Đường Văn Tuệ và Phong Ngọc Lan vừa cười vừa nói, Nguyên Khang nắm tay Phong Ngọc Lan, thường xuyên quay đầu lại nhìn xe đạp.
Trên tay lái có treo mấy cái túi, trông rất nặng, Nguyên Khang tò mò không biết bên trong là cái gì, lần nào cha về cũng mua thịt, vậy hôm nay cũng có thịt ư?
Trong lúc nó đang nghĩ ngợi thì phát hiện Đường Minh Sơn nhìn sang, Nguyên Khang giật mình, bàn tay đang nắm Phong Ngọc Lan cũng siết chặt hơn, sau khi Phong Ngọc Lan phát hiện thì cúi đầu nhìn nó.
"Sao thế?"
"Không có gì ạ." Nguyên Khang nhỏ giọng đáp.
Phong Ngọc Lan nắm bàn tay nhỏ bé của nó tiếp tục đi về phía trước.
Đến nhà họ Đường, Đường Văn Tuệ mở cổng sân, Nguyên Khang vọt vào nhà vệ sinh, Phong Ngọc Lan phụ một tay để mang đồ vào trong nhà chính.
Đường Minh Sơn dựng xe đạp xong thì vào nhà bếp đun nước sôi.
Nguyên Khang đi ra không nhìn thấy anh, chỉ thấy đồ vật trên bàn trong nhà chính, nó thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nó tự tới chỗ thùng nước bên kia để múc nước rửa sạch tay, xong rồi mới nhích tới gần bên cạnh Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ.
"Cha và anh hai đi giúp cô út xây nhà, chị dâu nhà mẹ đẻ của chị dâu hai đãi tiệc đầy tháng, mẹ và chị dâu hai sang đó rồi."
Trái cây Đường Văn Tuệ hái được trên núi vào chiều hôm qua đã được rửa sạch, lấy ra cho Phong Ngọc Lan ăn, nhân tiện nói những người khác trong nhà đã đi đâu.
"Tới tối cha và anh hai mới về sao?"
Phong Ngọc Lan lấy một quả trước cho Nguyên Khang, sau đó mới hỏi.
"Không về, mẹ và chị dâu cũng chờ tới chiều mới về."
Đường Văn Tuệ nói.
Ngày mai Đường Minh Sơn phải tới nhà máy sản xuất giấy, vậy nên chiều nay bọn họ phải lên huyện rồi.
"Nhưng mẹ đã sớm tính tới chuyện anh chị sẽ về trong mấy ngày nay rồi, nếu như vừa khéo hôm nay bà không ở nhà, chúng ta muốn ăn cái gì thì nấu cái đó."
Đường Văn Tuệ cười nói.
"Bà nội nói trong tủ có để trứng gà, mẹ nhớ phải lấy vào huyện ăn."
Nguyên Khang ngồi cạnh nuốt trái cây rừng chua chua ngọt ngọt trong miệng xuống, nói với Phong Ngọc Lan như thế.
"Vậy sao." Phong Ngọc Lan đã biết.
Giữa trưa Đường Minh Sơn nhóm lửa, Đường Văn Tuệ nấu cơm, cô ấy kiên quyết muốn cho Phong Ngọc Lan nếm thử tài nấu nướng của mình.
Vào tháng ba, trong nhà không có gì nhiều để ăn, chỉ có rau xanh là nhiều thôi, còn có hương xuân.
Vậy là Đường Văn Tuệ làm trứng gà xào hương xuân, còn nói với Phong Ngọc Lan.
"Anh ba thích món này nhất đấy."
Phong Ngọc Lan gật đầu, trước đó cô đã phát hiện ra chuyện này rồi.
Đường Minh Sơn bị nhắc tới có hơi ngượng ngùng: "Cái gì anh cũng ăn được."
"Biết rồi." Phong Ngọc Lan cười nói, Nguyên Khang bên cạnh đang ăn kẹo mà Phong Ngọc Lan bọn họ mua về, nó ngồi ở kia rất ngoan, trông vô cùng đáng yêu: "Nguyên Khang thích ăn món gì nhất?"
Đường Văn Tuệ không trả lời giúp Nguyên Khang, trên mặt mang theo nụ cười, tiếp tục làm chuyện của mình.
Nguyên Khang ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Cà tím hầm thịt."
"Đây là món tủ của mẹ." Đường Minh Sơn đáp lời.
Anh như vậy lại khiến Nguyên Khang thấy hơi kinh ngạc.
"Đúng ạ, bà nội làm món này ngon tuyệt cú mèo!"
Giữa trưa Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan không kêu Đường Văn Tuệ nấu thịt, bọn họ ở trên huyện dễ mua được thịt, nhưng ở quê quán muốn ăn thịt lại không được tiện như thế, trời còn chưa hửng sáng đã phải tới xưởng chế biến thịt ở công xã bên kia để xếp hàng.
Đi từ công xã bên này thì mất hơn một tiếng.
Giữa trưa có món trứng gà xào hương xuân, canh rau xanh, cùng với cải bẹ xanh trộn.
Không nhiều món lắm nhưng lượng thức ăn lớn.
Nguyên Khang ngồi gần Phong Ngọc Lan, ăn cơm ngon lành.
Nó không gắp được thức ăn, Phong Ngọc Lan lấy một đôi đũa sạch để gắp cho nó, hơn nữa còn giải thích với Đường Văn Tuệ đang thắc mắc: "Chị nghe một thím ở nhà ngang nói phải cẩn thận với những thứ cho con nít ăn."