“Tiền sính lễ là anh bỏ ra sao?”
Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.
“Cha mẹ bỏ ra đấy, ngoài ra sau khi chúng ta kết hôn không cần gửi tiền cho nhà nữa, đây là ý của cha mẹ.”
Lời này khiến Phong Ngọc Lan rất ngạc nhiên.
Bởi vì gia đình chỉ có một người làm ra tiền như nhà ngang thì rất ít cha mẹ bảo con trai và con dâu đừng gửi tiền về nhà.
Triệu Thiên đấy, tiền lương một tháng ba mươi đồng thì phải đưa cho nhà mười lăm đồng, trong đó còn có các phiếu phụ cấp nữa, có lúc mẹ anh ta còn tìm đến để đòi tiền, cho nên mười lăm đồng ấy căn bản không cầm cự được trong một tháng.
Đó là lý do tại sao Phong Ngọc Lan ngạc nhiên như vậy.
“Chuyện gì vậy?”
Thấy cô nhìn mình chằm chằm không nói, Đường Minh Sơn theo bản năng sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ lúc nãy rửa mặt không rửa sạch chỗ nào sao?
“Không, em chỉ ngạc nhiên thôi.” Phong Ngọc Lan không che giấu suy nghĩ của mình.
“Về sau từ từ sẽ thành thói quen thôi.”
Đường Minh Sơn có chút đau lòng khi nghĩ đến những người trong nhà họ Phong mà anh biết.
Biết mình hiểu lầm, Phong Ngọc Lan cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn nói về việc những thứ họ định sẽ mua và mang về nhà vào ngày mai.
Đây đều là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống nhưng cả hai vẫn thảo luận rất nghiêm túc.
“Cày bừa vụ xuân vừa qua không bao lâu, cha mẹ và mọi người phải bồi bổ cơ thể, nên mua ít thịt về.”
“Được.”
“Mua một ít thịt mỡ, một ít thịt nạc. Trẻ con thích ăn thịt nạc hơn.”
Phong Ngọc Lan nhớ là lần trước khi Nguyên Khang ăn thịt lợn xào măng, nó thích thịt nạc hơn, với lại trẻ con ăn quá nhiều thịt mỡ sẽ thấy hơi ngán.
“Nghe em.”
Phong Ngọc Lan buồn cười nghiêng đầu lại: “Chúng ta đang thảo luận, không phải một mình em quyết định.”
“Được, vậy mua chút mì trắng anh hai thích ăn đi, mẹ và chị dâu hai đều thích ăn đường, Nguyên Khang cũng thích, mua hai cân đường đi.”
Như thế này mới đúng.
Phong Ngọc Lan hài lòng quay đầu lại: “Được.”
Vì Đường Minh Sơn chỉ có một ngày nghỉ nên cả hai dậy rất sớm, sau khi rửa mặt sạch sẽ xong thì khóa cửa rồi rời khỏi nhà ngang.
Đường Minh Sơn đạp xe đưa Phong Ngọc Lan đến chợ nông sản ở thị trấn huyện để mua đồ.
“Anh đi cửa hàng bán thịt, em đến Cung tiêu xã nhìn xem.”
Sau khi Đường Minh Sơn nhìn những người xếp hàng hai bên, anh nói với Phong Ngọc Lan.
“Được.”
Sau khi đưa phiếu thịt cho Đường Minh Sơn, Phong Ngọc Lan đến Cung tiêu xã để xếp hàng, nhưng người đứng trước mặt cô lại là thím Lý.
Thím Lý phát hiện ra cô đang xếp hàng ở phía sau, bà ta lập tức nhớ tới ngày đó giặt đồ bên ao đang buôn chuyện của chị dâu Triệu thì bị đối phương bắt gặp liền cảm thấy xấu hổ.
Bà ta ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Hai vợ chồng trẻ sắp về quê sao?”
“Vâng.” Phong Ngọc Lan gật đầu: “Thím Lý đến mua đồ sớm như vậy chắc cũng là muốn đi đâu.”
“Thím đi gặp con gái.” Thím Lý cười nói: “Con bé sắp sinh rồi, thím vẫn nhớ kĩ.”
“Thì ra là như vậy.”
Phong Ngọc Lan cười nhẹ, cũng không định nói nhiều với đối phương. Nhưng thím Lý là người nói nhiều, đã mở miệng ra một lát là không thể ngừng được.
“Cháu nói thật với thím Lý, sau khi chúng ta gặp nhau ngày hôm đó, nhà Triệu Thiên có nói gì với cháu về thím không?”
Thím Lý nhỏ giọng hỏi.
Những người phía trước đã đi về phía trước vài bước, thím Lý quay đầu lại nói chuyện với Phong Ngọc Lan nên tự nhiên không nhận ra mình đã tụt lại phía sau một đoạn đường dài.
Phong Ngọc Lan vội vàng nói: “Thím Lý, mau tiến lên đi.”
“Ôi nhìn thím mải nói chuyện này, cũng không chú ý đến cái này.”
Phát hiện mình bị bỏ lại một đoạn đường xa, thím Lý liền vội vàng tiến lên. Một số thím xếp phía sau Phong Ngọc Lan xì xào phàn nàn. Mặc dù thím Lý cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại tiếp tục hỏi Phong Ngọc Lan.
“Chỉ cần nói cho thím biết, thím sẽ không nói với người khác là cháu đã nói với thím.”
Bà ta vỗ ngực cam đoan.
Phong Ngọc Lan lắc đầu.
“Không nói cái gì cả. Chúng cháu đang nói về việc học trong tương lai của bọn trẻ.”
“Thật sao?”
Thím Lý lộ vẻ không tin: “Vợ Tiểu Đường, cháu đừng giấu giếm thím, thím đã nói thím sẽ không nói cho người khác biết là cháu nói.”
“Thật.” Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ dang hai tay ra: “Chút chuyện như vậy mà cháu có thể nói dối thím sao?”
Trong lòng thím Lý mắng vợ Tiểu Đường gian trá, mím chặt miệng, có chút không vui nên dứt khoát quay đầu đi, không nói chuyện với cô nữa.