo ngưng lại: [Đủ rồi, các cậu vẫn là đóa hoa của Tổ quốc đó!]

Đóa hoa của Tổ quốc không thể làm những chuyện ô uế này!

Ánh mắt Đỗ Vân Đình xa xăm, buồn bã nói: [Đóa hoa của Tổ quốc muốn được tưới…]

[Không được.]

[Vậy thì rót?]

[Rót cũng không được,] 7777 lạnh lùng cắt ngang lời cậu, [Cậu cứ xem mình là cây xương rồng cảnh, không cần nước.]

Túng Túng tủi thân vô cùng. Đến cả tưới nước cũng không cho, cậu cảm giác cánh hoa của mình héo khô, ỉu xìu rũ lá cây trên giường.

Kỳ nghỉ đông năm lớp mười hai là kỳ nghỉ ngắn nhất trong ký ức của Đỗ Vân Đình. Cậu chỉ có bảy  ngày nghỉ, vội vàng trôi qua, thậm chí trong bảy ngày này còn phải mang về bốn mươi mấy tờ bài tập, không thể không cắm rễ trong phòng sách nhà Cố tiên sinh từ sáng đến tối, cứ như gắn chặt mình ở đây, chỉ có tiệc tất niên mới về nhà ăn cơm.

Nhà họ Biệt có hương vị Tết rất đậm đà, có lẽ là để bù đắp cho con trai thường không thấy mặt, nên giăng đèn kết hoa, treo đèn lồng đỏ ngay trước cửa và dưới hiên nhà. Mẹ Biệt nấu nướng chính, chờ đến khi con trai về nhà thì mở hai chai rượu ngon.

“Thật là, sắp sang năm mới rồi, sao còn bận bịu như thế?” Bà nói mà khó tránh khỏi có chút đau lòng, gắp mấy miếng thịt kho đông pha* cho con trai, “Vẫn đang học à?”

*Thịt kho đông pha:

Đỗ Vân Đình gật đầu.

Nếu trước kia cậu trả lời thế này, chắc chắn mẹ Biệt sẽ không tin. Không phải bà không biết tính con mình, tên nhóc này trời sinh không thích học tập, ngược lại cho cậu đi uống rượu mua vui thì cậu chơi xả láng, ngồi trước máy vi tính đối mặt với màn hình kêu gào ầm ĩ.

Nhưng nửa năm qua, đúng thật là Biệt Gia Ngôn đã thay da đổi thịt rồi. Lúc cậu mang bài thi lọt vào top10 của lớp về, suýt chút nữa mắt mẹ Biệt đã rơi ra khỏi hốc, liên tục nhìn chằm chằm vài lần, lúc đó mới dám tin đây là điểm số mà con trai bà thi được.

Thật sự là đã lâu lắm rồi… Lần gần nhất mà Biệt Gia Ngôn tiến vào top10 của lớp là hồi học mẫu giáo, lúc đó tất cả bạn học đều được 100 điểm, chỉ có cậu thi được 72, miễn cưỡng có thể xem như là thành tích xếp thứ hai của lớp. Bởi vì không còn điểm khác nữa.

Từ sau lần đó, rốt cuộc Biệt Gia Ngôn không còn thể hiện trí thông minh trên phương diện học tập nữa. Bây giờ vất vả lắm mới thể hiện ra, trong lòng mẹ Biệt cũng ngọt ngào lây, liên tục gắp thức ăn cho cậu, dặn cậu ăn nhiều một chút.

“Hai hôm nay bạn cùng bàn của con vẫn dạy bù cho con sao?”

Đỗ Vân Đình nói: “Vâng.”

Cậu tung hô hết lời về Cố tiên sinh trước mặt ba mẹ. Hạng nhất lớp, bề ngoài anh tuấn, người thì tốt bụng, vừa nhiệt tình vừa quan tâm bạn học, lấy việc giúp người làm niềm vui… Nếu để Cố Lê nghe thấy, chắc chắn cũng không nhận ra cậu đang nói hắn, đùa chắc, Cố Lê liên quan tới mấy chữ lấy giúp người làm niềm vui bao giờ?

Mẹ Biệt lại tưởng thật, khỏi cần phải nói, con trai đi theo người ta thành tích tăng lên thấy rõ mà. Bà nói: “Vậy ngày mai tặng người ta chút quà Tết, chờ tí nữa mẹ bảo dì gói ghém ít đồ cho con.”

Trong lòng Đỗ Vân Đình giật thột, ngăn cản động tác đứng dậy của bà.

