Giọng điệu Cố Lê không hề nghe ra cảm xúc gì, “Ngày nào bác trai bác gái cũng có thời gian hôn chúc cậu ngủ ngon?”

Hai nhà đều kinh doanh, trong lòng ai cũng biết công việc bận rộn cỡ nào, cơ bản là từ sáng đến tối không hề ở nhà, cả nhà đi tới đi lui khắp các loại tiệc rượu hội hè. Trong trường hợp này, nếu nói ngày nào ba mẹ cũng có thể hôn chúc ngủ ngon với Biệt Gia Ngôn, chắc chắn không thể được.

Đỗ Vân Đình cũng phát hiện ra không đúng, đổi giọng: “Bình thường em hay ôm búp bê ngủ.”

Đôi mắt Cố Lê đen thăm thẳm, như mang nụ cười nhạt.

Đỗ Vân Đình múa tay với hắn, “Búp bê cao bằng người như này này… Em phải ôm mới ngủ được.”

Cậu nói xong lại lặng lẽ nhìn vẻ mặt thiếu niên, ngụ ý khá rõ ràng.

Cố Lê nói: “Gối ôm.”

“Ngắn quá,” Túng Túng méo miệng, “Ôm không giống…”

Cố Lê cắt lời cậu, giọng hờ hững, “Dựng thẳng ôm hai cái.”

“…”

Cưng đúng là đồ khôn lỏi.

Đỗ Túng Túng tiến lùi đều không xong. Cậu nghi ngờ xoa tay mình, rất mượt rất mềm; lại sờ mặt mình, mịn mứt như đậu phụ vừa ra khỏi nồi, cứ như chọc một cái cũng tan. Sao không hề có chút sức hấp dẫn với Cố tiên sinh?

Dáng vẻ Cố Lê như trầm ngâm suy tư, một lát sau mới nói: “Không ngủ được…”

Mắt Túng Túng sáng lên.

“Thì,” Cố học thần bổ sung nửa câu sau, “Một đề toán, bây giờ làm luôn, làm xong ngủ tiếp.”

“…”

Cậu ý đồ vớt vát, “Hình như bây giờ em hơi buồn ngủ rồi, không mở mắt nổi…”

“Ở đây không có gối, cũng không có hôn chúc ngủ ngon, sao cậu ngủ được?” Cố Lê gõ lên bàn, không cho từ chối, “Đến phòng tôi lấy đề.”

Túng Túng tủi muốn chết mất, nửa đêm thả dê chẳng những không được ôm hôn bế cao, mà thậm chí còn phải giải đề… Đây là tình tiết quái gì thế?

Em một lòng chỉ muốn ngủ với anh, mà anh chỉ muốn khuyên em học hành?

Cậu ỉu xìu theo sau lưng đi lên.

Trời vừa rạng sáng, trong biệt thự im ắng không có âm thanh gì. Bảo mẫu đã đi ngủ từ lâu, trên cầu thang chỉ bật đèn tường, ánh sáng mờ ảo chiếu người thành những cái bóng dài. Đỗ Vân Đình đi chân trần giẫm lên thảm, Cố Lê khẽ nhíu mày phát hiện ra.

“Sao không đi giày?”

Thật ra bây giờ là mùa hè, thời tiết nắng nóng, chỉ là trong biệt thự bật điều hòa, lại là buổi tối nên giờ mới hơi lạnh.

Đỗ Vân Đình nói: “Không sao, em giẫm lên thảm mà.”

Cố Lê không đồng ý nhíu mày chặt hơn, bỗng đứng dậy không nói câu nào đi sang phòng khách bên cạnh. Lúc trở lại, trong tay đã có thêm đôi giày, hắn để xuống đất, ra hiệu cho Đỗ Vân Đình đi vào.

Thiếu niên xỏ vào, vô thức giẫm lên.

Cố Lê như bị phỏng, vội vàng dời mắt.

Vốn dĩ giày trong phòng khách được chuẩn bị cho khách nam dùng, đi vào chân Đỗ Vân Đình lại hơi lớn. Mà cậu lại không chịu đi cho tử tế, nhất định phải đạp một phần gót giày xuống, bẩm sinh cậu đã xinh đẹp, mắt cá chân cũng xinh xắn, vì chưa từng phơi nắng nên bắp chân trắng bóc, có thể thấy rõ từng mạch máu xanh nhạt như rắn nhỏ uốn lượn bò lên.

Túng Túng đi theo hắn vào phòng. Ngọn đèn bàn được bật lên, Cố Lê dịch cái bệ để ánh đèn chiếu vào khoảng bàn trước mặt Đỗ Vân Đình.

Hắn rút một phần bài thi số học từ trong cặp đưa qua.

“Một tiếng,” Cố Lê nói, “Điền vào chỗ trống, làm thử xem.”

“…”

Làm thật à?

Vẻ mặt Cố Lê rất nghiêm túc, “Bắt đầu từ đề thứ nhất.”

Túng Túng hữu khí vô lực đáp lời, chấp nhận số phận cầm bút lên.

“Viết toàn bộ trình tự giải vào một bên.”

“Ừm…”

Mẹ nó, cậu chỉ muốn khóc.

Cố Lê ngồi bên cạnh cậu, nhìn chằm chằm vào chữ đầu ngòi bút cậu, thấp giọng giải thích cho cậu. Rốt cuộc cũng là nửa đêm, Đỗ Vân Đình cũng không phải thật sự không ngủ được, chưa đầy một lát đã bắt đầu ngáp liên tục, đôi mắt nhuốm một tầng hơi nước gần như sắp tuôn ra tới nơi. Cậu cầm bút, dần cảm nhận được cơn buồn ngủ đột kích, mi trên mi dưới đánh nhau bùm bùm, khó phân thắng bại cứ như có ai nhỏ keo 502 vào, trợn mắt cũng không mở ra nổi.

Tiếng giảng bài của người bên cạnh nhẹ nhàng dịu dàng, không có quá nhiều cảm xúc lên xuống, có lẽ là vì buổi tối nên càng bớt đi sự lạnh lẽo thường thấy. Nghe vào tai Đỗ Vân Đình, chẳng khác gì bài hát ru con.

“Đề này…”

Thiếu niên cúi đầu, chữ viết ra đã biến thành chữ gà bới, tất cả đều biến thành những nét nguệch ngoạc lung tung, đầu bút đâm vào trang giấy tạo thành những chấm nhỏ lộn xộn. Tiếng Cố Lê dừng lại, nhìn cái đầu tóc xù chầm chậm gật gù lên xuống.

Hắn trầm mặc một lát, tay khoác lên vai thiếu niên khẽ ôm lấy.

Theo đó, thiếu niên nhích lại gần ghé vào vòng tay hắn. Hơi thở ấm áp ngọt ngào phun trên cần cổ trần trụi của hắn.

Mất một lúc lâu Cố Lê không nói gì. Hắn cảm nhận được trên người như có con thú non mềm mại, không hề kiêng dè tựa lên vai hắn. Lúc nhóc hư đốn này ngủ không hề có dáng vẻ của học bá trường học, cũng chẳng thấy dáng vẻ mồm miệng chát chúa, đôi môi hôm nay chọc mấy người kia tức nghẹn họng giờ lại khẽ mở ra, hơi thở nhẹ nhàng phun ra từ miệng tạo nên cảm giác yếu ớt lạ lùng.

Cố Lê không động đậy.

Hắn cụp mắt lặng lẽ nhìn qua. Cả căn biệt thự này chẳng có hơi người, vách tường tối màu chẳng khác gì các cụ già nỗi lòng dâng trào cô độc ở lại viện dưỡng lão, tâm hồn bên trong đã già nua cằn cỗi.

Từ nhỏ Cố Lê đã thông minh nhanh trí, mặc dù loại thông minh này có một phần là do gia đình này ép có. Hắn biết rõ những thói hư tật xấu của con người, hễ thứ gì dễ có được thì thường sẽ không được trân trọng. Vì nguyên nhân này nên hắn không thể thỏa mãn mong muốn của thiếu niên một cách dứt khoát được, mặc dù hắn cũng muốn nhanh chóng ôm lấy người này, nhưng chút lý trí nhắc hắn nhất định phải quyết tâm mạnh mẽ vào, ít nhất phải để nhóc hư hỏng này trải qua cảm giác muốn mà không được.

