Thím Điền ngồi không bao lâu thì đi bận rộn, Phong Ngọc Lan chuẩn bị tiếp tục móc mũ, Đường Minh Sơn đứng dậy khóa cửa lớn, mang bếp than cũng bưng vào trong phòng, cửa sổ này mở ra cũng sẽ không có việc gì.
"Lát nữa chắc sẽ có người đi lên tìm em, nếu em muốn an tĩnh móc xong cái mũ này thì nghe theo anh."
Phong Ngọc Lan nhếch môi cười: "Được.”
Thật đúng là có mấy người lên tìm cô, có điều thấy cửa lớn đóng lại, bên trong cũng không có tiếng nói chuyện, mấy người cười mập mờ, nhao nhao rời đi.
Chờ Phong Ngọc Lan móc xong, Đường Minh Sơn mang theo cái nón, còn có những sợi len kia, cưỡi xe đạp về quê.
Trùng hợp chính là mấy ngày nay, Đường Văn Tuệ móc mũ cho cha mẹ, tuy rằng làm có bộ dáng không được đẹp lắm, vẫn là giữ ấm, sau khi nhìn thấy cái Phong Ngọc Lan móc, Đường Văn Tuệ thoáng cái hiểu được mình lúc trước sai ở chỗ nào.
"Em sẽ móc! Anh ba yên tâm, em móc xong liền đưa đến nhà ngang.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT