Đầu húi cua khá quen thuộc với nhà hàng ở khu vực này, quen cửa quen nẻo dẫn Đỗ Vân Đình vào. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, cậu ta không thèm liếc, há miệng đã gọi tên món ăn, liên tục bốn năm món mới hỏi Đỗ Vân Đình: “Muốn ăn gì?”

Đỗ Vân Đình lật menu, chỉ vào canh chân giò bên trong: “Cho một phần này.”

Cậu cảm giác mình phải bổ sung chút collagen để trông mềm mại hơn mới được.

Nếu không, tuổi tâm lý đã trải qua mấy thế giới thật sự không sánh bằng tuổi thanh niên mười sáu mười bảy này được.

Đầu húi cua kéo ghế xích lại gần cậu.

“Anh em, mày thật can đảm,” nhắc tới chuyện hôm nay, đầu húi cua vẫn có chút không tin nổi, “Làm bạn học với Cố học bá hơn hai năm, tao vẫn chưa dám nói câu nào với hắn. Hôm nay mày lại dám nói thẳng muốn ngồi cạnh hắn…”

Vị trí bên cạnh Cố Lê vẫn luôn không có ai ngồi, cũng không phải do giáo viên không xếp, mà là do chính hắn yêu cầu. Theo như lời hắn nói, động tĩnh của người bên cạnh sẽ quấy rầy việc học tập của hắn.

Bất kể yêu cầu vô lý đến mức độ nào, phát ra từ miệng nhất lớp đều thành hợp lý, nếu đổi thành học sinh khác nói, chắc chắn sẽ bị chủ nhiệm đuổi thẳng cổ ra khỏi lớp. Nhưng cố tình người nói lại là Cố Lê, ông không chỉ không đuổi người, mà ngược lại còn đồng ý ngay.

Ông đặt kỳ vọng rất cao vào học sinh này, nên mới nghiêm túc bồi dưỡng kỹ càng, không chừng thủ khoa khoa học tự nhiên tương lai có thể đến từ lớp của ông đấy.

Đừng nói là chỗ ngồi để trống, nói thật, kể cả xếp một phòng tự học riêng cho hắn cũng được luôn.

Cũng vì vậy, mà Cố Lê chưa từng có bạn cùng bàn bao giờ. Tính cách hắn cũng lạ, luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, chưa từng nhiệt tình bao giờ. Do đó, mặc dù vẻ ngoài rất khiến người khác chú ý, nhưng vẫn khiến người ta cảm giác không dễ gần. Tuy thành tích của Lâm Hoa Hàn kém hắn một chút, nhưng thoạt trông lại vô cùng dịu dàng, ngược lại khiến không ít người yêu mến.

Đầu húi cua càng thấy anh em của cậu ta to gan thật, rất có loại khí khái nghé con mới sinh không sợ cọp.

Cậu ta cũng rối lắm, Cố Lê luôn nói bên cạnh có người ngồi sẽ quấy rầy đến hắn, nhưng sao Biệt Gia Ngôn nói…

Lại đồng ý chứ?

Nghĩ nát óc cũng không ra, đầu húi cua dứt khoát dùng ánh mắt thận trọng đánh giá người đối diện. Điều kiện gia đình Biệt Gia Ngôn khá tốt, lớn lên thanh tú mềm mại, trắng trẻo vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp kia thậm chí còn có đôi phần giống con gái. Cậu ta càng nhìn càng thấy xinh đẹp, rốt cuộc nhịn không được lẩm bẩm nói: “Không phải là bị khơi dậy dục vọng đàn ông chứ?”

Đỗ Vân Đình uống một ngụm trà, không nghe thấy câu này của cậu ta.

Đồ ăn còn chưa lên, ngoài cửa lại có tiếng bước chân vang lên. Đầu húi cua không ngồi phòng VIP, mà tìm một bàn gần cửa sổ, nói là view đẹp, bây giờ liếc cái đã nhìn được cửa chính. Cửa được nhân viên phục vụ kéo ra, có người mặc đồng phục giống bọn họ cất bước đi vào, bước chân không ngừng hướng về phía bọn họ.

Đầu húi cua: “!”

