"Không nâng lên cao được, chứ bế thôi thì mẹ vẫn làm nổi."
Phong Ngọc Lan cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Khang ửng đỏ, bên cạnh là tiếng hô của A Tráng, nó vùi đầu vào vai Phong Ngọc Lan, gọi nhỏ một tiếng.
"Mẹ…"
Phong Ngọc Lan dùng má cọ vào đầu nó: "Ngoan."
Đường Minh Sơn đi ra, đón lấy Nguyên Khang đang cảm thấy mình hạnh phúc lâng lâng, cảm thấy bản thân đang bay lên cao nên Nguyên Khang mở mắt ra, thấy Phong Ngọc Lan đang đứng đối diện mình cười tủm tỉm.
Còn nó thì cách mặt đất càng ngày càng cao.
A Tráng đứng bên cạnh mở to mắt, ngửa đầu nhìn nó: "Oa! Nguyên Khang à em cao quá!"
Lúc Nguyên Khang được đặt xuống thì cả người vẫn còn ngơ ngác.
"Choáng váng rồi hả?"
Đường Văn Tuệ bước tới chọc vào khuôn mặt của nó, Nguyên Khang lập tức núp bên cạnh cô, nhìn trộm Đường Minh Sơn vừa mới bế nó nâng lên cao.
Nhưng mà Đường Minh Sơn cũng không bày ra biểu cảm gì, lúc này đang đi về phía phòng chứa củi, đây là củi ngắn mà anh hai Đường đã chẻ sẵn, cố ý chuẩn bị cho Đường Minh Sơn bọn họ mang tới nhà ngang để dùng.
"Đi chơi với A Tráng đi." Phong Ngọc Lan thò qua xoa đầu nó.
Nguyên Khang nhớ tới lời cô nói với nó ban nãy, vì vậy chạy vào nhà, lấy một nắm kẹo gói giấy vàng ra cho A Tráng ăn.
"Chúng ta chia nhau ăn."
A Tráng kéo Nguyên Khang ngồi xuống rồi chia ra ăn với nó, tay Nguyên Khang nhỏ nên một nắm kéo của nó chỉ vỏn vẹn khoảng bốn viên.
Hai anh em anh hai viên em hai viên, vừa khéo chia đều.
Phong Ngọc Lan cầm một cái sọt không lớn không nhỏ, phụ chất củi vào, trên mặt còn để thêm được chút rau xanh.
Trong lúc bọn họ tới nhà bác cả thì Đường Văn Tuệ ra ruộng nhà hái rau, bây giờ đã về rồi.
Sau khi xếp mọi thứ vào xong, Phong Ngọc Lan vác sọt trên lưng ngồi ở yên sau xe đạp, để Đường Minh Sơn chở một vòng xem có được không.
Đường Minh Sơn nghe theo, chỉ cần Phong Ngọc Lan ôm chặt eo anh là sọt sẽ không bị xóc nảy, cũng khá an toàn.
A Tráng đã về rồi.
Nguyên Khang thấy bọn họ soạn đồ xong chuẩn bị rời đi thì ngoan ngoãn đứng cạnh Đường Văn Tuệ.
"Anh chị đi chậm thôi, đi đường nhớ cẩn thận."
Đường Văn Tuệ dẫn Nguyên Khang đi tiễn bọn họ tới cổng sân.
"Biết rồi, nhớ nói với mẹ một tiếng nhé."
Đường Minh Sơn nói.
Đường Văn Tuệ gật đầu.
Nguyên Khang vẫy tay với bọn họ, Phong Ngọc Lan cười nói: "Nguyên Khang, mấy ngày nữa mẹ lại về nhé."
"Dạ."
Nguyên Khang lộ ra nụ cười thật tươi.
Trên đường, Đường Minh Sơn vác sọt, sau khi đẩy xe đạp đến cửa đội sản xuất mới để Phong Ngọc Lan vác sọt ngồi lên xe đạp, Đường Minh Sơn lái xe chạy vào huyện.
"Minh Sơn, đi đường này tới đâu thế?"
"Tới bên anh rể cả."
Hai người thường nói đôi ba câu, cảm thấy đi chưa bao lâu đã tới cổng lớn nhà ngang rồi.
Đường Minh Sơn không đi đỗ xe mà vác sọt lên lầu trước, sau đó mới xuống lầu.
"Thím."
Niếp Niếp đứng ở cửa nhà mình, chào Phong Ngọc Lan đang bận chất củi.
Phong Ngọc Lan ngẩng đầu lên đáp lại, vừa rồi lúc bọn họ trở về thì thấy chị dâu Triệu đang giặt quần áo ở bồn nước bên kia, vậy nên chỉ có một mình Niếp Niếp ở nhà thôi.
Nhưng đều trên cùng một hành lang nên cũng chẳng có gì phải lo lắng.
"Sao không đi chơi với mấy đứa Yến Tử đi?"
Con nít ở nhà ngang cũng khá đông.
Bây giờ ở gò đất còn đầy tiếng nô đùa của bọn trẻ.
Niếp Niếp ngượng ngùng nói: "Cháu không biết chơi trò mà các bạn chơi…"
"Chuyện này có gì đâu, để lát nữa thím chỉ cho cháu."
Phong Ngọc Lan cười nói.