“Thế thì không cần, mẹ…”

Cậu thấp giọng nói hai câu rồi ngẩng đầu nhìn mẹ Biệt. Vẻ mặt mẹ Biệt do dự, vô thức thốt lên: “Gần sang năm mới…”

Bà lắc đầu, cuối cùng phất tay, “Tùy con vậy… Đừng chạy xa quá, trên đường cẩn thận một chút!”

Mùa xuân năm nay đặc biệt không có hương vị. Cố Lê ngẩng đầu lên khỏi bài thi, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen không có chút ánh trăng, ngược lại bị từng đám mây đen lớn che phủ, trong không khí mang theo chút gió lạnh.

Hắn dừng lại, thu hồi ánh mắt. Bảo mẫu cẩn thận gõ cửa, đứng ngoài cửa nói: “Cậu chủ, vậy tôi về bây giờ luôn nhé?”

Cố Lê không để bà đi như vậy, gọi người đến tặng chút quà cáp rồi bảo bà xách về. Bảo mẫu từ chối mấy lần cũng không tiện không nhận, đành phải xách đầy hai tay, nhìn hắn đứng một mình trước cửa lại thấy hơi đau lòng.

“Đồ ăn tôi làm xong hết rồi, đều ở trong phòng bếp, làm món cậu thích ăn đấy… Chờ chút nữa nếu cậu chủ đói bụng thì hâm lại.”

Cố Lê gật đầu nhìn bà đi ra ngoài. Hắn xoay người, trong căn biệt thự rộng lớn vắng tanh hiu hắt, không chút hơi người.

Ba mẹ hắn không ai về nhà, đến hôm nay vẫn đang họp hành hợp tác ở nước ngoài. Cố Lê cũng hiểu, dù sao người nước ngoài không đón Tết âm mà.

Nhưng những người khác trong căn nhà này thì luôn muốn đón.

Hắn lại quay về gian phòng của mình, bình tĩnh đứng bên bàn hồi lâu, rốt cuộc cũng cầm điện thoại lên. Chưa kịp mở khóa, tựa như tâm linh tương thông, trên màn hình bỗng nhảy ra một dòng tin nhắn, là tin nhắn của bạn trai nhỏ gửi đến.

[Ăn cơm tất niên chưa?]

Sticker đi kèm là một chú thỏ có bộ lông trắng và đôi mắt đỏ đang thò đầu ra sau bức tường. Biểu tượng cảm xúc này trông hơi giống cậu, Cố Lê ngắm một lúc lâu, lưu nó vào bộ sưu tập của mình rồi mới di chuyển ngón tay, rep: [Ăn rồi.]

Hắn biết bây giờ Biệt Gia Ngôn đang ở bên ba mẹ, bởi vậy lời ít ý nhiều, không quấy rầy cơ hội hiếm khi cả gia đình quây quần bên nhau.

Tin nhắn trả lời của bạn trai nhỏ được gửi lại rất nhanh.

[Em cũng ăn rồi, thịt kho siêu ngon luôn!]

Cố Lê vuốt ve màn hình, khẽ nở nụ cười.

[Làm bài tập xong chưa?]

[…]

Người kia thẳng thừng chỉ trích hắn: [Tết rồi, sao chỉ nghĩ đến bài tập vậy?]

Ý cười bên khóe môi Cố Lê càng sâu hơn, câu được câu không nhắn tin với cậu mãi cho tới gần nửa đêm. Sắp đến mười hai giờ, hắn không nhịn được muốn gọi điện thoại để nghe giọng thiếu niên.

Điện thoại chỉ đổ hai hồi chuông đã có người bắt máy. Giọng nói thiếu niên bên kia trong trẻo, hơi thở hơi gấp như đang chạy chậm, “Anh Lê?”

Cố Lê nhíu mày hỏi cậu: “Bây giờ mà còn ở ngoài sao?”

“Không,” Đỗ Vân Đình trả lời qua loa, “Em nổ pháo… Nên chạy xa một chút. Anh Lê chờ lát nữa…”

Âm thanh đầu bên kia càng loạn hơn, dường như cậu đang đi qua mấy cái bậc thang. Lúc yên tĩnh lại, nhịp thở của Đỗ Vân Đình vẫn gấp gáp, cậu hỏi: “Đến giờ chưa?”

Cố Lê nhìn đồng hồ trên cổ tay. Kim phút đang dần di chuyển về phía kim giờ, bóng cây đung đưa đổ xuống trang sách của hắn.

“Ngay bây giờ đây.”

Hắn cầm điện thoại di động, càng lo lắng không biết rốt cuộc Đỗ Vân Đình đang làm gì, nghiêm nghị nói: “Muộn rồi.”

“Nhanh thôi,” Thiếu niên nói, “Trước tiên chờ chút đã…”

Dường như cậu cũng đang nhìn đồng hồ, ngay sau đó giọng nói cũng mang ý cười vang lên: “Ba… hai…một…”

“Anh Lê, chúc mừng năm mới!”

Trong lòng Cố Lê nóng bỏng tựa như bị ai khơi lên ngọn lửa. Hắn cũng nói chúc mừng năm mới, lúc bấy giờ mới nhận ra âm thanh này không giống như chỉ phát ra từ điện thoại.

Hắn đứng phắt dậy, ngước mắt lên nhìn. Xuyên qua tấm rèm cửa sổ, thiếu niên của hắn đang đứng trước cổng, vẫy tay với hắn từ xa.

Cố Lê giật mình, ngay sau đó, lần đầu tiên hắn chạy vội chạy vàng trong căn nhà này. Hắn mở cửa ra, lúc mở cổng chính, thiếu niên nhét đôi tay cóng đến đỏ bừng vào túi cậu, còn đội một chiếc mũ lông không biết sắm từ bao giờ, hai cục len tròn trắng mịn xinh xinh, lắc lư rũ xuống theo gương mặt cậu, toát lên nét trẻ con.

“Rét chết mất,” thiếu niên nói rồi chà chân trên mặt đất, đưa hộp giữ ấm trong tay cho hắn, “Em đến đưa hai món cho anh Lê. Bác trai bác gái ở nhà đúng không? Vậy thì em không vào…”

Cổ họng Cố Lê giật giật, chợt nói: “Vào đi.”

“Không vào thật mà,” Đỗ Vân Đình nói rồi lại chà chân, “Em chỉ muốn gặp anh một lần… Gặp rồi là được. Anh còn không mặc áo khoác, vào nhanh đi, coi chừng lạnh bị cảm giờ!”

Cố Lê vẫn nói câu cũ: “Vào đi.”

“…”

Đỗ Vân Đình dần hiểu ra điều gì. Đèn ở tầng một nhà họ Cố không bật, chỉ có đèn trần trên hiên nhà, ánh sáng duy nhất trên tầng hai cũng phát ra từ phòng riêng của Cố Lê. Cậu không từ chối nữa, đi theo Cố Lê vào nhà, quen thuộc thay dép lê của mình ngay trước cửa ra vào.

Trong nhà không có tiếng động, chỉ có con chó nhà bên cạnh lâu lâu sủa một tiếng. Đồ ăn trong phòng bếp đều được bưng lên, Đỗ Vân Đình cũng bày mấy món mình mang tới, lúc này dọn hết lên bàn cũng coi như là bữa cơm đoàn viên khá đầy đủ.

Trên mặt Cố Lê không có biểu cảm gì, lại khui một chai rượu vang đỏ. Chai rượu vang đỏ kia là đồ sưu tập của ba hắn, từ trước đến nay không chịu cho ai uống, vẫn luôn giấu trong hầm rượu như bảo bối, bây giờ Cố Lê lại mở ra, chỉ rót cho Đỗ Vân Đình một chút coi như tăng thêm hương vị năm mới.

Trong gia đình như vậy, đứa trẻ được bồi dưỡng ra thường tiếp xúc với các loại tình huống xã giao từ nhỏ, tất nhiên tửu lượng không kém. Chút rượu này chỉ có tác dụng trợ hứng, cũng không khiến người ta quá chén.

Nhưng hiển nhiên hắn đã đánh giá cao tửu lượng của Đỗ Vân Đình rồi. Mấy phút trước còn thành thật, nhất định phải đứng lên gắp thức ăn cho hắn, TV cũng được bật lên, Đỗ Vân Đình hoàn toàn vi phạm quy tắc ăn không nói ngủ không nói, ngồi xem một tiểu phẩm mà cười tới nỗi không kiềm chế được, khuôn mặt gần như bị cậu nặn ra hai lúm đồng tiền.

Mấy phút sau, chẳng qua Cố Lê chỉ múc cho cậu chén canh, lúc nhìn lại thì Đỗ Vân Đình đã nâng ly cạn sạch, lúc bấy giờ ánh mắt đã dần mơ hồ, ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Chờ một lúc sau, hai tay cậu từ từ ôm mặt, có lẽ là đã nhận ra ánh mắt Cố Lê, khẽ run mí mắt rồi tặng hắn một cái nháy mắt.

Cố Lê giật mình.

Hắn vươn tay sờ cần cổ đỏ lựng của thiếu niên, trong miệng cũng thoang thoảng chút mùi rượu.

“Cố tiên sinh…”

Cậu gọi mơ màng, chậm rãi đứng dậy lại gần, cọ lên người Cố Lê từ trên sàn nhà như một con thú non. Ngón tay giật nhẹ góc áo, chóp mũi đối diện với chóp mũi, con ngươi mất tiêu cự từ từ nhìn thẳng vào hắn, say rượu cười một tiếng.

“Cố tiên sinh…”

Cậu vừa gọi tiếng này, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống tí tách. Đây là lần đầu tiên Cố Lê thấy cậu tủi thân thế này, cứ như có người siết chặt trái tim hắn khiến hắn cũng đau đớn không thôi. Hắn nhấc cậu thiếu niên lên, đặt cậu ngồi vững lên đầu gối mình, cất giọng trầm trầm.

“Biệt Gia Ngôn, sao thế?”

Thiếu niên không nói, chỉ là càng khóc dữ dội hơn nữa, mũi và mắt đỏ bừng cả lên. Cố Lê liên tục hôn cậu, hôn từ mặt đến bên gáy, vỗ lưng dỗ dành cậu cả buổi nhưng cũng không làm cậu dừng lại được, ngược lại còn bị thiếu niên sờ lưng, hỏi hắn: “Đau lắm không?”

(*Chi tiết này nằm trong thế giới 2 – Tiểu thanh niên trí thức, lúc đó hai người gặp động đất, Cố Lê đã dùng thân mình chống đỡ đống đổ nát để bảo vệ Đỗ Vân Đình đang ngủ ở dưới, phần lưng tiếp xúc trực tiếp với phế liệu bê tông cốt thép nên bị thương nặng.)

Cố Lê ngẩn người, không hiểu câu này có ý gì. Hắn siết chặt eo người trong lòng, nghe cậu khóc nức nở thở không ra hơi, liên tục hỏi đi hỏi lại hắn có đau lắm không.

Cố Lê nói không đau, lại bị cậu bảo nói dối. Hắn thật sự không có cách nào, vô số giải pháp cũng không giải được câu hỏi khó trước mắt này, Cố Lê dỗ người, chợt nhớ lại giấc mơ nóng bỏng đêm hôm đó.

Hắn nhẹ nhàng gọi: “Bé ngoan.”

Một tiếng này vừa phát ra, Đỗ Vân Đình an tĩnh hơn một chút, nép vào vòng tay hắn.

Cố Lê ôm cậu nhẹ nhàng lắc lư, vốn dĩ cứ nghĩ một tiếng này không dễ gọi, nhưng đến khi thật sự thốt ra thành lời mới biết thì ra lại trìu mến ấm áp như mật ong, cũng không hề có cảm giác buồn nôn như hắn nghĩ. Lần thứ nhất hắn gọi, những lần sau lại thốt ra trôi chảy tự nhiên vô cùng, cứ như xưng hô này vốn là dành cho người trong ngực.

“Bé ngoan, bé ngoan…”

Đỗ Vân Đình nằm im, một lúc lâu sau mới níu tay hắn lầm bầm: “Muốn uống Cocacola.”

Cố Lê rót một ly cho cậu rồi đút tới bên miệng, mới nếm thử một ngụm mà Đỗ Vân Đình đã không vui, nghiêng đầu kháng nghị.

“Không phải loại dỏm này!… Ngọt hơn cái này! Không uống cái này!”

Trong nhà Cố Lê chỉ có một loại Cocacola này, đành phải dỗ dành cậu đổi sang thứ khác. Đỗ Vân Đình cũng dễ dụ, đổi yêu cầu nói muốn ăn thịt.

Trên bàn có một đĩa thịt thỏ, là do bảo mẫu để lại. Cố Lê gắp một miếng cho cậu ăn, chỉ mới ăn một miếng mà Đỗ Vân Đình đã há miệng nhổ ra đất ngay.

Cố Lê sững sờ, ngay sau đó lại thấy hai giọt nước mắt trong veo lăn xuống từ đôi mắt cậu. Đỗ Vân Đình xoay người lại, không thể tin được nói: “Anh ăn con của em…”

Cố Lê: “…”

Sao hắn lại không biết mình có con lúc nào nhỉ?

________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play