Phong Ngọc Lan rửa tay tính vào bếp giúp đỡ, nhưng không ngờ còn chưa vào cửa nhà bếp đã đụng phải Đường Minh Sơn vừa bước ra.
"Chậm một chút."
Đường Minh Sơn vịn vai cô lại.
Phong Ngọc Lan hơi ngượng ngùng nhìn vào trong: "Em muốn xem thử coi có gì để phụ không."
"Không có gì, đến anh còn bị đuổi ra."
Nghe Đường Minh Sơn nói như thế, Phong Ngọc Lan cũng không vào nữa mà cùng anh ra sân ngồi nói chuyện với cha Đường bọn họ.
Nguyên Khang vốn đang ngồi chơi trước mặt cha Đường, thấy Đường Minh Sơn tới thì nó lập tức chạy ra sau lưng cha Đường, sau đó thường xuyên nhìn về phía Đường Minh Sơn.
Đường Minh Sơn không tỏ vẻ gì với chuyện này.
Phong Ngọc Lan vẫy tay với Nguyên Khang, Nguyên Khang chạy chậm tới trước mặt cô, vừa khéo bên cạnh Phong Ngọc Lan có cái ghế, vì thế Nguyên Khang ngồi xuống.
Nó cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu tự chơi.
Nói thật, nhìn quen mấy đứa nhỏ nghịch như quỷ ở đời sau, tính tình Nguyên Khang như thế khiến tim Phong Ngọc Lan sắp tan chảy.
Cô nhỏ giọng hỏi Nguyên Khang: "Muốn vào thành phố ở không?"
Nguyên Khang ngẩng đầu, trong đôi mắt to mang theo tò mò và hoang mang: "Ở phòng nhỏ trong tòa nhà cao cao kia ạ?"
Phòng nhỏ trong tòa nhà cao cao?
Nghĩ tới dáng vẻ nhà ngang, cùng với gian phòng chỉ mười lăm mét vuông, đúng là có hơi nhỏ.
Phong Ngọc Lan nén cười: "Đúng vậy, ở cùng mẹ và cha con."
Hai người ngủ chung xấu hổ lắm, thêm một thằng nhóc thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ai ngờ Nguyên Khang vừa nghe còn có cha ở thì lập tức lắc đầu, nhỏ giọng nói với Phong Ngọc Lan: "Con sợ."
Phong Ngọc Lan nhích cái ghế ở gần Đường Minh Sơn sang bên cạnh, Nguyên Khang thấy vậy cũng nhích cái ghế dưới mông mình sang một bên.
Hành động của hai người khiến Đường Minh Sơn ghé mắt nhìn.
Nguyên Khang bị anh nhìn thoáng qua, cả người không dám động đậy nữa, vẫn là Phong Ngọc Lan giúp nó chuyển ghế sang cạnh mình, Nguyên Khang mới chạy lạch bạch tới ngồi xuống.
Mượn thân thể Phong Ngọc Lan để giấu bản thân đi.
Mặc dù Phong Ngọc Lan gầy nhưng dù sao Nguyên Khang vẫn còn nhỏ, che nó đi không phải là việc gì khó.
"Sao con lại sợ cha như vậy?"
Phong Ngọc Lan hỏi nhỏ.
Nguyên Khang cũng thỏ thẻ trả lời: "Không biết ạ."
Phong Ngọc Lan bật cười, giơ tay nựng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nó, không hỏi tiếp nữa.
Dù sao chính bản thân Nguyên Khang cũng không giải thích được.
Hơn nữa trong sách cũng cho một đoạn quan hệ cha con không có tình cảm, rồi không giải thích thêm.
Mặc dù không phụ nấu cơm, nhưng bưng chén đũa thì Phong Ngọc Lan vẫn đi giúp một tay.
Đường Minh Sơn cũng không rảnh rỗi, đốt đèn dầu, lau bàn gì đó.
Buổi tối ăn măng xào thịt, nộm cây hải cẩu vàng, còn có canh trứng và một đĩa đậu phộng, đồ ăn không nhiều lắm nhưng số lượng lớn.
Món nộm cây hải cẩu vàng này không dùng rau sống, mà là rau sau khi chần qua nước sôi.
Phong Ngọc Lan cảm thấy ăn rất ngon.
Thấy cô thích, Đường Văn Tuệ ngồi bên phải cô nói: "Sang mai em lại đi hái một ít."
Đường Minh Sơn ngồi bên trái cô, còn Nguyên Khang thì ngồi giữa ông bà nội, trong chén gỗ nhỏ ngoài thịt ra thì là canh trứng.
Vợ chồng chị dâu hai Đường ngồi cạnh Đường Văn Tuệ.
Hai người cha Đường mẹ Đường sinh ra bốn đứa con, con gái lớn là Đường Văn Phân, gả cho nhà họ Vương ở trấn bên cạnh; con trai thứ hai, cũng chính là vợ chồng anh hai Đường thì làm nghề nông, con trai thứ ba Đường Minh Sơn là công nhân nhà máy sản xuất giấy, con gái út là Đường Văn Tuệ.
Đường Văn Phân sinh được một đứa con gái, vợ chồng anh hai Đường kết hôn nhiều năm nhưng lại chưa có con, Đường Minh Sơn thì có Nguyên Khang nhưng lại ly hôn mấy năm trước rồi, bây giờ tái hôn với Phong Ngọc Lan, còn Đường Văn Tuệ chỉ mới mười lăm tuổi đầu.
Trong nhà vẫn còn rượu hôm qua chưa uống hết, cha Đường lại lấy ra, ngoài Nguyên Khang thì mỗi người đều uống một chút.