Nhưng hiểu thế rồi phải làm sao? Cố Lê vẫn không dám nghĩ tới. Mười bảy tuổi, hắn vẫn luôn là học sinh ngoan, con nhà người ta,  chưa từng sẩy chân bước nào. Nhưng giờ đây lại như đang đứng bên vách đá cao vạn trượng, thiếu niên bước lại gần hắn một bước, hắn lại tới gần vực sâu một bước. Lúc này hắn đã sắp không chống đỡ nổi nữa, chật vật thối lui liên tục, chỉ là không biểu hiện ra mặt thôi, thực tế lại có thể ngã bất cứ lúc nào.

“Anh Lê,” hắn nghe người trong ngực nói mớ không rõ, “anh Lê…”

Cố Lê vòng tay qua người cậu, cuối cùng vươn tay gạt tóc mái hai bên thái dương cậu.

Cho dù ngủ thiếp đi, nhưng thiếu niên trông vẫn tủi thân không tôi, níu vạt áo hắn bẹp miệng. Cố Lê vỗ lưng cậu, nghe thấy ba chữ nhớ mãi không quên trong miệng thiếu niên, “Hôn ngủ ngon…”

Cố Lê thoáng yên lặng, một lát sau không nhịn được thấp giọng bật cười.

Lúc nhóc con này tỉnh táo, hắn không thể chiều theo ý cậu.

Nhưng hôm nay cậu ngủ thiếp đi, Cố Lê trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng từ từ cúi xuống, hắn ôm người trong ngực như ôm bảo bối quý giá, từ từ rút ngắn khoảng cách lại.

Cuối cùng cũng chạm hẳn vào, nhưng chỉ đơn giản là chạm một cái rồi vội rời đi, nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua lá sen.

Chỉ là cảm xúc lại rung động dữ dội hơn cả nước hồ, hai bên tai hắn đều đỏ hồng.

Khoảng cách hai người vẫn gần nhau, Cố Lê chậm rãi lùi lại định kéo khoảng cách ra xa. Thiếu niên mơ màng lẩm bẩm như đã hài lòng, nhưng cũng chỉ hừ hừ vài tiếng như con thú non, bỗng nhiên chạm được, vươn tay ôm cổ hắn không cho từ chối.

Cố Lê ngạc nhiên, giữ chặt tay cậu.

“Biệt Gia Ngôn.”

“…”

“Biệt Gia Ngôn?”

Thiếu niên chợt đè hắn, há mồm gặm lấy như đói quá. Gương mặt cọ lên gò má hắn, cọ xong lại bắt đầu cắn, ngậm mũi hắn không chịu nhả y như chó con.

Mũi Cố Lê bị cắn ra dấu hồng, không thể không vươn tay giữ cậu lại.

“Đừng nhúc nhích.”

“Hư…”

“Tôi không phải gối ôm, đừng cắn!”

Tiếng hắn nặng nề rất có tính uy hiếp. Nhưng Đỗ Vân Đình hoàn toàn không sợ, trong mơ cũng rất lộng hành, thô bạo hôn hắn một trận. Khuôn mặt Cố Lê bị hôn lung tung mấy lần, muốn gọi người dậy nhưng lại có chút chột dạ.

Dù sao cũng là hắn ghé miệng trước.

Hắn đành phải chịu, chờ người trong ngực yên tĩnh lại. Đỗ Vân Đình quậy đủ mười mấy phút, cuối cùng ngẹo đầu lại ngủ thiếp đi, ngủ khá ngoan ngoãn, không hề có tự giác đã làm chuyện xấu.

Cố Lê lại không ngủ được, hắn vào phòng tắm rửa mặt, thấy cái mũi đỏ bắt mắt của mình trong gương như thằng hề trong gánh xiếc. Dấu răng bên trên vẫn đang rõ nét, từng dấu để lại vết lõm, Cố Lê sờ thử, giận không được mà cười cũng không xong.

7777 cho là Đỗ Vân Đình ngủ rồi, không khỏi cảm thán ký chủ đến cả lúc ngủ cũng không quên sàm sỡ Cố tiên sinh, có thể nói là thả dê khá chuyên nghiệp. Đang nghĩ, bỗng nghe ký chủ hì hì một tiếng.

7777: […?]

Đỗ Vân Đình trên giường chậm rãi vươn tay ấn lên môi mình, đâu hề có dáng vẻ đang ngủ? Cậu trở mình cảm thán: [Giường của Cố tiên sinh ngủ ngon thật.]

7777: [!!!]

Nhầm cmnr, cơ bản ký chủ không hề ngủ!

Nó trợn mắt há hốc mồm, [Cậu…]

[Ai bảo Cố tiên sinh kêu tôi làm bài chứ?] Đỗ Túng Túng chậm rãi nói, [Đây là cơ hội do chính anh ấy cho tôi.]

Gọi cậu tới dễ lắm, nhưng muốn bảo cậu đi thì không dễ đâu.

Cậu, Đỗ Vân Đình, không được Cố tiên sinh hôn thì tuyệt đối không đi!

7777 á khẩu, quả nhiên là ký chủ diễn xuất thành thần, cả buổi không thốt câu nào, mãi lúc lâu sau mới chân thành cảm thán: [Sao cậu không đi đóng phim?]

Tài năng này mà không làm diễn viên, thật đáng tiếc.

Trong lòng Đỗ Vân Đình có tính toán, sau khi Cố Lê ra khỏi phòng tắm lại nhắm mắt, không ngừng nhích qua bên cạnh, buộc Cố Lê phải chìa tay ra để làm gối cho cậu. Sáng hôm sau, lần đầu tiên trong đời Cố Lê không nghe tiếng đồng hồ báo thức, cuối cùng vẫn nhờ bảo mẫu thấy không ổn nên lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm.

“Cậu chủ?” Bảo mẫu gõ cửa, “Cậu chủ?”

Cố Lê mở cửa, bảo mẫu giật mình nhìn dáng vẻ rõ ràng vẫn chưa rửa mặt của hắn, một hồi lâu mới nói: “Nên xuống dưới ăn cơm rồi. Sao mũi cậu lại đỏ thế?”

Đoạn nói tiếp: “Tôi mới đi gọi bạn học nhỏ kia, nhưng gọi sao cũng không ai trả lời. Bạn học nhỏ đi rồi sao?”

Cố Lê vuốt mái tóc rối tung vì ngủ, thản nhiên nói: “Chưa đi.”

Bảo mẫu không hiểu.

“Hả?”

“Trong phòng,” Cố Lê nói, “Tôi gọi cậu ấy.”

Ngay sau đó, trong cái nhìn trân trối của bảo mẫu, hắn xoay người quay về phòng mình, vỗ một cục chăn tròn trên giường mình.

“Dậy, học thuộc lòng.”

Bảo mẫu: “!!!”

Lúc rời khỏi nhà họ Cố, thái độ bảo mẫu với Đỗ Vân Đình lại càng nhiệt tình hơn nữa, trông cứ như hận không thể khen ngợi không ngớt miệng. Cố Lê ăn xong nhanh, ra đứng trước cửa kiểm tra cặp sách, Đỗ Vân Đình thì đang ung dung uống sữa bò nóng bên bàn.

“Nhanh lên.” Cố Lê trầm giọng nói.

Túng Túng hớp hai ba miếng cạn cốc, nhảy xuống khỏi ghế tới chỗ hắn. Bảo mẫu đưa hộp đựng hoa quả đã cắt miếng cho cậu mang đi, “Nhớ ăn với cậu chủ nhé.”

Đỗ Vân Đình vâng dạ, cúi đầu cất vào cặp.

Bảo mẫu còn nói: “Bình thường cậu chủ nhà tôi không thân thiết với ai, lâu như vậy rồi, cậu là người duy nhất được cậu ấy đưa về nhà chơi, sau này nhớ đến nhiều hơn nhé. Cậu đến, nụ cười trên mặt cậu chủ cũng nhiều hơn.”

Đỗ Vân Đình kéo khóa balo, nghe câu này thì chân thành nói: “Vậy tôi ở lại đây là được.”

“Haha,” Bảo mẫu chỉ coi là chuyện đùa, “Vậy thì tốt, không cần đi nữa.”

Bà đâu biết Đỗ Vân Đình đang nói thật với mình.

Tan học buổi sáng, giáo viên vừa để sách xuống bàn đã tuyên bố: “Hôm nay kiểm tra.”

Phía dưới không ai phản đối, bây giờ đã là học kỳ cuối của lớp mười một, bọn họ chỉ cách lớp mười hai một kỳ nghỉ hè nữa. Học sinh khá giỏi trong lớp đã bắt đầu thấy sợ, ngày nào mọi người cũng tập làm đề theo giờ thi đại học thành thói quen. Giáo viên kiểm tra hay không kiểm tra, thì thời gian này bọn họ cũng dành cho bài vở cả.

Chỉ có Đỗ Vân Đình là khác, cơ bản cậu toàn dùng để ngủ bù.

Đỗ Vân Đình ngồi bàn đầu, lúc kiểm tra phải chịu sự giám sát nghiêm ngặt của giáo viên. Bọn họ không canh Cố Lê, biết đáp án chắc chắn đúng rồi, ai cũng nhìn chằm chằm vào bài thi của Đỗ Vân Đình.

Bổ túc mấy ngày, thật ra lượng kiến thức mà Đỗ Vân Đình nhận được không nhiều, cũng may Cố Lê chỉ cho cậu những phần hay kiểm tra, nên trong đề đúng là có trúng mấy câu thật. Cậu viết trình tự công thức ra, câu điền đáp án đằng sau miễn cưỡng dùng vận may làm bừa, cuối cũng cũng xong một tờ bài.

Trừ cái đó ra, kiến thức duy nhất mà cậu nắm chắc chỉ có ngữ văn. Dù sao cũng là người có trí nhớ khá tốt, nhìn một chút sẽ nhớ được 70-80%, huống chi mấy ngày nay đã đọc cả rồi, cậu không dám làm gì khác dưới sự kèm cặp của Cố Lê, ngoan ngoãn học đi học lại văn và tiếng anh.

Nhớ được gì viết nấy, viết được bao nhiêu công thức thì viết. Lúc đặt bút xuống, lần đầu tiên Đỗ Vân Đình cảm giác mình cũng có hy vọng trở thành học sinh giỏi.

Cậu giơ tay lên, đang định nộp bài thì Cố Lê bên cạnh lại rút bài lại.

Đỗ Vân Đình sững sờ.

Cậu ngẩng đầu nhìn giáo viên coi thi, mấy giám thị cũng thấy nhưng không có phản ứng gì. Dù sao bản thân Cố Lê cũng là hạng nhất, muốn chép cũng không có chỗ mà chép, bọn họ dứt khoát mắt nhắm mắt mở ai cũng không bận tâm.

Cố Lê cầm bài thi của thiếu niên bên cạnh, nhìn trước nhìn sau một lượt, mặt không cảm xúc trả lại.

“Kiểm tra lại.”

“…”

“Kiểm tra hai lần mới được nộp bài.”

“…”

Đỗ Vân Đình đành phải nhịn, kiểm tra lại từ đầu. Thế mà lần kiểm tra này lại thật sự phát hiện ra lỗi tính sai, cậu sửa kết quả, lần này không dám tùy tiện nộp bài nữa, ngồi đàng hoàng tại chỗ chờ đến khi chuông kết thúc vang lên.

Tốc độ thu bài của giáo viên trung học rất nhanh, mà tốc độ chấm bài cũng nhanh, bên này còn đang thi mà bên kia đã bắt đầu chữa bài thi vừa nộp. Không ít người ngẩng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt giáo viên, muốn tìm ra chút manh mối từ đó.