Cậu ta vội vàng cúi về phía trước, thấp giọng gọi: “Này, nhìn đằng sau, đằng sau…”

Đỗ Vân Đình không hiểu gì, cũng ngoái lại nhìn theo. Cậu nhìn phía sau, đối mặt với một đôi mắt khá quen thuộc, bây giờ dáng dấp thiếu niên vẫn chưa thâm thúy như lúc trưởng thành, ít nhiều còn toát lên chút ngây ngô, chỉ là hình dạng đôi mắt không hề thay đổi, trên lông mày có một nốt ruồi nhàn nhạt, lập tức thu hút ánh mắt người khác.

Cậu ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn chằm chằm.

“Cố…”

Đầu húi cua đã gọi thay cậu, trong giọng nói là nỗi kinh ngạc không che giấu được, “Cố Lê?”

Thiếu niên không nhìn cậu ta, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ đặt cặp sách xuống rồi bình tĩnh ngồi vào bàn kế bên bọn họ. Đầu húi cua nhìn hắn, lại nhìn người anh em đối diện sắp dán mắt lên người người ta, đột nhiên cắn răng đứng dậy.

“Cố Lê,” cậu ta nhiệt tình nói, “Cậu cũng tới đây ăn cơm à?”

“Ừm.”

“Trùng hợp quá, không ngờ ngoài trường vẫn có thể gặp cậu.” Đầu húi cua bưng cái đĩa lên, nhắm mắt nói, “Cậu xem chúng ta có duyên như vậy, chi bằng ngồi chung một bàn đi?”

Cậu ta nói chuyện, một bàn tay khác lại lặng lẽ vỗ tay Đỗ Vân Đình, ra hiệu cậu lên tiếng nhanh lên.

Đây là cơ hội tốt, chẳng lẽ bỏ qua vậy hả?

Lông mày Cố Lê thoáng nhíu lại, ngoảnh đầu nhìn họ một chút. Không nói được, cũng không nói không được. Đầu húi cua tinh tường nhận ra, mặc dù ánh mắt kia bình tĩnh vô cùng, nhưng hầu hết lại rơi vào người anh em nhà mình. Trong lòng cậu ta nắm chắc, lại đụng Đỗ Vân Đình một cái.

“Gia Ngôn, được không?”

“…”

Đỗ Túng Túng nhẹ nhàng kéo cái ghế qua.

Tiếng động này cũng không lớn lắm, nhưng lại khiến Cố Lê phía đối diện rời mắt khỏi menu, nhìn cậu. Đương thì thanh xuân tươi trẻ, gương mặt thiếu niên có chút thịt trên má, lúc này đây đang khẽ rũ mắt xuống, thay đổi dáng vẻ nghịch ngợm thường ngày, trông đặc biệt có cảm giác ngoan ngoãn nghe lời. Cảm giác kia trộn lẫn cả nét tuổi trẻ bồng bột, hai mảnh bờ môi khẽ mở ra, môi châu đầy đặn, sợi tóc bị ánh nắng chiếu rọi, thoạt nhìn khiến người ta có xúc động muốn vươn tay xoa một cái.

Giọng cậu cũng nhỏ, có vẻ ngại ngùng, bên tai cũng đỏ hồng lên. Sau khi dừng một chút mới nhỏ giọng nói: “Bạn học Cố Lê, có thể chứ?”

Đầu húi cua nhìn ngu người.

Đù má, đù đù đù, Biệt Gia Ngôn bây giờ trông đặc biệt đáng yêu là sao vậy cà?

Cậu ta quen biết Biệt Gia Ngôn cũng không phải ngày một ngày hai, mặc dù vẻ ngoài người này xinh xắn thật, nhưng rốt cuộc cũng là một đứa con nhà giàu được nuông chiều lớn lên, bình thường luôn có thái độ tùy hứng không quan tâm. Sao có thể ngoan như vậy?

Người này dùng ma thuật à?

Cậu ta trừng mắt ngồi đằng kia nhìn anh em nhà mình, thấy dáng vẻ đối phương giờ phút này có thể gọi là thẹn thùng, mãi hồi lâu không khép miệng nổi.

Nhìn một lát, lại nhịn không được ngoảnh đầu nhìn Cố Lê.

Má nó chứ đến cả cậu ta cũng thấy dễ thương bỏ xừ, Cố Lê nhẫn nại được cơ à?

