“Nhưng em không làm được, em muốn dọn ra, chồng em thương em, em nói cái gì chính là cái đó, cho nên hôm nay mới tới xem phòng, bên này cách nhà bọn họ rất xa, một cái thành đông một cái thành tây, không có việc gì thì trên lý thuyết sẽ không gặp được vài lần.” 
Nghe Tống Chi nói, Phong Ngọc Lan cực kỳ đau lòng, nhưng lời nói tới bên miệng, qua mấy lần chỉ có một câu: "Tự mình sống cho tốt, làm sao thoải mái là được."
Chưa nói có gặp lại đứa trẻ hay không, bởi vì đối với một người mẹ, cho dù có bao nhiêu đứa con, mỗi đứa đều là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
"Ừm." Tống Chi ra sức gật đầu: "Em biết.”
Mặt khác, bên nhà mẹ đẻ đòi lấy số tiền này của cô ấy cho em gái, Tống Chi không cho đã bị chỉ vào mặt mắng là sói mắt trắng, những cái đó cô ấy không nói cho Phong Ngọc Lan, suy cho cùng cũng là chuyện xấu của nhà mình.
Phong Ngọc Lan tiễn Tống Chi xuống lầu, tới chỗ bác Ngô, Tống Chi muốn thuê căn phòng này, bác Ngô gật đầu: “Giờ hơi muộn, không kịp báo lại được, chỉ có chờ ngày mai hoặc hôm kia cô lại tới đây.”
"Vâng.” Tống Chi gật đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play