Đỗ Vân Đình lại không hề quan tâm, có thể kém tới nỗi nào chứ?

Dù sao cũng không kém như thành tích trước đó của nguyên chủ được.

Cậu chắc chắn mình sẽ tiến bộ, nhưng đầu húi cua lại cuống tới nỗi muốn vặn tai cào má, nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của cậu lại giận không có chỗ xả, sau khi nộp bài thì không ngừng lẩm bẩm với Đỗ Vân Đình là phản bội team, mãi cho đến khi vào học vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này, ném một tờ giấy lên phía trước.

Cậu ta lười gửi bèn vo tròn tờ giấy, ném từ sau lên trước như đánh bóng chày. Đỗ Vân Đình đang định vươn tay nhặt lại bị Cố Lê bên cạnh chặn tay.

“Giám sát.”

Camera giám sát trên đầu chuyển góc, xoay tròn nhắm ngay tờ giấy.

“…”

Đỗ Vân Đình không nhặt được, lặng lẽ phất tay với hàng cuối. Bất đắc dĩ khoảng cách giữa hai người thực sự quá xa, đầu húi cua hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu của cậu, lại bứt rứt vò đầu.

Sao chưa nhặt?

Cậu ta lại vò một cục giấy mới ném tiếp, lần này ném chuẩn rơi trúng bàn sau của Đỗ Vân Đình. Đầu húi cua hàng cuối cùng đứng dậy, múa tay với cậu.

Đọc mau!

Đọc…

Cửa lớp bị mở ra, đầu húi cua an tĩnh ngay lập tức, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Chủ nhiệm cười lạnh với cậu ta, nhặt tờ giấy trên sàn lên, “Lại đây đọc.”

Đầu húi cua tê rần cả đầu, nuốt nước bọt.

“Thầy, chuyện này không được đâu…”

“Đọc!” Giáo viên không cho cự nự.

Đầu húi cua đành phải đứng dậy, vuốt tờ giấy phẳng ra, vội nhìn thoáng qua Đỗ Vân Đình rồi lập tức hắng giọng, bắt đầu đọc.

“Thấy sắc quên bạn, rời xa quần chúng, phản bội đội ngũ học sinh dốt…”

Học sinh trong lớp cười hô hố, đầu húi cua mặt dày nhưng giờ cũng phải đỏ mặt, giải thích: “Thầy, em chỉ đùa chút thôi.”

Cố tình giáo viên không chấp nhận lời giải thích này, “Đi học nói đùa?”

“…”

“Ra ngoài phạt đứng!”

Thế là đầu húi cua hậm hực đi ra. Giáo viên lại đảo mắt nhìn Đỗ Vân Đình, nhớ tới việc cậu không nhặt giấy nên cũng không trách cậu. Nhưng Đỗ Vân Đình lại giơ tay xung phong: “Thầy ơi, em ra ngoài khuyên bảo bạn ấy nhé?”

Giáo viên bây giờ mắt không thấy lòng không phiền, dứt khoát phất tay, “Đi đi đi.”

Đỗ Vân Đình lập tức ra cửa lớp. Cậu đứng trong góc tường với anh em nhà mình.

Đầu húi cua di chân chà lên mặt đất, chợt thở dài một hơi. Cậu ta nói với Đỗ Vân Đình: “Hầy, anh em, mày chuẩn bị làm học sinh ngoan à?”

Đỗ Vân Đình đứng bên cậu ta, nói: “Đúng thía.”

“Là vì Cố Lê sao?” Giọng đầu húi cua buồn buồn, “Hai ta vất vả lắm mới tổ chức bang hội được, hai hôm nay mày chẳng tham gia chiến team…”

“Không phải vì anh Lê.”

Đỗ Vân Đình bỗng nói: “Còn nguyên nhân khác nữa… Tao muốn xem, bản thân có thể học hành tử tế được không.”

Đầu húi cua buồn bực, “Sao tự nhiên muốn chứng minh cái này?”

“Vì lúc trước không có cơ hội.”

Đỗ Vân Đình trả lời. cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tay mình, trên tay sạch sẽ, trên đồng phục cũng sạch sẽ, không có dấu vết cố ý tô vẽ, cũng không có ai cố ý vẩy mực lên quần áo cậu. Cậu nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên thở dài xoay người lại.

“Mày không muốn thử à?” Cậu nói, “Chờ đến khi công ty giao vào tay mày mới bắt đầu học, vậy thì muộn rồi.”

Đầu húi cua ngẩn người, một lát sau cũng cúi đầu xuống. Sau một hồi lâu, dường như cậu ta hạ quyết tâm, đứng dậy lần nữa, “Học thì học. Gia sư hồi trước ba mẹ tao tìm cho đều bị tao chọc tức bỏ chạy, giờ tìm lại người khác, biết đâu tìm được chị gái ngực bự thì sao.”

Cậu ta liếc xéo Đỗ Vân Đình, “Vừa mềm mại vừa ngọt ngào, đến lúc đó mày đừng ghen!”

Đỗ Túng Túng chẳng thèm ngó ngàng thứ đó.

Chị gái ngực bự có gì hấp dẫn? Trong nhà Cố tiên sinh nhà cậu còn nuôi chim to đấy!

Phong thái hiên ngang, cưng thấy nó thể hiện chưa?

“Không sao, tao chắc chắn có thể mềm mại, ngọt ngào hơn chị ấy.”

Đầu húi cua suýt sặc nước miếng. Cậu nghe tiếng đọc bài vang lên bên cạnh, bỗng nghĩ sang chuyện khác: “Lúc trước tao nhìn thấy ủy viên học tập lớp bên cạnh, cô ta đi với Lâm Hoa Hàn đó.”

“Ủy viên nào?” Đỗ Vân Đình ngẫm lại, nhớ ra, “Cái người xông vào lớp bảo tao thành tích không tốt á?”

“Đó đó.” Đầu húi cua trả lời, “Mấy hôm nay mày chú ý một chút, có vẻ cô ta muốn xả giận thay Lâm Hoa Hàn đấy, cứ rình mày mãi.”

“Không sao,” Đỗ Vân Đình nói, “Người chơi cấp thấp thôi.”

Trong trò chơi học đường kiểu này, cậu tương đương với người chơi level max quay về làng Tân Thủ (lính mới), loại tiểu quái này đánh phát là bay, cơ bản không thể tổn hại đến cậu.

Tư thế nào Đỗ Vân Đình cũng gặp rồi, đương nhiên sẽ không sợ cô nhóc tóc vàng hoe này.

So với cô gái này, Lâm Hoa Hàn vẫn luôn lặng lẽ không có động tĩnh gì. Lần trước Đỗ Vân Đình công khai đòi giày, khiến Lâm Hoa Hàn không thể không tìm đội bóng rổ mượn một đôi giày thể thao khác rồi mang chúng, mất sạch mặt mũi trong lớp. Chuyện này không thể trở mình được nên tra nam vẫn luôn ghim thù.

Chỉ là Đỗ Vân Đình vẫn chưa rõ, rốt cuộc cậu ta chuẩn bị ra chiêu gì.

Đến giờ tự học buổi tối, kết quả thi hôm nay được công bố. Đỗ Vân Đình tiến bộ không nhỏ, mặc dù cậu chỉ từ thứ ba đếm ngược biến thành thứ ba mươi đếm ngược, nhưng đó cũng là một bước nhảy vọt không tầm thường. Mấy giáo viên đều khen cậu vài câu, cổ vũ cậu không ngừng cố gắng.

Lần đầu được khen ở trường, cái đuối Đỗ Túng Túng muốn nhếch lên rồi. Cậu cảm thán với 7777: [Thì ra giáo viên còn khen học sinh.]

7777 ngạc nhiên nói: [Trước đây giáo viên của cậu hay nói gì với cậu?]

Đỗ Vân Đình nhớ lại, cho ra đáp án: [“Tôi không nhìn ra”, “Làm người phải biết bao dung”, còn cả “Toàn nói láo”?]

7777: […]

Rốt cuộc trước đây cậu sống kiểu gì vậy.

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play