Vẻ mặt Cố Lê bên cạnh chẳng thay đổi chút nào, chỉ là trầm mặc một lát rồi chợt nhích người qua bên cạnh. Có một chỗ trống, Đỗ Vân Đình thỏ thẻ nói cảm ơn, tự nhiên bưng đĩa ngồi vào cạnh hắn.

Đầu húi cua cũng qua bên đó ngồi theo, càng ngồi lại càng thấy mình chướng mắt. Cậu ta sờ soạng cả buổi, rút điện thoại di động trong túi ra rồi vờ gọi điện thoại.

“Bây giờ về á? À, được…”

Cậu ta dùng tay che màn hình, giả vờ bảo: “Gia Ngôn, hay là mày với Cố Lê ăn đi, tự nhiên mẹ tao gọi điện giục tao về.”

Chút tâm tư này cơ bản không thể qua mắt hai người được. Ý nghĩ không muốn làm bóng đèn của đầu húi cua gần như viết hết lên mặt. Cũng không biết nghĩ thế nào, hai người bọn họ không ai vạch trần, Đỗ Vân Đình tự nhiên nói: “Về cẩn thận nhé.”

Đệt, đúng là anh em tốt.

Không tiếc mạng sống!

Đầu húi cua không tiếc mạng sống lập tức rút lui, lúc ra về còn không quên vẫy tay với Đỗ Vân Đình.

“Vậy tao đi trước nhé, Gia Ngôn, tao cho tài xế nhà mày về rồi, chút nữa mày đón xe về, nhé!”

Đỗ Vân Đình ừ một tiếng, đưa mắt nhìn bóng dáng người kia biến mất khỏi cửa, lại một lần nữa cảm động vì phần tình cảm anh em thuần khiết này.

Đúng là anh em.

Trong lòng cậu đang nghĩ vậy, Cố Lê bên cạnh chợt để cái chén trong tay lên bàn phát ra một tiếng keng.

Đỗ Túng Túng sững sờ, mở mắt nhìn hắn.

“Bạn học Cố Lê?”

Cố Lê mím môi, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tại sao không gọi anh Lê?”

“…”

Thiếu niên như thẹn thùng, hai cánh tay xoắn một chỗ, một lúc lâu sau mới lí nhí gọi một câu anh Lê. Một tiếng này đã đủ khiến trong lòng Cố Lê thoải mái một chút, lại bưng cái chén lên, không mặn không nhạt nói: “Đúng là một thói quen tốt.”

Đỗ Túng Túng: “?”

“Đưa mắt nhìn người khác rời đi.” Cố Lê nói, đôi mắt sâu thẳm, “Có lễ phép.”

Thiếu niên đối diện có vẻ hơi ngạc nhiên, trừng đôi mắt càng tròn hơn. Cố Lê thốt ra câu này cũng thấy hối hận, bèn mím chặt môi không nói tiếp nữa.

Cũng may đúng lúc này thì đồ ăn dần được bê lên, hóa giải phần nào không khí kỳ lạ giữa hai người.

Trong các món có một đĩa tôm luộc, Đỗ Vân Đình lấy khăn ướt lau tay, đeo găng tay dùng một lần rồi gắp lấy con tho nhất trong đĩa.

Từ trước đến nay cậu lột tôm luôn rất cẩn thận, tỉ mỉ kéo hết sợi chỉ tôm và đuôi tôm ra, lúc này mới từ từ bóc vỏ. Thịt tôm trắng nõn bị ngâm trong nước giấm, vừa ngâm xong đã bị vớt ra, đặt hết vào chén của Cố Lê.

Đũa của Cố Lê dừng lại trong chén, khẽ giật mình.

“Anh Lê thích ăn tôm chứ?” Dường như thiếu niên không nhìn thấy biểu cảm của hắn bây giờ, lại gắp một con khác trong đĩa ra, “Em bóc cho anh Lê một con to.”

Lại một con tôm được bóc vỏ chỉnh tề đặt vào chén Cố Lê, rốt cuộc hắn nhíu mày, nói: “Tự ăn đi.”

Hắn gắp lại.

Đỗ Vân Đình còn định bỏ vào chén hắn, “Em biết anh Lê thích ăn món này…”

Đúng thật là Cố Lê thích, nhưng giờ thấy thiếu niên không tự ăn mà cứ liên tục bóc vỏ cho hắn, hắn lại không vui nổi. Hắn gắp lại, giọng điệu không cho cãi lại.

“Ăn!”

Đỗ Túng Túng đành phải ngừng tay, mong đợi nhìn hắn, chợt như muốn đứng dậy nhưng rồi vẫn không đứng.

Người bên cạnh đã nhận ra động tác của cậu.

“Muốn cái gì?”

“Cái kia,” Đỗ Túng Túng thỏ thẻ nói, “Em muốn múc chén canh…”

Tô canh đặt bên tay Cố Lê, cách thiếu niên hơi xa. Đỗ Vân Đình giả vờ giả vịt, còn định đứng dậy tự múc, Cố Lê liếc cậu một cái, tự nhiên vươn tay múc giúp cậu rồi đặt trước mặt cậu.

“Nóng.”

Một lát sau, lại cứng ngắc dùng bao tay bóc vỏ tôm. Tôm bóc vỏ không đẹp lắm, Cố Lê nhìn thấy lại nhếch môi, có vẻ cũng thấy xấu quá. Hắn lại đổi con khác bóc tiếp, mãi một lúc mới bóc được một con dễ nhìn, hỏi người bên cạnh: “Muốn ăn cay không?”

Thiếu niên bên cạnh như chưa phản ứng kịp, vô thức nói: “Muốn.”

Cố Lê liền chấm tôm vào dầu cay, đặt vào chén người bên cạnh.

“Có qua có lại.”

Hắn thản nhiên nói, lại gắp một đũa khác từ trong đĩa, nhìn lại Đỗ Vân Đình, cứ cảm thấy người này hơi gầy. Nếu béo hơn chút nữa thì tốt hơn, hắn lại gắp thêm vài đũa thịt vào bát Đỗ Vân Đình.

Đỗ Vân Đình: [Hihi haha…]

7777 bị điệu cười của cậu dọa cho dữ liệu nổi da gà.

Cười bình thường chút được không? Đừng có cười kiểu dâm thế này nữa.

Dáng vẻ Đỗ Túng Túng đúng chuẩn xuân tâm manh động, khoe khoang với hệ thống, [Có phải Cố tiên sinh đáng yêu lắm không?]

7777: […]

Ký chủ nhà nó hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, thật sự là một đường sóng thành tinh.

Đỗ Vân Đình mượn khăn trải bàn che lại, sờ tay dưới bàn. 7777 hỏi: [Cậu làm gì đó?]

Đỗ Túng Túng cũng không ngẩng đầu lên, nói: [Giấu ví tiền chứ còn gì nữa.]

7777 lại càng không hiểu. Đang yên đang lành, giấu ví chi vậy ba?

Sau bữa ăn là Cố Lê quẹt thẻ, không đợi Đỗ Vân Đình đứng dậy, hắn đã đưa cái thẻ mình thường dùng cho nhân viên phục vụ. Ngoảnh đầu nhìn lại, thiếu niên còn đang sờ tới sờ lui trên người, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Tìm gì?”

“Ví của em.” Đỗ Vân Đình trả lời, sờ soạng cả buổi, rốt cuộc xác nhận, “Ví em đâu rồi…”

Cậu lại nhìn màn hình.

“Điện thoại cũng hết pin.”

Cậu đón xe về kiểu gì giờ?

7777: [!]

Nó thật sự đã đánh giá thấp ký chủ nhà mình rồi, thì ra giấu ví là vì mục đích này!

Vố số lần 7777 đã nghĩ, nếu ký chủ có thể đặt sự thông minh này vào công cuộc kiến thiết xã hội chủ nghĩa hài hòa, biết đâu chừng đã hiện thực hóa nhiệm vụ phục hưng tổ quốc từ lâu rồi.

Kiên nhẫn vắt hết óc như thế, đặt vào việc khác thì tốt biết bao?

Đỗ Túng Túng cũng không muốn đặt vào việc khác. Cậu đứng bên bàn phát sầu, lại bị Cố Lê nhìn thấy.

“Không đi được?”

“Ừm,” thiếu niên uể oải, “Có lẽ phải ở lại đây rửa bát rồi…”

Trong cổ Cố Lê phát ra một tiếng vang khe khẽ, cứ như đang cười.

“Ra trước đi.”

Thiếu niên ngẩng đầu.

“Hở?”

“… Lên xe.”

Thật ra bạn học cũng không chú ý tới hoàn cảnh gia đình của Cố Lê, Cố Lê cũng không thân thiết với mấy bạn học cùng lớp, cũng hiếm khi dùng đồ xa xỉ. Bọn họ chỉ có thể thi thoảng thấy nhãn hiệu của đôi giày mà đối phương mang, hoặc dựa vào khí thế lúc nói chuyện để đoán ra điều kiện của đối phương không tệ.

Nhưng chờ đến lúc lên xe, Đỗ Vân Đình mới biết điều kiện này đâu chỉ là không tệ.

Đây rõ ràng là rất tốt.

Chính cậu coi như đã là con nhà giàu rồi, nhưng dường như gia đình Cố Lê càng giàu hơn. Mặc dù chiếc xe không đắt, nhưng nhìn tác phong làm việc của tài xế phía trước, sẽ biết rốt cuộc là đẳng cấp cỡ nào.

Cái này nói sao ta? Còn có người vừa giỏi, vừa có tiền, vừa có xuất thân tốt hơn bạn nữa.

Thật sự, nói ra đúng là sẽ khiến mấy người căm thù xã hội tức chết mất.

Bỗng nhiên Đỗ Vân Đình có loại tự giác được gả vào nhà giàu.

Cậu báo địa chỉ nhà mình, “Làm phiền anh Lê…”

Cố Lê không nói phiền hay không hiền, chỉ ra hiệu cho tài xế lái xe. Hắn nhắm mắt lại, tựa vào ghế xe, mi mắt dày mượt che lên đôi mắt. Đỗ Vân Đình nhìn một lát, càng nhìn càng thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, không khỏi nghiêng người ghé lại.

“Anh Lê mệt à?”

“Ừm.”

“Học hành vất vả quá sao?” Đỗ Vân Đình nhỏ giọng nói, nhịn không được lại tái phát tật xấu đời trước, nói liên miên lải nhải như bà mẹ già, “Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, tiếp tục thế này thì quầng thâm mắt cũng xuất hiện mất…”

Cậu vô thức vươn tay ra,  xoa bóp huyệt Thái Dương giúp thiếu niên bên cạnh. Cậu đã từng làm động tác này rất nhiều lần với Cố tiên sinh ở thế giới trước, mỗi một lần đều có thể thành công giảm bớt cơn nhức đầu của đối phương. Mỗi lần vươn tay ra, sói con lại vươn tay vòng lấy eo cậu, thì thầm lẩm bẩm với cậu, làm nũng đòi ôm chặt hơn.

Cậu tập mãi thành quen, cho đến khi tay chạm vào làn da ấm áp của thiếu niên mới nhận ra không đúng. Cố Lê choàng mở mắt ra nhìn cậu, nhưng cũng không nói không được, mí mắt run rẩy, lại từ từ khép mắt một lần nữa.

Đỗ Túng Túng càng nhích lại gần hơn, xoa bóp giúp hắn.

“Đừng để bản thân quá mệt mỏi,” cậu thấp giọng nói, “Vì như thế, trông đau lòng biết bao…”

Thiếu niên không mở mắt ra, chỉ trầm giọng hỏi: “Ai đau lòng?”

“Em.”

“…”

Đỗ Vân Đình lặp lại.

“Tim em đau.”

Cố Lê không nói nữa, chờ đến khi xe rẽ vào khúc cua, đi vào con đường khác, hắn mới nói: “Cậu cũng nói như thế với Lâm Hoa Hàn à?”

“Mắc mớ gì tới cậu ta?” Động tác xoa bóp của thiếu niên thoáng nặng hơn, có chút không vui, “Cậu ta không đáng để em quan tâm.”

Khóe miệng căng chặt của Cố Lê dần dịu đi.

“Cậu mua giày cho cậu ta.”

Chuyện này vẫn còn nhắc lại, Đỗ Vân Đình đành phải lấy cái cớ kia ra dùng: “Chẳng phải là muốn thuê cậu ta làm bài sao.”

Cố Lê thản nhiên nói: “Thuê làm bài hộ không có tác dụng, muốn giỏi phải tự làm.”

“Nền tảng của em không tốt,” giọng thiếu niên vừa nhẹ vừa mềm mại như đang làm nũng, “Bây giờ rất nhiều nội dung đều nghe không hiểu, thầy cô giảng nhiều như vậy, em chỉ cúi đầu nhặt bút đã hoàn toàn không hiểu…”

“Cậu học bù đi.”

Thiếu niên nói: “Nhưng không tìm được người dạy kèm cho em.”

“Không có giáo viên ở lớp phụ đạo à?”

“Nhưng tuổi lớn quá,” thiếu niên nói, “Em muốn tìm một người khoảng tầm tuổi mình, như thế mới nghe được.”

“…”

Một lúc lâu Cố Lê vẫn không nói gì.

Trong lòng Đỗ Vân Đình biết rõ, còn hỏi: “Hay à em đi tìm Lâm Hoa Hàn nhé? Nếu không, chẳng phải mua giày cho cậu ta đâm ra lỗ à…”

Đôi mắt Cố Lê hoàn toàn mở ra, lúc này đã không còn e dè nữa mà nhìn chằm chằm vào cậu, bên trong có ánh sáng khiến người sợ hãi. Đỗ Túng Túng bị ánh mắt của hắn làm hoảng, trong phút chốc không dám thả dê vớ vẩn nữa, cũng không dám kích thích hắn, “Em chỉ nói bâng quơ vậy thôi.”

Mẹ ơi, ánh mắt vừa rồi làm cậu nhớ tới sói con đặt cậu dưới thân làm chết khiếp ở kiếp trước. Mỗi lần lộ ra ánh mắt ấy, đều là lúc bé thỏ chuẩn bị lên bàn chờ bị ăn.

Bây giờ Đỗ Vân Đình nhìn thấy ánh mắt ấy vẫn thấy sợ run, lắc lư như thuyền nhỏ sắp lật.

Đôi mắt Cố Lê sắc bén sâu thẳm, như đang nghiên cứu.

“Muốn để cậu ta dạy kèm cho cậu thật sao?”

Đỗ Túng Túng lắc đầu như trống bỏi, liên tục đính chính vừa rồi mình thuận miệng nói bừa. Hoàn toàn, tuyệt đối không có ý đó.

Rốt cuộc Cố tiên sinh cũng dựa lại vào ghế, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài xe, Xe ngoặt vào con đường tới khu biệt thự của Đỗ Vân Đình, dừng ở ven đường, Đỗ Vân Đình vừa định mở cửa, bỗng nhiên nghe người sau lưng nói một câu không đầu không đuôi: “Cậu ta là thứ hai.”

“Hả?”

Cố Lê nhìn cậu, trịnh trọng tuyên bố, “Tôi mới là thứ nhất.”

Khóe miệng Đỗ Vân Đình không ép nổi nữa. Cậu dứt khoát không mở cửa, mà ghé sát lại thiếu niên bên cạnh.

“Vậy, anh Lê giúp em một việc, dạy bù cho em được không?”

Cố Lê nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng vẻ mặt cũng sáng sủa hơn chút, nhưng vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh trưởng thành. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt kia, ai không biết còn tưởng đây là người lớn ngồi trong phòng họp cũng nên.

“Tôi muốn phí dạy kèm.”

Điển hình cho việc nghĩ một đằng nói một nẻo, Đỗ Túng Túng cũng không vạch trần hắn, chỉ cười tủm tỉm nói: “Muốn bao nhiêu đều trả anh Lê hết.”

Bờ môi mím chặt của Cố Lê dần thả lỏng, lạnh nhạt nghiêng đầu.

“Tôi suy nghĩ thêm đã.”

Đây chính là đồng ý, Đỗ Vân Đình biết tỏng trong lòng.

Cậu xuống xe, vẫy tay về phía xe. Lúc đi vào khu nhà còn nhảy nhót tưng bừng như con thỏ, hận không thể kêu gru gru chạy ba vòng quanh khu dân cư.

Học bù!

Cố tiên sinh muốn dạy kèm cho cậu!

Hôm sau là thứ bảy, trường học không có lớp. Ba mẹ trong nhà đã đi công tác nước ngoài hết rồi, không có người gọi nên Đỗ Vân Đình ngủ một mạch đến hơn tám giờ, bị tiếng chuông điện thoại réo dậy.

Lúc cậu bắt máy, cả người vẫn đang mơ màng, giọng nói đặc vẻ ngái ngủ.

“Ai đó?”

Giọng thiếu niên bên kia lạnh lùng cứng rắn, nói: “Biệt Gia Ngôn, cậu vẫn chưa ngủ dậy à?”

Đỗ Vân Đình tỉnh ngay tắp lự.

“Anh Lê?”

“Chẳng phải nói học bù sao,” Cố Lê đầu bên kia nói tiếp, “Tôi cho cậu một tiếng, trong vòng một tiếng tiếp theo, đưa tất cả bài vở của cậu đến đây, ngay bây giờ.”

Một tiếng?

Cuối cùng Đỗ Túng Túng cũng cảm nhận được sức uy hiếp đến từ học bá, dạ dày bắt đầu đau râm ran, lập tức xông vào phòng ngủ của mình thu dọn đồ đạc. Sách vở lung tung và bài thi bị cậu nhét hết vào cặp, Đỗ Vân Đình khoác lên xông ra cửa, nhớ ra điều gì lại chạy ùa trở lại.

Cậu soi gương, vội vàng kéo quần áo, kéo cổ áo xuống thấp, cởi hai cái cúc áo sơ mi, tạo thành dáng vẻ vừa tỉnh ngủ nhập nhèm biếng nhác.

7777: […]

Nó thật sự chịu thua, lúc này rồi mà vẫn không quên thả dê, dê của ký chủ khắc sâu trong đầu cmnr.

Không chừng lúc nặn ra Đỗ Vân Đình, Thượng Đế đã dùng sóng biển cũng nên.

Đỗ Vân Đình nhảy lên xe nhà mình, tài xế nhấn chân ga đưa cậu đi, lúc đến dưới lầu vừa đúng năm mươi tám phút. Bảo mẫu trong nhà mở cửa cho cậu, Đỗ Vân Đình chạy vào, tóc bị gió thổi rối tung, thở hồng hộc.

“Anh… Anh Lê, em đến rồi…”

Cố Lê đã ngồi trước bàn học, khép cuốn sổ đang viết lại rồi nhìn cậu.

“Muốn bù môn gì đầu tiên?”

Đỗ Vân Đình nghĩ xem có phần nào mình am hiểu không, kết quả là không có. Loại học tra như cậu thật sự thuần túy là học dốt, không có thành tích môn nào coi được.

“Tất cả!”

“…”

Cố Lê vươn tay.

“Bài thi.”

Thật là kiệm lời như vàng, Đỗ Vân Đình nghe lời kéo cặp qua, đưa bài thi cho hắn.

Cố Lê liếc nhìn bài thi, lần đầu tiên từ trước tới nay, vẻ mặt xuất hiện loại biểu cảm khiếp sợ. Đỗ Vân Đình nghĩ, cậu đang cố gắng tự hỏi, tại sao trên thế giới lại có người bình thường có thể thi được nhiêu đây điểm.

Cậu nói: “Anh Lê, hai ta học một lớp, chắc anh phải biết điểm của em chứ.”

Thực ra, trước đây Cố Lê chưa từng quan tâm bất cứ bạn học nào trong lớp, tất nhiên cũng không chú ý đến điểm của người khác. Lúc này hắn mở ra mới biết, rốt cuộc cái không hiểu của thiếu niên là không hiểu mức độ nào: Có khi đi học như nghe thiên thư chứ đùa.

Hắn gấp bài thi lại.

“Cậu nói trước đi, cảm thấy có phương pháp học tập nào thích hợp với mình không.”

Đỗ Vân Đình nghiêm túc suy nghĩ.

“Em nghĩ, phương pháp khích lệ học tập rất thích hợp với em.”

Cố Lê khẽ gật đầu, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

Không biết vì sao, thiếu niên như thấy xấu hổ, khuôn mặt dần xuất hiện nét đỏ hồng e thẹn. Hai tay cậu xoắn lại một chỗ, thấp giọng nói: “Ví dụ như… Ví dụ như nếu em làm đúng một đề, thì thưởng cho em hôn anh một cái…”

“…”

7777 suýt sặc chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play