Thư hồi âm của lão Liêu còn chưa tới, ở quê bên này đã xảy ra chuyện, người xảy ra chuyện là bác gái cả, thời điểm được đưa đến bệnh viện huyện, đúng lúc Đường Minh Sơn đang trực, anh đã giúp xử lý.
Bác gái cả cũng rất thích xem tivi, tối hôm nay sau khi ăn cơm xong, vì muốn đi vệ sinh nên bà ấy đã để cho người nhà đi trước, đến khi bà ấy thu thập đồ đạc xong đi ra cửa thì chỉ còn một mình bà ấy đi đến đó.
Bởi vì ánh trăng rất sáng nên bà ấy không cầm theo đèn pin, cứ thế mà đi, cuối cùng bị trượt chân ngã xuống một con mương nhỏ, mấy ngày rồi trời không mưa, trong mương chỉ có một ít nước, còn lại lộ ra đều là đá.
Cũng may mạng lớn, phần đầu không sao, nhưng tay chân thì bị khá nặng, nhất là cánh tay bị gãy.
Đợi mãi không thấy bác gái cả đến, Nguyên Khang cảm thấy có gì đó không ổn nên đã kéo A Tráng quay về tìm người, lúc này mới tìm được bác gái cả đang không ngừng la hét, nếu không thì thật sự không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Khi Phong Ngọc Lan đến bệnh viện thăm bác gái cả, bác gái cả đã không ngừng khen ngợi Nguyên Khang: “Nếu không có Nguyên Khang, cái mạng già này của bác chỉ sợ là phải vứt lại chỗ đó.”
“Mà bà cũng vậy, sao không cầm đèn pin theo?” Bác cả Đường ở lại chăm sóc bà ấy, lúc này vẫn còn thấy sợ, nhỡ người bạn già này xảy ra chuyện gì, ông ấy làm sao mà sống nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT