Thấy vẻ mặt cô ấy khó coi không nói lời nào, Triệu Thiên ngồi dậy kéo cô ấy tới ngồi xuống bên cạnh mình rồi dịu dàng nói: "Người ta cũng đã kết hôn rồi mà. Em cũng đừng cứ luôn níu chặt lấy chuyện trước mặt không thả nữa. Trong chuyện này người anh em Minh Sơn có sai à? Không hề sai. Em mà cứ không nể mặt bọn họ như thế thì sao anh và Minh Sơn có thể chơi với nhau được nữa?"

Đều là người trong cùng một nhà máy cả, lại ở sát vách nhà nhau, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy nhau. Làm căng quan hệ thì bọn họ có lợi lộc gì chứ?

Nghe vậy, chị dâu Triệu hơi không được tự nhiên lắm. Cô ấy gật đầu với vẻ hơi gượng gạo: "Được rồi, trong lòng em đã hiểu rồi."

Nhưng trong lòng cô ấy lại đang nghĩ rằng mình nhiều lần không nể mặt nàng dâu mới của nhà người ta như thế, bây giờ lại quay lại lấy lòng cũng không biết người ta có nhận hay không.

Bên này, sau khi làm được nửa cái đế giày, Phong Ngọc Lan bỏ đồ trong tay xuống chuẩn bị đi nấu cơm. Đường Minh Sơn đã thổi lửa rồi nên Phong Ngọc Lan lên tiếng bảo cô muốn làm cơm: "Anh cũng nên nếm thử tay nghề của em một chút đi chứ."

"Vậy anh để em làm hết đó." Đường Minh Sơn cười.

"Được." Phong Ngọc Lan gật đầu. Hai người đang tụm đầu lại nấu cơm thì cửa căn nhà cách vách mở ra, chị dâu Triệu bưng một cái rổ tre đi ra, bên trong có chứa cải xanh.

Đường Minh Sơn chào hỏi đối phương một tiếng, Phong Ngọc Lan cũng ngẩng đầu lên cười rồi gọi một tiếng chị dâu Triệu.

Trái lại chị dâu Triệu lại không ngờ hai người bọn họ đều chào mình, không hề ghi thù chuyện trước đó cô ấy không nể mặt. Cô ấy lúng túng phát ra hai tiếng coi như đáp lại.

Chờ đến khi cô ấy rửa rau ở bồn rửa về thì Phong Ngọc Lan đang gắp bánh ngô đã nướng xong ra, đặt vào trong cái bát bên cạnh.

Đường Minh Sơn đứng bên cạnh chờ cô gắp hết bánh trong nồi ra rồi mới bưng cái bát đầy ắp vào trong nhà.

Chị dâu Triệu vừa nấu cơm về lén lút nhìn sang phía hai người Phong Ngọc Lan. Lúc thấy Phong Ngọc Lan dùng mỡ để xào trứng gà với hương xuân, mặt cô ấy đầy vẻ đau lòng.

Phong Ngọc Lan chuẩn bị cho muối vào, thấy biểu cảm đau lòng của cô ấy thì quay phắt qua nhìn nồi mình một chút. Cô đã để rất ít dầu rồi mà.

"Sao vậy?"

Thấy cô nhìn chằm chằm cái nồi, Đường Minh Sơn nghi ngờ hỏi.

Phong Ngọc Lan cười lúng túng một tiếng, sau khi cho muối vào thì múc trứng gà xào hương xuân ra bỏ vào bát rồi mới thấp giọng nói: "Có phải em cho nhiều mỡ quá không?"

Chờ đến khi bọn họ vào nhà ăn cơm rồi, bấy giờ chị dâu Triệu mới tập trung vào nấu đồ ăn cho nhà mình. Một chị dâu cách vách nhà cô ấy thấp giọng gọi cô ấy: "Nhìn hai người bọn họ một chút kìa, ăn mỡ nhiều quá nhỉ?"

Chị dâu Triệu nghe vậy bèn cười rộ lên một tiếng: "Này thì có gì đâu. Đầu tháng nên còn dư dả ấy mà."

"Cũng đúng. Đồng chí Đường tuổi còn trẻ đã là công nhân bậc ba rồi, một tháng được bốn mươi lăm đồng lận đấy! Không giống người kia nhà tôi…"

Chị dâu Triệu càng nghe càng hết nhịn nổi kêu với một tiếng vào phòng: "Triệu Thiên! Tới bưng đồ ăn vào này. Sao anh chỉ biết nằm vậy hả!"

Triệu Thiên ừ ừ đáp lời rồi nhanh chân chạy ra giúp đỡ.

Chị dâu kia thấy vậy lại nói: "Ôi chao, tay đã bị thương rồi thì cứ để anh ấy nằm đi mà."

Triệu Thiên biết tính tình vợ mình nên nghe vậy thì cười đáp: "Tôi lười quá đấy mà. Đặc biệt là sau khi vợ tôi tới đây, cuộc sống của tôi ngày nào cũng mỹ mãn nên quên mất mình phải làm gì luôn."

Chị dâu kia lại nói thêm một tràng trêu ghẹo nữa.

Những chuyện này hai người Phong Ngọc Lan đều không biết. Lớp ngoài của bánh ngô được nướng trở nên giòn giòn, cắn một miếng vừa thơm vừa giòn tan. Một mình Phong Ngọc Lan đã xơi liền ba cái, lại ăn thêm một bát canh rau diếp nữa, bụng no căng không thể ăn thêm.

"Thêm miếng nữa nhé?"

Đường Minh Sơn còn khuyên bảo cô.

Phong Ngọc Lan vội vàng khoát tay: "Em no rồi, anh ăn đi."

Khẩu vị của Đường Minh Sơn cực tốt, chẳng những giải quyết hết thức ăn còn dư lại mà còn ăn hết bánh ngô nữa.

Việc rửa bát cũng bị Đường Minh Sơn thầu luôn. Lần này Phong Ngọc Lan không tranh giành với anh.

Đường Minh Sơn được nghỉ kết hôn ba ngày. Ngày hôm qua kết hôn đã mất một ngày rồi. Xế chiều hôm nay bọn họ chuẩn bị quay về đội một của Đại Dương.

Cũng chính là đội sản xuất của nhà họ Đường. Những đội sản xuất khác theo thứ tự là đội hai Đại Dương, đội ba Đại Dương các thứ. Bên phía công xã cũng rất dễ nhớ, được gọi là công xã nhân dân Đại Dương.

Muốn về nhà tất nhiên không thể về tay không được. Phong Ngọc Lan mở tủ ra, lấy một ít quà tặng của người khác ra. Đường Minh Sơn nhìn qua: "Ngày mai còn phải về nhà nữa mà, lấy thêm chút đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play