Sau một tháng ròng, đội ngũ học đường mới thong thả chạy tới Thiên Khải Thành. Tiêu Nhược Phong đã đổi sang bộ tấm áo lông chồn, ngồi trong xe ngựa chậm rãi đun trà. Những người khác đều cho rằng Tiêu Nhược Phong đi đường quá mệt nhọc nên lúc về mới lười nhác như vậy, nhưng chỉ có Lôi Mộng Sát là biết nguyên nhân.
“Bệnh nhiễm lạnh của ngươi còn chưa khỏi à?” Lôi Mộng Sát khẽ nhíu mày, hỏi.
Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà nóng, thở dài một tiếng: “Khi còn nhỏ đã mọc rễ rồi, sư phụ nói công lực của ta mà tiến bộ thêm một tầng là sẽ chữa khỏi, nói rất nhiều năm, công lực của ta cũng tiến bộ không biết bao nhiêu tầng, nhưng cứ đến mùa đông là toàn thân rét run.”
Lôi Mộng Sát thở dài: “Lúc đó nên nhờ Ôn gia Ôn Hồ Tửu hỗ trợ xem thử. Ôn gia bọn họ có y đạo rất quỷ dị, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”
Tiêu Nhược Phong cười nói: “Có bệnh nhiễm lạnh cũng tốt, ít nhất cũng nhắc nhở ta, phải chăm chỉ luyện công hơn nữa.”
“Đây là Thiên Khải Thành.” Ngoài xe ngựa có một giọng nói phấn khích.
Tiêu Nhược Phong vén tấm màn che, nhìn về phía trước nói: “Đúng vậy, đây là Thiên Khải Thành.”
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu to lớn trước cửa thành :”Bảng hiệu ngoài cửa thành trông không cũ, không giống như đã mấy trăm năm.”
“Tấm bảng này được đổi sau, tấm bảng trước đã bị Bạch Vũ Kiếm Tiên vào thành cứu đệ tử chém một kiếm đánh rơi rồi.” Lôi Mộng Sát từ trong xe ngựa đi ra, leo lên một con ngựa chạy cùng Bách Lý Đông Quân.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT